Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 212



Lý Khinh Diêu vừa đẩy cửa phòng ra thì Tạ Tân Nhụy cũng đã chạy đến đầu cầu thang. Cô ấy nhìn thấy bóng lưng của Lý Khinh Diêu vút qua, theo bản năng giơ súng lên nhưng rồi lại bực dọc hạ xuống, lao về phía cô.

Đàn em canh giữ ở tầng hai đã chạy biệt tăm, Lý Khinh Diêu nhìn chung quanh, phát hiện Lý Mỹ Linh hai tay bó gối, dựa vào bờ tường run lẩy bẩy. Cô lập tức lao đến, chưa kịp nghĩ cách thoát thân thì Tạ Tân Nhụy đã cầm súng xuất hiện trước cửa.

Lý Khinh Diêu dùng tay trái lành lặng nhấc Lý Mỹ Linh lên, che chở sau lưng, nói nhỏ: “Tôi là cảnh sát, đứng sau lưng tôi, đừng ló đầu ra.”

Sắc mặt Tạ Tân Nhụy tàn nhẫn vô cùng, cô ấy giơ súng lên, định nhắm vào Lý Mỹ Linh song lại bị Lý Khinh Diêu chắn ngang. Cô ấy áp sát thêm một bước, nói: “Tránh ra.”

Lý Khinh Diêu nói: “Hạ súng xuống, chị đã bị bao vây. Lúc này ở đây có tiếng súng, đồng nghiệp của tôi sẽ đến đây ngay lập tức. Giao Lý Mỹ Linh cho tôi, chúng tôi sẽ khiến bà ta phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.”

“Trừng phạt vì tội gì? Lẽ nào cô không biết việc của Hướng Tư Linh à? Hổ dữ không ăn thịt con, mụ đàn bà này còn chẳng bằng súc sinh. Những việc bà ta làm ngay cả pháp luật cũng không trừng phạt được, chính bởi bà ta là mẹ của cô ấy! Bây giờ Hướng Tư Linh đã chết rồi, vả lại người chết không thể làm chứng. Cô nói tôi nghe, còn điều luật nào có thể khiến bà ta phải chết đây?”

Lý Khinh Diêu không trả lời được.

“Lý Khinh Diêu, cô biết rõ, chỉ khi tôi tự tay giết chết mụ ta thay cho Hướng Tư Linh thì mới gọi là công bằng. Nếu không loại người này vẫn còn được hưởng nốt nửa đời nhàn hạ. Cô tự hỏi lòng mình đi, lẽ nào mụ ta không đáng chết ư? Chuyện cảnh sát các người không dám làm, không thể làm thì cứ để tôi làm thay, cô không thấy nhẹ nhõm hơn à?

Nghe lời tôi, em gái à, tránh ra, cứ coi nhưng không nhìn thấy gì, cũng chẳng có ai nhìn thấy cả. Để tôi bắn chết mụ ta rồi sẽ tự thú với em. Em bắt được kẻ giết người hàng loạt là tôi, vụ án cũng được phá giải. Em không làm gì cả, không liên quan gì đến em, những kẻ đáng chết đều đã bị kẻ giết người hàng loạt là tôi xử lý hết rồi, được không em?”

Lý Khinh Diêu mím chặt môi, nhìn đăm đăm vào Tạ Tân Nhụy, cơ mặt của cô cũng giật nhẹ.

Tạ Tân Nhụy tưởng rằng cô đã bị thuyết phục, mừng khấp khởi, đang định tiến lên trước một bước thì lại nghe thấy Lý Khinh Diêu nói: “Chị nói đúng, tôi cũng nghĩ Lý Mỹ Linh đáng chết, bà ta khiến tôi thấy ghê tởm, căm hận. Anh Quyền hồi đó là tay sai của La Hồng Dân, cũng đồng nghĩa rằng bà ta chính là kẻ gián tiếp hại anh trai tôi mất tích, tôi ước gì có thể lột sạch da bọn họ, từng nhát từng nhát kết liễu họ. Nhưng mà Lưu Đình Muội à, tôi là cảnh sát, anh trai tôi cũng là cảnh sát. Dù tôi căm hận bà ta đến đâu đi chăng nữa, cũng sẽ không lạm dụng hành phạt riêng, càng không lơ là chức trách, khoanh tay đứng nhìn cô nổ súng giết người. Trách nhiệm của cảnh sát là bảo vệ sự nghiêm minh của pháp luật, tôi mới là người thi hành pháp luật, còn cô thì không!”

Tạ Tân Nhụy giật mình, rồi nở một nụ cười khinh miệt: “Xem ra chúng ta không có tiếng nói chung rồi.”

“Hôm nay dù anh trai tôi ở đây, anh ấy cũng sẽ đứng ra ngăn cản cô. Cô sẽ bắn anh ấy sao?”

Tạ Tân Nhụy cắn răng im lặng.

Tầng dưới vọng lên tiếng bước chân!

Trong lúc hai người lời qua tiếng lại, Lý Mỹ Linh sợ hãi nép sau lưng Lý Khinh Diêu. Hôm nay, kể từ lúc bị người ta đưa ra khỏi nhà chứa tối tăm, bà ta luôn lâm vào trạng thái hoảng loạn tột độ. Họ không biết rằng, suốt khoảng thời gian này, ngày nào vết thương bệnh trên người Lý Mỹ Linh cũng đau đớn và ngứa ngáy kinh khủng, loét từng mảng từng mảng lớn. Họ cũng không biết rằng, do bị tra tấn dã man trong nhiều tháng cộng với việc chống lại hiện thực tàn khốc, Lý Mỹ Linh đã xuất hiện các triệu chứng ảo giác thính giác và thị giác.

Lúc này, bà ta bị Hướng Tư Linh giữ chặt ở phía sau, nhìn bóng lưng phía trước, hai cô gái bà ta nhìn lấy lại dần dần biến thành Hướng Tư Linh. Bà ta bắt đầu nghĩ quàng nghĩ xiên: Sao Hướng Tư Linh lại đến đây? Theo những gì Lộ Tinh nói trước khi đi, nó đã giết La Hồng Dân, lại còn bán bà ta đến nơi khủng khiếp này mà vẫn chưa đủ ư?

Đứa con gái này còn định hành hạ bà ta cỡ nào nữa?

Bà ta là mẹ của nó đấy! Là đấng sinh thành và nuôi nấng nó! Con súc sinh này đúng là đồ vô lương tâm!

Không, không được, bà ta phải thoát khỏi đây, nhất định phải thoát khỏi đây. Bà ta không muốn trải qua cuộc sống không bằng con chó con lợn này nữa, ở Tương Thành bà ta vẫn còn rất nhiều tiền, một nửa tài sản của họ La thuộc về bà ta, bà ta phải trở về Tương Thành!

Lý Mỹ Linh ngơ ngơ ngác ngác, nhân lúc hai người đang nói chuyện, bà ta đột nhiên rút cổ tay ra khỏi tay Lý Khinh Diêu. Lý Khinh Diêu chưa trở tay kịp thì Lý Mỹ Linh đã chạy về phía cửa sổ cạnh đó.

Tạ Tân Nhụy chỉ sững sờ chưa đầy một giây rồi nhanh tay giơ súng lên bắn.

“Đoàng”.

Thân mình Lý Mỹ Linh llảo đảo, vẫn chưa ngã xuống.

Lý Khinh Diêu đứng chết trân, không kịp phản ứng.

Đúng lúc này.

Những bước chân dồn dập lao về phía cầu thang, cửa bị mở tung ra kêu cái “rầm”. Tạ Tân Nhụy bỗng quay sang nhìn Lý Khinh Diêu, ánh mắt ấy dịu dàng vô ngần, cô ấy nhoẻn cười với cô giống nụ cười Lý Cẩn Thành từng trao cho cô vào đêm năm ấy. Sau đó, Tạ Tân Nhụy không chút do dự, nhắm thẳng vào Lý Mỹ Linh nã súng liên tục.

Nhóm cảnh sát vừa ập vào phòng đã chứng kiến cảnh Tạ Tân Nhụy – kẻ giết người hàng loạt mà họ truy bắt bấy lâu đang nã súng về phía Lý Khinh Diêu và Lý Mỹ Linh. Đến cả Trần Phổ cũng thót tim, tất cả mọi người đều rút súng ra bắn mà chẳng hề đắn đo.

Tiếng súng càng thêm dày đặc, cơ thể Tạ Tân Nhụy lảo đảo, khẩu súng trượt khỏi bàn tay cô ấy, cô ấy từ từ ngã xuống.

Lúc này, trong thế giới của Tạ Tân Nhụy, trời đất cuồng quay. Trần nhà đang xoay chuyển, tất cả mọi người và thanh âm đều dần xa vời. Nhưng cô chỉ cảm thấy lòng mình bình yên, chẳng còn oán trách hay hối hận. Có điều, khi đôi mắt vẫn còn nhìn rõ, cô ngỡ như đã nhìn thấy Lý Cẩn Thành.

Hóa ra anh ở đây.

Anh vẫn giống y như bảy năm trước, dáng cao, vóc người hãy còn gầy gò, làn da trắng trẻo, đôi mắt sâu thẳm và nụ cười ngượng ngùng luôn hé nở trên môi. Anh đưa tay về phía cô, trong lòng bàn tay có lẽ đang giấu một viên sô cô la chăng?

Tạ Tân Nhụy không giấu được nụ cười.

Cô nghĩ, cuối cùng em đã tìm được anh rồi, Lý Cẩn Thành ơi.

Chặng đường em đi gian nan biết mấy.

Chàng cảnh sát ngốc nghếch bảy năm trước ơi, anh có biết hay không, anh là người duy nhất em yêu trong đời này.

Anh cũng là chàng trai chính trực, kiên cường và dễ thương nhất mà em từng gặp.

Trên đời này sao lại có người tốt như anh cơ chứ? Thế gian này sao xứng được với anh? Khi em đói, anh cho em bánh quy, lúc em khát anh cho em sữa uống. Sao mà anh dường như sinh ra đã biết chăm sóc, yêu thương và bảo vệ một người xa lạ vậy?

Anh đã dùng máu thịt của mình che chắn thương tổn thay em, dùng xương cốt mở đường sống cho em nơi nhân thế. Dù rằng khi đó thân mình em bẩn thỉu và mục nát, anh cũng chẳng hề chê bai. Anh đã dùng đôi tay sạch sẽ kéo em thoát khỏi vũng lầy và chở che em trong lòng mình.

Nhưng anh đã quên rồi ư? Rõ ràng anh từng nói ngốc ơi, phải đợi anh trở lại.

Nhưng em lại chẳng tìm thấy anh.

Suốt mấy năm nay, em đã tìm anh khắp nơi khắp chốn.

Hạ xanh, đông tàn, ngày dài, đêm thâu, tìm mãi trong dòng máu đổ, kiếm hoài trong đống xương chất chồng mà vẫn chẳng thấy anh.

Lý Cẩn Thành, em xin lỗi, thật lòng xin lỗi anh. Em chắc chắn đã trở thành loại người anh ghét nhất trên đời.

Hẹn anh kiếp sau nhé. Đợi kiếp sau, mong rằng khi gặp được anh, em sẽ không còn là một kẻ ngốc nữa. Mong rằng khi đôi ta gặp nhau, anh vẫn khoác trên mình bộ cảnh phục ấy, để em có thể nhìn thấy anh trong dáng vẻ tuấn tú nhất. Khi đó, anh có thể tặng em một bông hoa nhỏ được không?



Tất cả đã kết thúc.

Lý Khinh Diêu ngơ ngác nhìn hai thi thể trên mặt đất, còn cô vẫn bình an vô sự.

Trần Phổ lao đến như một mũi tên, ôm chặt cô vào lòng, nói: “Không sao rồi, mọi chuyện đã qua rồi, anh đây rồi.” Cô ôm lấy eo anh bằng một tay, vùi mặt vào lồng ngực anh, nước mắt lăn dài.