Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 188



Liên lạc với đồn công an khu vực, Lý Khinh Diêu và Hạ Dũng Trạch với sự hỗ trợ của hai cảnh sát, cùng đến hộp đêm tên là “Kim Đô”. Nhìn trang trí bên ngoài, hộp đêm này có quy mô tầm trung, thiết kế tinh xảo. Kim Đô kinh doanh từ mười năm trước, là hộp đêm lâu đời ở Tương Thành, được rất nhiều người biết đến. Thế nhưng, năm tháng qua đi, thiết kế nguyên bản đã trở nên lỗi thời, vì vậy hai năm trước ông chủ đã sửa sang lại. Hiện tại Kim Đô làm ăn khá được, không được gọi là “hàng đầu” Tương Thành nhưng cũng là một hộp đêm có tên lâu đời, có chỗ đứng vững chắc.

Tên ông chủ hộp đêm là Kim Thịnh, ông ta nhanh chóng đến hộp đêm, cực kỳ lịch sự và rất tích cực hợp tác. Ông ta liên tục nhấn mạnh rằng hộp đêm của ông ta hoạt động hợp pháp, tuyệt không dính dáng đến hoạt động kinh doanh bất hợp pháp, cũng nghiêm cấm hút chích ma túy, các cô gái ở đây chỉ bồi khách hát hò, nhảy múa, bán rượu, bảo đảm trong hộp đêm không kinh doanh các hoạt động mại dâm.

Cảnh sát đồn công an cũng đánh tiếng với Lý Khinh Diêu, trước đây có vài lần họ kiểm tra đột xuất, quả thực đúng như Kim Thịnh nói, hộp đêm này kinh doanh cũng gọi là hợp pháp, không phát hiện hành vi vi phạm pháp luật. Họ cũng hỏi thăm một số nhân viên và không xảy ra tình huống “ép gái lành làm gái điếm”. Còn việc rời khỏi hộp đêm, các cô gái có theo khách không thì hộp đêm không kiểm soát được.

Lý Khinh Diêu cũng đã xem trước sơ yếu lý lịch của Kim Thịnh. Tuy rằng chắc chắn người này có quan hệ với cả hai giới “đen trắng” mới có thể mở được hộp đêm. Nhưng về cơ bản, ông ta vẫn là một ông chủ có lương tâm, biết tuân thủ pháp luật, lý lịch trong sạch, làm ăn chân chính.

Hôm nay Lý Khinh Diêu đến đây không phải để càn quét tệ nạn, cô lấy ảnh của Lưu Đình Muội ra, hỏi Kim Thịnh: “Ông từng gặp cô gái này chưa? Nói cho thật, chuyện này liên quan đến một vụ án mạng cực kỳ nghiêm trọng.”

Sau khi nhìn, Kim Thịnh nói: “Hình như đã từng gặp. Khoảng vài năm trước, cô ấy từng làm việc ở chỗ chúng tôi một thời gian, nhưng rất nhanh đã rời đi rồi. Tôi không nắm rõ lắm, doanh số của tiếp viên cụ thể do chị Đặng quản lý, để tôi gọi chị ấy đến.”

Chị Đặng nhanh chóng có mặt. Chị Đặng khoảng hơn bốn mươi tuổi, vóc dáng thướt tha, trang điểm kỹ càng, khuôn mặt dịu dàng và ngọt ngào. Chị ấy cũng tích cực hợp tác với công tác của cảnh sát. Sau khi xem ảnh, chị Đặng nói: “Tôi nhớ cô gái này, họ Lưu thì phải. Cô ấy xinh lắm, nhưng cô ấy chỉ tiếp rượu, không biết nhảy, cũng chẳng hay nói chuyện, không bán được rượu, làm được nửa năm thì nghỉ việc.”

“Chị có biết cô ấy đi đâu không?”

“Tôi không rõ, chúng tôi chưa bao giờ hỏi những việc này. Cơ mà tôi nhớ khi đó cô ấy rất thân thiết với Liêu Đình Đình, SIM điện thoại cô ấy sử dụng cũng là SIM phụ của Liêu Đình Đình. Các vị có thể đi hỏi Liêu Đình Đình, có lẽ cô ấy biết đấy.”

“Liêu Đình Đình? Bây giờ cô ấy vẫn làm ở đây chứ?”

“Cô ấy nghỉ từ năm năm trước rồi, nhưng tôi có wechat của cô ấy. Bây giờ cô ấy đang làm nhân viên bán hàng tại một trung tâm thương mại.”



Liêu Đình Đình, 27 tuổi, người ở vùng nông thôn thành phố Đàm, 18 tuổi đến Tương Thành làm công nhân. Ban đầu, cô ấy làm nhân viên phục vụ 1 năm tại nhà hàng, sau đó làm tiếp viên 3 năm ở hộp đêm, cuối cùng chuyển sang làm nhân viên bán hàng cho một trung tâm thương mại.

Trong ảnh, Liêu Đình Đình có một khuôn mặt tròn, không quá xinh đẹp nhưng lại rất thanh tú đáng yêu. Sơ yếu lý lịch cũng rất bình thường, không có tiền án, chỉ có một lần từng hỗ trợ cảnh sát điều tra.

Khoảng tháng Ba năm 2018, Triệu Lượng Thần – bạn trai lúc bấy giờ của Liêu Đình Đình sảy chân rơi xuống hồ nước sâu núi Thiết Lô, ngoại ô thành phố Đàm rồi chết đuối. Do hiện trường vụ án khá hẻo lánh, không có camera an ninh, cũng không có nhân chứng. Xung quanh hồ toàn là đá sỏi, không có dấu chân. Triệu Lượng Thần nợ rất nhiều khoản vay trực tuyến, điều kiện kinh tế khó khăn. Nhưng qua điều tra, những nền tảng cho vay trực tuyết này đều không liên quan đến cái chết của Triệu Lượng Thần. Và những chủ nợ từng cho Triệu Lượng Thần vay tiền hoặc bị anh ta lừa tiền cũng lần lượt được loại khỏi diện tình nghi.

Cảnh sát cũng đã điều tra Liêu Đình Đình, bởi vì hàng xóm từng nhiều lần nghe thấy tiếng cãi vã của hai người họ trong nhà Liêu Đình Đình và thấy Triệu Lượng Thần giận đùng đùng bỏ đi. Tuy nhiên vào ngày xảy ra vụ án, Liêu Đình Đình đã về quê, có đầy đủ bằng chứng từ camera cho đến nhân chứng. Cô ấy không thể là hung thủ giết chết Triệu Lượng Thần.

Cuối cùng vụ án này được kết luận là Triệu Lượng Thần tự sát hoặc bất cẩn ngã xuống hồ tử vong. Nguyên nhân là lúc đó anh ta nợ khoản nợ lên đến hai triệu và đã không còn khả năng chi trả.

Lý Khinh Diêu và Hạ Dũng Trạch gặp Liêu Đình Đình tại một quán trà gần trung tâm thương mại. Ngay khi nhìn thấy người thật, bạn liền có thể cảm nhận được đây là một cô gái tính cách dịu dàng, thậm chí có phần nhút nhát. Cô ấy nhìn các cảnh sát bằng đôi mắt ngời sáng nhưng lại căng thẳng, không dám nói một lời.

“Là tôi đã đưa Lưu Đình Muội đến làm việc tại hộp đêm.” Liêu Đình Đình nói: “Tôi vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp cô ấy là ở khu chung cư tôi sống khi đó. Cô ấy tìm phòng thuê, suốt mấy ngày liền tôi đều nhìn thấy cô ấy. Thấy cô ấy ăn mặc rách rưới, mặt mày xanh xao, nhớ lại bản thân khi mới đến Tương Thành, tôi lại thấy không nỡ. Đúng lúc ký túc xá chúng tôi có hai chị em dọn đi, còn hai giường trống nên tôi bèn bàn bạc với những người khác, cho cô ấy thuê tạm vài ngày với giá rẻ. Dù sao thì chỉ cần không có người mới vào, ông chủ cũng không bận tâm.

Sau đó, tiếp xúc mấy ngày, thấy cô ấy cũng không có học vấn giống như tôi, cũng không có cơ hội nên tôi đã hỏi cô ấy có muốn đến hộp đêm không. Mới đầu cô ấy còn rất lưỡng lự, tôi liền nói với cô ấy, cô có thể làm công việc giống như tôi, chỉ ngồi cùng khách, uống rượu hát hò, không cần đi khách cũng kiếm được tiền, thế là cô ấy đồng ý.”

“Cô cảm thấy Lưu Đình Muội là người như thế nào?”

“Rất u sầu, kiệm lời, ngoại trừ trò chuyện đôi ba câu cùng tôi, cô ấy và mọi người cứ như có một khoảng cách. Tôi thấy cô ấy lúc nào cũng buồn bã. Được một hai tháng sau, cô ấy mới chia sẻ cho tôi về chuyện gia đình, cô ấy từng bị chấn thương não, gia đình định bán cô ấy cho người ta. Tôi thấy cô ấy quá đáng thương nên thường xuyên giúp cô ấy ứng phó với một số khách hàng phiền phức ở chỗ làm. Dù sao tôi cũng đi làm trước cô ấy một năm nên cũng có kinh nghiệm hơn. Thế là, chúng tôi càng thân thiết hơn, ngày nào cũng đi chung với nhau, cùng đi làm, cùng ăn cơm và cùng nhau về nhà.”

Nói đến đây, Liêu Đình Đình để lộ nét mặt buồn bã, “Tôi còn nói với cô ấy rằng, trong tên chúng ta đều có một chữ “Đình”, nhất định là có duyên với nhau nên muốn kết nghĩa chị em với cô ấy. Nhưng cô ấy nói hai chữ “Đình” là số tốt, còn tên của cô ấy là số khổ. Tôi khuyên cô ấy rằng, sướng khổ do mình. Chúng ta phải tranh thủ mấy năm này, kiếm thật nhiều tiền, sau này muốn làm gì thì làm. Bấy giờ cô ấy mới tươi tỉnh hơn, bảo với tôi cô ấy cũng nhất định phải kiếm thật nhiều tiền mới có thể làm điều mình muốn.”

“Sau đó cô ấy đã đi đâu?”

Liêu Đình Đình thở dài, nói: “Thực ra tôi cũng không biết nơi cô ấy đến là tốt hay xấu. Cô ấy chỉ nói với một mình tôi. Có một người khách nhìn trúng cô ấy. Tôi cứ tưởng chắc chắn cô ấy sẽ không đồng ý, bình thường cô ấy rất kiêu ngạo, rất ghét khách chạm vào cô ấy. Mỗi lần bị sờ tay hoặc sờ chân, cô ấy đều phải trở về rửa rất lâu.

Nhưng lần đó cô ấy trở về, nói với tôi rằng vị khách đó thực sự đối xử tốt với cô ấy, xem cô ấy như con gái ruột, không giống như người ta nghĩ đâu. Vậy nên cô ấy sẽ theo ông ấy. Tôi khuyên cô ấy suy nghĩ kỹ càng và cũng cảm thấy hơi thất vọng về cô ấy. Nhưng cô ấy đã quyết tâm rồi, cuối cùng cô ấy vẫn rời đi. Tôi cũng không biết cô ấy có bị người ta lừa gạt hay không, hiện tại có sống tốt không. Có lẽ vì giận tôi khi đấy ăn nói khó nghe nên sau khi đi, chúng tôi cũng không còn liên lạc với nhau nữa.”

“Cô có biết cô ấy đi cùng ai không?”

Liêu Đình Đình ngẫm nghĩ, một lát sau mới nói: “Tôi nhớ người đó khá lớn tuổi, quả thực có thể làm bố cô ấy. Tướng mạo cũng được, trông cũng rất đàng hoàng, mỗi lần đến hộp đêm gọi tiếp viên, cũng chỉ uống rượu, xem nhảy múa, chưa bao giờ táy máy chân tay. Tôi nhớ người đó rất giàu có, lần nào lần nấy cũng cho tiền boa rất hậu hĩnh, ông chủ còn đích thân tiếp đón, khom lưng cúi đầu. À phải rồi, tôi nhớ ra rồi, hình như ông ấy họ Tạ, không phải là người Hồng Kông thì cũng là người Quảng Đông.

“Sao cô biết?”

“Giọng chứ sao. Nghe là biết ngay, tám mươi phần trăm là người Hồng Kông.”

“Lưu Đình Muội đi khi nào?”

“Tháng 1 năm 2018, trước Tết, tôi nhớ rất rõ.”

“Cô ấy có nói đi đâu với người họ Tạ đó không?”

“Cô ấy không nói.”



Sau khi từ biệt Liêu Đình Đình, Lý Khinh Diêu lại bảo Hạ Dũng Trách lái xe quay đầu đến tìm ông chủ hộp đêm.

Có lẽ Kim Thịnh biết rõ hơn về người Hồng Kông họ Tạ đó.

Đêm đã khuya, cũng may đúng lúc hộp đêm bắt đầu nhộn nhịp, không làm ảnh hưởng đến tiến độ điều tra của họ. Có điều, họ đến đây hai lần trong một ngày có lẽ ông chủ cũng thấy đau đầu.

Lý Khinh Diêu cảm thấy hơi mệt mỏi, cô tựa đầu vào cửa sổ xe, nghe thấy Hạ Dũng Trạch lẩm bẩm: “Chỉ mong Kim Thịnh còn nhớ ông chủ họ Tạ đó.”

“Có lẽ sẽ nhớ thôi. Người làm ăn như họ coi trọng nhất là các khách hàng lớn như vậy.”

Hạ Dũng Trạch nghe xong tự tin hơn hẳn: “Xem chừng chúng ta sắp tìm được Lưu Đình Muội rồi.”

Lý Khinh Diêu mỉm cười, hướng mắt về những ngôi sao lác đác trên màn trời đêm ngoài cửa sổ, trong lòng cứ cảm thấy mình đã bỏ sót điều gì đó.

Là điều gì nhỉ? Nó như nghẹn trong cổ họng, khiến cô không thoải mái. Họ Tạ, ông chủ Hồng Kông…Sao cô có cảm giác mình hình như đã từng nghe thấy ở đâu rồi.

Đúng lúc này, một chiếc xe vận tải công trường chạy ngang qua, trên thân xe in “Cục số 6 Xây dựng Đường sắt.”

Trong đầu Lý Khinh Diêu lóe lên một suy nghĩ, cô ngồi thẳng dậy.

Dường như có một sợi dây vô hình nhanh chóng nối liền những ngôi sao rải rác trong góc thành một tia sáng lấp lánh.

Con tim Lý Khinh Diêu bắt đầu run lên khe khẽ.

Cô nhớ ra rồi.

Đó đã là chuyện của mấy tháng trước.

Ông chủ Tạ, người Hồng Kông, tuổi tác có thể làm bố Lưu Đình Muội. Cô gái tóc vàng, trang điểm cầu kỳ, tưởng chừng như là hai người. Còn cả danh sách xe tải trên Hắc Lê Phong và DNA nữ không tìm thấy trong Cơ sở Dữ liệu Quốc gia về Dân cư.



Cô biết Lưu Đình Muội đi đâu rồi.

Cũng biết kẻ giết người liên hoàn giết chết Lưu Hoài Tín, Tiền Thành Phong và tấn công Lạc Long trong căn nhà gỗ là ai rồi.

Đình Muội, hóa ra từ rất lâu trước đây, chúng ta đã gặp nhau rồi.