Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 204



Lý Khinh Diêu tiếp thu lượng thông tin khổng lồ Tạ Tân Nhụy tiết lộ, chẳng nói chẳng rằng.

Tạ Tân Nhụy cũng không để tâm.

Lát sau, Lý Khinh Diêu hỏi: “Mở cửa sổ được không? Tôi thấy hơi ngột ngạt. Yên tâm, tôi bị còng rồi, cửa sổ để mở tôi cũng không nhảy ra được.”

“Không đến mức đó.” Tạ Tân Nhụy chỉ hạ hai cửa sổ phía trước xuống, để làn gió mát lùa vào trong xe.

Lý Khinh Diêu nhìn cô ấy từ phía sau thêm lần nữa.

Không đúng.

Lời Tạ Tân Nhụy nói hiện giờ hoàn toàn khác với lời cô ấy nói trên vách núi. Lúc đó cô ấy luôn miệng nói rằng không thể giao Lạc Long, không chịu khuất phục là bởi vì không chỉ muốn chính tay tâm chết kẻ thù mà còn quyết tâm tự tìm ra tung tích của Lý Cẩn Thành –  Lộ rõ sự cực đoan và điên rồ.

Tuy nhiên hiện tại, cô ấy hiểu rõ rằng, dù có được thông tin quan trọng, cô ấy cũng không thể nào trở về Tương Thành tìm Lý Cẩn Thành. Những chuyện này buộc phải dựa vào cảnh sát, cô ấy cũng định nhờ cảnh sát.

Vậy, cô ấy mạo hiểm nhảy xuống vách núi chỉ là để hành hạ Lạc Long cho đến chết ư?

Không, không phải.

Là vì cô ấy sắp đi giải quyết chuyện kia. Lời nói trên vách núi chỉ là để đánh lạc hướng họ, khiến cảnh sát không đoán được đường đi nước bước tiếp theo của cô ấy.

Lý Khinh Diêu định thần, lạnh lùng nói: “Chị cũng biết Trần Phổ là người anh em tốt nhất của anh trai tôi, vậy mà lại bắn anh ấy.”

“Vậy nên tôi đã tránh chỗ hiểm. Rất xin lỗi.”

“Thôi, coi như chị cũng vì anh trai tôi.” Giọng điệu của Lý Khinh Diêu nghe vẫn còn khá bực tức, nhưng đã nén lại. “Có một món đồ, có lẽ tôi nên trả lại cho chị.” Cô ngừng lại một lát, giọng chùng xuống: “Tôi tin anh trai tôi cũng muốn tặng nó cho chị, chị cứ giữ lại làm kỷ niệm đi.”

Tạ Tân Nhụy sững sờ.

Không biết từ bao giờ trong bàn tay gãy của Lý Khinh Diêu đã xuất hiện con búp bê vải nhăn nhúm do bị thấm nước, cô cố gắng đưa nó đến bên gò má trái của Tạ Tân Nhụy và nói: “Đây là con búp bê anh trai tôi tặng cô hồi đó, tôi tìm được nó ở Viện Phúc lợi Đại Hải.”

Tạ Tân Nhụy cảm thấy hành động này của Lý Khinh Diêu là lạ, nhưng cô ta đã dồn hết sự chú ý vào con búp bê, chỉ nhìn một cái đã cau mày ngay: “Không phải con này.”

“Không phải à? Thế chắc nhân viên lâu năm ở Viện Phúc lợi nhầm lẫn rồi. Họ nói khi cô đến đã cầm con búp bê này trong tay.” Lúc này, cánh tay của Lý Khinh Diêu như bất cẩn đụng trúng lưng ghế, kêu đau một tiếng, thả tay ra, con búp bê từ cửa sổ xe phía trước rơi ra ngoài.

Tạ Tân Nhụy nhìn con búp bê lăn xuống xa xa trên đường cao tốc phía sau, cảnh giác hỏi: “Cô muốn làm gì? Trong con búp bê có gì?”

Cánh tay Lý Khinh Diêu run bần bật vì đau: “Không cầm chắc, tay tôi đau quá. Con búp bê này tôi lấy từ Viện Phúc lợi, trong đó không có gì cả. Nhắc đến Viện Phúc lợi, tôi còn có hai việc muốn hỏi cô. Tô Phong Hùng – viện trưởng Viện Phúc lợi và cả Triệu Lượng Thần – bạn trai của của Liêu Đình Đình đều do cô giết đúng không?”

Tạ Tân Nhụy lại sững sờ, ngước mắt lên,  quan sát nữ cảnh sát khiến cô ấy bất ngờ qua gương chiếu hậu.

Đây là lần đầu tiên có người hỏi Tạ Tân Nhụy vấn đề này.

Cô ấy bật cười: “Sao lại hỏi vậy?”

“Trước khi đến Quý Châu, tôi đã nhờ đồng nghiệp bên Phòng Giám định đối chiếu một số vật chứng. Dấu vân tay thu thập được tại nhà cô và hai dấu vân tay không rõ danh tính được tìm thấy trong phòng Tô Phong Hùng, cùng với bằng chứng camera an ninh cảnh sát thu thập được vào tại núi Thiết Lô ngày Triệu Lượng Thần tử vong và những ngày trước đó.

Hôm ấy, tôi vừa xuống tàu cao tốc ở tỉnh Quý Châu thì đã nhận được kết quả giám định từ đồng nghiệp. Dấu vân tay của cô hoàn toàn trùng khớp với một trong những dấu vấn tay trong phòng Tô Phong Hùng. Buổi tối ông ta chết cô cũng có mặt. Và ngày Triệu Lượng Thần chết, camera an ninh không quay được cô nhưng vài ngày trước đó đều quay được một người phụ nữ có dáng người giống y đúc cô ra vào núi Thiết Lô. Tôi nghĩ có lẽ cô đang điều nghiên địa hình. Hóa ra thói quen của cô đã hình thành từ lúc đó.

Tại sao lại giết họ?

Triệu Lượng Thần thì tôi đoán được, Liêu Đình Đình là người đối xử tốt với cô nhất lúc đó, Triệu Lượng Thần nợ khoản vay trực tuyến, liên tục quấy rầy cô ấy, rất có thể còn từng đánh cô ấy. Cô đã giết Triệu Lượng Thần giúp cô ấy, từ đó không còn phiền não. Nhưng nhìn từ phản ứng của Liêu Đình Đình thì có vẻ cô ấy không biết chuyện cô làm cho cô ấy.”

Tạ Tân Nhụy mỉm cười: “Cô ấy không cần biết, tôi chỉ mong từ nay về sau cô ấy hạnh phúc hơn là được.”

“Còn Tô Phong Hùng? Tại sao? Có phải ông ta toan cưỡng hiếp cô không?”

“Không phải. Tuy ông ta háo sắc nhưng dù sao cũng là người làm trong cơ quan nhà nước nên vô cùng cẩn trọng, chỉ chơi gái bên ngoài chứ chưa bao giờ động đến ai trong Viện Phúc lợi. Bởi vì ông ta biết nếu bị người ta tố cáo thì sẽ xong đời. Tuy rằng ánh mắt ông ta nhìn tôi khá tởm lợm nhưng chưa từng làm gì tôi.” Nét mặt Tạ Tân Nhụy lạnh nhạt. “Đêm hôm đó, ông ta đánh chị Tống Huy, đánh rất dã man. Tôi đứng ngoài cửa nghe thấy, ông ta còn nói rất nhiều lời xúc phạm. Cuối cùng, ông ta còn định cưỡng hiếp chị ấy.”

“Vậy là cô Tống Huy gánh tội thay cô?”

“Tôi ra tay trước, sau đó chị ấy cũng xử lý chung với tôi. Sau khi xong việc, chị ấy đã ép tôi đi.” Tạ Tân Nhụy thở dài, “Chị ấy cũng là một trong số những người tốt tôi từng gặp.”

Dù đã đào được sự thật bị chôn vùi rất lâu của hai vụ án cũ nhưng trong lòng Lý Khinh Diêu không hề cảm thấy kích động. Trong lòng cô như có một vũng nước tĩnh, chỉ khẽ gợn lăn tăn mỗi khi gió thổi.

Cô nghĩ có lẽ mình đã hiểu được Lưu Đình Muội sau khi khôi phục ký ức đã trở thành con người như thế nào và đã xảy ra những chuyển biến gì.

Thời niên thiếu, cô gái ấy vốn đã vô cùng thông minh, kiêu hãnh, tự tin, tương lai rộng mở, tràn đầy hoài bão. Nhưng sau khi trải qua tất cả những chuyện đó, sau khi khôi phục ký ức và trí lực, cô ấy đã đối diện với bản thân, với cuộc đời như thế nào?

Đương cô ấy nghe thấy Tô Phong Hùng đánh đập, chửi mắng và cưỡng hiếp Tống Huy trong phòng, đương cô tấn công ông ta từ phía sau, khi cô từng nhát từng nhát đâm chết ông ta, có phải lúc đó cô mới thực sự xoa dịu được một chút nỗi đau trong lòng?

Sau đó, chính là người bạn trai của của Liêu Đình Đình, cô gái cũng từng đối xử tốt với cô ấy.

Hai người đàn ông này đều là những tên khốn nạn nhưng chưa đến mức phải chịu tội chết. Sau đó, Lưu Đình Muội thông minh và kiêu hãnh, Lưu Đình Muội chất chứa trong lòng đầy thù hận và lửa giận đã kết án tử cho họ.

Cuộc đời cô ấy đã thoát khỏi quỹ đạo vốn có bởi một biến cố to lớn không lường trước được. Đứng trước tội lỗi và khổ đau không thể chịu đựng nổi, có lẽ Lý Ngọc sẽ cúi đầu nhẫn nhục nhưng Lưu Đình Muội lựa chọn không chấp nhận.

Có lẽ, cô ấy đã tìm thấy sự cân bằng tâm lý mới từ việc giết người, để cuộc đời cô ấy được tiếp tục.

Lý Khinh Diêu cũng nhớ lại mình đã từng hỏi Tạ Vinh Thành, Tạ Tân Nhụy có từng giết người ở Hồng Kông không? Lúc đó Tạ Vinh Thành muốn nói lại thôi.

Thế thì Lưu Đình Muội, cũng tức là Tạ Tân Nhụy rốt cuộc đã giết bao nhiêu người trước khi tìm ba kẻ kia để trả thù?

Ba người, bốn người, năm người hay là nhiều hơn?

Suy đoán của Châu Dương Tân là đúng. Chỉ có kẻ giết người hàng loạt thực sự mới có thể sở hữu trạng thái tâm lý thoải mái và tự tin như vậy.

Đây cũng là lý do Tạ Vinh Thành không giữ được Tạ Tân Nhụy. Tại sao dù đã có tất cả mọi thứ nhưng cô ấy vẫn không thể đón nhận cuộc sống mới.

Bởi vì bắt đầu từ lúc cô ấy giết người đầu tiên thì đã không thể nào quay đầu lại. Khi cô ấy nhìn thấy máu tươi của những người đó phun ra, phải chăng sẽ cảm thấy thoải mái và hạnh phúc tột độ, kéo theo sự mệt mỏi không thể xua tan? Khi cô ấy có thể thống trị sinh mạng của hết người này đến người khác, liệu cô ấy có nghĩ mình đã lấy lại được quyền kiểm soát cuộc đời?

“Vậy nên…đây là lý do sau khi rời khỏi Viện Phúc lợi, chị không lập tức báo cảnh sát, tìm anh trai tôi à? Chị rõ ràng biết lúc đó nếu đi tìm ngay thì khả năng tìm được anh ấy sẽ cao hơn rất nhiều. Là vì chị đã mang tội giết người ư?”

Tạ Tân Nhụy cúi đầu, lặng thinh hồi lâu rồi mới nói: “Có lẽ là vậy. Lần đầu tiên giết người, sau khi tỉnh táo lại, tôi cực kỳ sợ hãi, tôi từng nghĩ đến việc đi tìm cảnh sát, nhưng tôi cũng sợ họ không tin lời một kẻ giết người. Tôi không sợ ngồi tù, nhưng lỡ như lúc đó không tìm được anh trai cô, trái lại còn tự đưa mình vào tù. Hơn nữa, tôi chỉ có một cái miệng, không có chứng gì gì để chứng minh vụ án mất tích của anh trai cô có liên quan đến ba kẻ đó.”

Lý Khinh Diêu cau mày, cảm thấy lời nói của cô ta khá gượng gạo, có lẽ vẫn còn nội tình. Cô muốn hỏi thêm nhưng Tạ Tân Nhụy đã kéo vành mũ xuống, bực dọc nói: “Đừng hỏi gì nữa.”

Đúng lúc này, chiếc xe rẽ vào một góc cua, chuyển sang một con đường cao tốc khác. Lý Khinh Diêu nhìn rõ biển báo: Phổ Nhị, 108km.

Con tim Lý Khinh Diêu thót lên.

Cô biết Tạ Tân Nhụy muốn đi giải quyết việc gì rồi, cũng biết cô ta đã hứa với ai. Thảo nào cô ta lại liều mạng như vậy.

Dằn sự nhộn nhạo trong lòng xuống, Lý Khinh Diêu nói: “Tôi hỏi cô một câu hỏi cuối cùng. Tôi là em gái anh ấy, tôi có quyền được biết. Ngày 2 tháng 6, buổi tối anh tôi đến tìm cô, tại phòng 101 tòa nhà 17 Gia viên Triều Dương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”