Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 185



Nhớ về quá khứ, nụ cười dịu dàng nở trên môi Tống Huy.

“Vết thương trên đầu cô ấy đã khỏi chưa cô?”

Tống Huy gật đầu: “Năm, sáu ngày đầu, cô ấy vẫn thường xuyên đau đầu, nói năng cũng không lưu loát. Sau đấy hình như không kêu đau nữa. Tôi hỏi cô ấy có muốn đến bệnh viện không, tôi sẽ trả tiền thuốc men giúp cô ấy, nhưng cô ấy không chịu đi.”

“Vậy tại sao trong hệ thống của Viện Phúc lợi Đại hải không có hồ sơ của Lưu Đình Muội?”

Tống Huy im lặng, một lúc sau mới trả lời: “Cô ấy chỉ tạm thời cùng đường, trú chân tại Viện Phúc lợi chúng tôi. Cô ấy xinh đẹp như vậy, lại còn tháo vát, không thể ở lại Viện Phúc lợi mãi được. Cô không biết công việc đó của chúng tôi vất vả cỡ nào đâu, thu nhập cũng ít ỏi, mỗi ngày chăm sóc những em nhỏ đó, làm những công việc cực nhọc lặp đi lặp lại. Cô ấy vẫn còn trẻ, không nên lưu lại đây. Cho nên vết thương của cô ấy vừa lành thì đã xin từ biệt tôi, tôi cũng không níu giữ. Do chỉ ở lại hơn chục ngày ngắn ngủi nên vẫn chưa nhập vào hệ thống.”

“Cô ấy rời khỏi Viện Phúc lợi lúc nào ạ?”

Tống Huy nghĩ ngợi, mỉm cười trả lời: “Tôi không nhớ rõ lắm, chắc là ngày 11, 12 tháng 6 gì đó.”

“Thế ngoài chuyện bị gia đình ép gả, cô ấy còn kể cho cô nghe chuyện khác, chẳng hạn như trước đây cô ấy đã trải qua những gì, sau này định đi đâu không cô?”

Tống Huy lắc đầu: “Cô ấy không nói.” Mười ngón tay của bà ấy luôn đan chặt vào nhau.

Lý Khinh Diêu nhìn chăm chăm vào đôi mắt bà ấy, không nói gì.

Tống Huy luôn giữ nụ cười hiền từ. Một lát sau, nét mặt bà ấy cứng đờ, nụ cười cũng tắt lụi, cúi đầu không nói gì.

Theo lý, Tống Huy và Lưu Đình Muội vốn dĩ không quen biết nhau, chỉ sống chung với nhau mười mấy ngày. Lý Khinh Diêu hỏi gì bà ấy đáp nấy là được. Song, Lý Khinh Diêu luôn có cảm giác lời nói của Tống Huy không thật hoàn toàn, cứ như đang đề phòng cảnh sát.

Lý Khinh Diêu nhớ đến xấp thỉnh nguyện thư dày cộm mà nhân viên Viện Phúc lợi đệ trình vì Tống Huy. Một người có thể giết người vì một phút bốc đồng, con giun xéo mãi cũng quằn. Nhưng rốt cuộc bà ấy là người tốt hay là người xấu, tiếp xúc với nhau suốt năm năm, biết bao nhiêu người rơi lệ thỉnh nguyện thì hẳn không phải là giả.

Tống Huy là một người có tấm lòng nhân hậu, luôn sẵn lòng giúp đỡ những người kém may mắn mà không đòi hỏi gì. Trái tim của bà ấy rất mềm mại, song lại vô cùng kiên cường.

Lý Khinh Diêu nghĩ ngợi, quyết định thay đổi cách hỏi.

“Có vẻ Lưu Đình Muội không kể với cô những gì cô ấy thật sự đã phải trải qua lúc trước. Không chỉ là đào hôn thôi đâu.”

Tống Huy ngẩng đầu, ngỡ ngàng.

“Cô ấy bị ba người đàn ông kiểm soát, tham gia những buổi phát trực tiếp tổn hại nghiêm trọng đến sức khỏe. Đồng nghiệp của chúng cháu vẫn đang điều tra, hiện tại nghi ngờ rất có thể còn có phát trực tiếp đồi trụy. Cô có thể tưởng tượng được, cô ấy đã từng trải qua cuộc sống thế nào. Sau đó, cô ấy trốn thoát mới đến được Viện Phúc lợi các cô. Gặp được cô và cô Lưu Phương ở Ủy ban Nhân dân là sự may mắn của cô ấy, nhờ vậy mà cô ấy mới không rơi vào tay kẻ xấu một lần nữa.”

Lý Khinh Diêu mở điện thoại, phát một đoạn video phát trực tiếp năm đó của Lưu Đình Muội.

Tống Huy vừa xem vừa giơ tay lau nước mắt.

“Cô biết tại sao chúng cháu phải tìm cô ấy không? Bởi vì gần đây, khi điều tra một vụ án khác chúng cháu mới phát hiện, bảy năm trước, sau khi rời khỏi Viện Phúc lợi của cô thì Lưu Đình Muội đã bặt vô âm tín. Căn cước của cô ấy không có ghi nhận từng sử dụng. Không có ai từng gặp cô ấy, điện thoại, thẻ ngân hàng, tài khoản mạng xã hội đều không có. Cô biết điều đó có nghĩa là gì không ạ?”

Tống Huy nhìn thẳng vào cô: “Có nghĩa…là gì?”

“Cô ấy không còn sinh hoạt hay xuất hiện trong xã hội. Lỡ cô ấy lại rơi vào tay bọn bất lương thì sao? Cô cũng thấy rồi đấy, cô ấy mỏng manh như vậy, lại còn xinh đẹp. Nếu cô ấy cứ bị người ta kiểm soát, tiếp tục trải qua cuộc sống không thấy ánh dương thì đáng thương biết bao. Thậm chí, chưa biết chừng cô ấy đã không còn trên thế giới này nữa thì sao?

“Không thể nào.” Tống Huy lắc đầu, “Cô ấy nhất định sẽ không xui xẻo đến vậy đâu. Không thể nào để cho một người chịu hết khổ đau trần đời. Hừ, dựa vào đâu?”

Nhìn thấy Tống Huy đã có sự thay đổi về mặt cảm xúc, Lý Khinh Diêu lập tức nói tiếp: “Vì vậy, sự giúp đỡ của cô rất quan trọng đối với chúng cháu. Chúng cháu muốn tìm ra cô ấy, xác nhận cô ấy còn bình an vô sự hay chăng.”

Tống Huy đối mặt với cô, lát sau bà nói: “Thực ra tôi cũng không rõ cô ấy đã đi đâu. Nhưng có lần cô ấy từng nói với tôi đôi câu…” Bà ấy dừng lại một lát. “Cô ấy hỏi tôi Sở Công an Thành phố ở đâu. Cô ấy nói muốn nhờ cảnh sát tìm một người giúp cô ấy.”

Trái tim Lý Khinh Diêu thắt lại.

“Tôi hỏi cô ấy đến đồn cảnh sát được không, ở gần đây thôi. Cô ấy nói không được, nhất định phải đến Sở Công an.”

“Sau đó thì sao?”

“Tôi hỏi cô ấy muốn tìm ai, cô ấy nói đi tìm một ân nhân.”

“Cô ấy có nói người đó tên gì không cô?”

“Không, cô ấy cũng không nói đi đâu tìm. Tôi đã nói hết với hai người những gì tôi biết rồi.”

Trong phòng gặp im ắng. Hạ Dũng Trạch chăm chỉ ghi chép từ đầu tới giờ lén lút ngẩng đầu len, dùng bàn tay to như tay gấu của mình lấy từ trong túi ra một gói khăn giấy, rút một tờ đưa cho Lý Khinh Diêu.

Tống Huy cũng nhìn Lý Khinh Diêu, dịu dàng hỏi: “Đồng chí cảnh sát, sao cháu lại khóc?”

Lý Khinh Diêu nhận khăn giấy, nhanh tay lau khô nước mắt rồi nhoẻn cười nói: “Có lẽ là do cháu lo lắng cho Lưu Đình Muội. Cũng không biết sau này cô ấy có tìm thấy người đó không.”

“Sẽ tìm thấy thôi.” Tống Huy nói từng câu từng chữ: “Cuộc đời dài đến vậy, chúng ta rồi sẽ tìm được người mình muốn tìm. Cánh cửa này đóng lại, sẽ có cánh cửa khác mở ra. Cứ từ từ thôi, cháu đừng buồn.”

Lý Khinh Diêu gật đầu, cô ngẩng đầu lên, hai người phụ nữ nhìn nhau cười.

“Câu hỏi cuối cùng. Nghe cô nói như vậy, thế Lưu Đình Muội khi đó đầu óc đã tỉnh táo hoàn toàn, không khác gì người bình thường, phải không ạ?”

Tống Huy ngẩn ra, gật đầu.



Lý Khinh Diêu và Hạ Dũng Trạch rời khỏi trại giam, đi về phía xe cảnh sát đậu bên lề đường. Ban đầu, hai người họ sóng vai, về sau Lý Khinh Diêu đi càng lúc càng nhanh, bước chân gấp gáp và nặng nề. Song khi đến trước xe, cô dừng lại, không lên ghế phụ, chỉ cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

Trước khi đến phân cục. Hạ Dũng Trạch nghe nói cô gái này là người đẹp băng giá có tiếng, bóp nát biết bao trái tim của các thanh niên trong Đội cảnh sát hình sự. Giờ đây, nhìn cô mình đầy tâm sự, Hạ Dũng Trạch giấu trong lòng trái tim tựa như chú gấu con, muốn an ủi nhưng lại hơi sợ cô. Cậu ấy cũng từng nghe phong thanh về chuyện của anh trai cô, thật sự rất đáng thương.

Sau cùng, cậu ấy lắp bắp nói: “Hú, chị Diêu, chúng ta là cộng sự, trong lòng có gì không vui thì cứ nói với đồng đội như vậy chúng ta mới có thể phối hợp ăn ý với nhau. Hay là em mời chị uống trà sữa nhé?”

Lý Khinh Diêu nắm tay nắm cửa xe, phì cười, cô ngẩng đầu lên, nét mặt đã trở lại bình thường. Cô nói: “Lưu Đình Muội để lại cho chúng ta một dấu chấm hỏi lớn phết.”

Đầu óc Hạ Dũng Trạch tức thì bị chập mạch: “Dấu, chấm hỏi gì ạ?”

Lý Khinh Diêu thở dài, cũng không biết là đang thở dài vì sự ngô nghê của cộng sự hay là thở dài cho Lưu Đình Muội.

[Trần Phổ, em hoàn toàn không hiểu nổi. Khi đó Lưu Đình Muội đã khôi phục trí tuệ và ký ức. Cô ấy cũng nói muốn đi báo cảnh sát. Nhưng sau đó tại sao cô ấy không đi? Nếu thật sự là anh trai em đã cứu cô ấy, tại sao cô ấy lại không biết tung tích của anh ấy? Còn có chuyện gì quan trọng hơn việc trả thù cho bản thân cô ấy và tìm ra anh trai em? Hay là sau này vì một nguyên nhân nào đó mà cô ấy không đi được nữa?]