Phía Trần Phổ đã điều tra được một ngày, mà phía Đinh Quốc Cường vẫn chưa có tiến triển gì. Chiếc xe đó, người đàn ông đó, và cả Tôn Đại Chí ở Giang Thành đều không có manh mối mới.
Đinh Quốc Cường thúc giục cảnh sát các nhóm làm việc, điều tra quên ăn quên ngủ. Lòng vị cảnh sát lão làng vẫn vững như chiếc xe tăng Liên Xô kiểu cũ. Phía nạn nhân đã có Trần Phổ điều tra nên phía ông càng không thể lơ là. Giống như hai mặt của một khối cầu, Trần Phổ lăn bên kia, ông lăn bên này. Ông tin rằng cuối cùng thầy trò hai người sẽ gặp nhau, ồ, quên mất, còn thêm cả nhóc Lý đi theo trò mình nữa.
Nhưng con đường của Đinh Quốc Cường toàn lặp đi lặp lại những công việc cơ bản. Chợ đầu mối cực kỳ rộng lớn, đường sá chằng chịt, nhiều con hẻm nhỏ không lắp camera an ninh, nhưng cũng có rất nhiều camera an ninh được lắp đặt. Trong bản đồ phức tạp này, nghi phạm thật sự có thể tránh né hoàn hảo tất cả các camera an ninh IP và camera ẩn ư? Đinh Quốc Cường nghĩ chuyện này cực kỳ khó, gần như không có khả năng. Vậy nên họ phải kiểm tra tất cả các camera an ninh trong và xung quanh khu chợ.
Ngoài ra, hiện tại tuy không điều tra ra được chiếc xe van ấy bị trộm từ lúc nào và bằng cách nào lại lọt vào tay nghi phạm. Nhưng trước đó một khoảng thời gian, chắc chắn nghi phạm đã từng lái chiếc xe này trong khu vực nội thành. Hắn ta phải lái xe từ một nơi nào đó đến khu chợ đầu mối, như vậy chắc chắn không thể tránh được camera an ninh giao thông. Khoảng thời gian này có thể là vài ngày hoặc vài chục ngày. Nhưng Đinh Quốc Cường đoán chừng thời gian sẽ không quá dài, vì để ở một nơi vàng thau lẫn lộn như chợ đầu mối sẽ mất xe như chơi. Vậy nên, Đinh Quốc Cường vẫn cần phải tìm ra chiếc xe van này trong hệ thống camera giám sát toàn Tương Thành. Chỉ cần có được hình ảnh đầu tiên, họ có thể theo dõi lộ trình di chuyển của chiếc xe van và tìm ra nơi ẩn náu của nghi phạm.
Nhiệm vụ tuy nặng nề nhưng Đinh Quốc Cường tin rằng mọi chuyện chỉ là vấn đề thời gian, dù mười ngày hay hai mươi ngày, bất kể phía Trần Phổ tiến triển thế nào, phía ông nhất định cũng sẽ phá được được vụ án.
—
Sáng hôm sau, đúng bảy rưỡi, Trần Phổ là Lý Khinh Diêu gặp nhau dưới lầu, hai người dự định ăn sáng rồi tiếp tục điều tra.
Trần Phổ mặc quần áo màu đen, đứng dưới gốc cây nhìn Lý Khinh Diêu mặc áo phông xanh, quần bò và giày trắng bước đến. Anh sực nhận ra ngay cả khi đi bộ, nét mặt Lý Khinh Diêu cũng rất lạnh lùng. Dù rõ ràng đã nhìn thấy anh đứng đối diện nhưng cô cũng không nở nụ cười vui mừng hay lịch sự, chỉ bình thản nhìn anh rồi tiếp tục đi đường của mình.
Cảnh tượng cô gái vui mừng nhảy chân sáo sà vào lòng người đàn ông như trong phim truyền hình e rằng cả đời này sẽ không bao giờ xảy ra với Lý Khinh Diêu.
Dù hôm nay cô ăn mặc giống như bông sen thanh tao dịu dàng, nhưng bản chất cô vẫn là bông hoa tuyệt tình với cánh hoa sắc bén và cành rắn như sắt thép.
Trần Phổ bật cười vì suy nghĩ của mình, Lý Khinh Diêu bước đến, hỏi anh: “Anh cười gì mà ngốc thế?”
Trần Phổ nói: “Em quên tôi là cấp trên của em rồi phỏng?”
Lý Khinh Diêu: “Chuyện này liên quan gì đến việc anh sáng sớm đứng dưới lầu nhà em cười ngốc?”
Trần Phổ đã không còn cảm thấy đau đớn hay khó chịu vì những đòn tấn công cấp độ này. Ngược lại, anh còn cảm thấy dạo này em gái đã hoạt bát hơn khi ở cạnh anh, nói chuyện cũng nhiều hơn rồi. Thế là lòng anh càng phơi phới, hỏi cô: “Ăn bún không?”
“Hôm nay em muốn ăn bánh bao hấp.”
Vì mấy hôm trước hai người đều ăn bún nên Trần Phổ tưởng cô có khẩu vị giống mình, hôm qua lúc thanh toán anh còn âm thầm nạp hẳn một nghìn tệ vào thẻ. Trần Phổ nghe vậy cũng không nói gì, chỉ gật đầu: “Được.”
Cách đó không xa có một quán bánh bao hấp Hàng Châu, giờ vẫn còn sớm, trong quán chỉ có một bàn khách. Hai người ngồi xuống cạnh chiếc quạt, Trần Phổ hỏi: “Ăn gì?”
Lý Khinh Diêu: “Một xửng bánh bao hấp, một bát rong biển. Hôm nay em trả tiền nhé.”
Trần Phổ cười: “Được, một xửng bánh bao hấp chỉ có tám cái, đủ không?”
Lý Khinh Diêu lườm anh: “Đủ! Lần nào em cũng không ăn hết.”
Trần Phổ tự cười cho mình hai xửng bánh bao và một bát canh rong biển. Đồ ăn được bưng ra rất nhanh, Trần Phổ lấy hai chiếc đĩa nhỏ từ trong giỏ trên bàn, đổ ớt và giấm lên đĩa rồi đặt một đĩa trước mặt Lý Khinh Diêu. Lý Khinh Diêu còn đang chơi điện thoại, anh lại lấy hai đôi đũa, mở một đôi, mài bớt dằm rồi đặt lên bát canh rong biển của cô, nói: “Ăn đi.”
Lúc này Lý Khinh Diêu mới để ý đến sự chu đáo của anh, cô cầm đũa lên, nói: “Không ngờ anh cũng biết phục vụ người ta đấy chứ.”
Trần Phổ gắp một cái bánh bao, nói: “Còn phải tùy người.”
Lý Khinh Diêu vừa cho một miếng bánh bao vào miệng, cô nhai chầm chậm, không tiếp lời. Trần Phổ lại nghĩ đến chuyện khác, anh ngước mắt nhìn cô, trong lòng mềm nhũn, cuối cùng vẫn nói ra: “Trước kia…” Anh cười. “Mấy chuyện này toàn do Lý Cẩn Thành làm, cậu ấy chu đáo hơn tôi, tôi cũng học theo cậu ấy thôi.”
Lý Khinh Diêu nói: “Anh trai em không thích ăn bánh bao, anh ấy thích ăn…”
“Sủi cảo hấp.” Trần Phổ nói.
Lý Khinh Diêu cười.
Trần Phổ lại nói: “Cậu ấy còn gói sủi cảo cho tôi ăn. Nhân sủi cảo cậu ấy nêm nếm ngon lắm, hai chúng tôi chỉ hai ngày là chén sạch một trăm cái sủi cảo.”
Lý Khinh Diêu: “Eo ôi, anh ấy chưa gói cho em ăn bao giờ cả. Ở nhà toàn mẹ em gói, anh ấy chờ ăn thôi.”
Trần Phổ cười càng tươi hơn, có thể hình dung ra người anh em của anh bình thường siêng năng đảm đang, ở nhà cũng là cũng là một đứa trẻ lớn chờ ăn chờ uống.
Có một câu hỏi Lý Khinh Diêu muốn hỏi anh từ rất lâu rồi, nhưng mãi mà chưa mở lời, hoặc là trong thâm tâm cô luôn e dè. Nhưng giờ đây, cô bỗng cảm thấy có thể hỏi rồi.
“Anh điều tra lâu như vậy, anh nghĩ tối hôm ấy anh trai em có khả năng gặp phải chuyện gì nhất?”
Nụ cười trên gương mặt Trần Phổ tắt lụi, anh để đũa trong tay xuống, ngồi thẳng dậy, nói: “Theo tôi, có hai khả năng: Thứ nhất, cậu ấy đã phát hiện chứng cứ then chốt, có thể lật ngược kết luận hiện tại của vụ án Lạc Hoài Tranh, bị hung thủ…giết chết hoặc là khống chế rồi biến mất không dấu vết. Thứ hai, tôi luôn cảm thấy sự biến mất của cậu ấy không nhất định liên quan đến vụ án Lạc Hoài Tranh. Sau bữa tối ngày mất tích, cậu ấy vẫn còn đi dạo trên phố hàng rong ở Gia viên Triều Dương, không giống như đã phát hiện chứng cứ then chốt.”
Lý Khinh Diêu nở nụ cười cay đắng: “Mẹ em bảo vậy đấy. Theo y học cổ truyền, “vận động sinh dương”, đi bộ sau bữa ăn cũng giúp hạ đường huyết.”
Trần Phổ cũng nở nụ cười nhạt, nói: “Trước đây cậu ấy hay kéo tôi đi cùng, đôi khi chúng tôi đi mười mấy cây số dọc bờ sông. Lạc đề rồi, tối hôm đó, cậu ấy còn mua một hộp sô-cô-la hạt phỉ tại cửa hàng tiện lợi và một con búp bê ở sạp hàng rong.”
“Sô-cô-la hạt phỉ là món em thích ăn, mẹ em nói cuối tuần đó anh ấy định về nhà.”
Trần Phổ gật đầu: “Còn con búp bê, em cũng đọc hồ sơ rồi đấy. Lúc đó cảnh sát gặp ông lão bán rong, ông lão nói Lý Cẩn Thành vốn không muốn mua, nhưng nhìn thấy ông lão dẫn theo một cô cháu gái, lại liên tục chào mời anh, Lý Cẩn Thành thấy đáng thương nên mới quay lại mua một con, còn dặn ông lão đưa cháu về nhà sớm. Thế nên, tối hôm ấy, ban đầu có lẽ cậu ấy chỉ đi dạo thôi.”
Lý Khinh Diêu thầm nghĩ, anh trai cô sẽ làm như vậy. Trước đây có một lần hai anh em đi dạo phố, trời đổ mưa, hai người gặp một bà lão, trong sọt của bà lão còn vài bó rau chưa bán hết. Anh trai cô tốt bụng mua hết số rau đó. Nào ngờ bà lão kia lại lật lọng, có tí rau mà đòi 50 tệ, đắt gấp đôi so với rau trong siêu thị. Lý Khinh Diêu cực kỳ tức giận, kéo anh trai đi mất.
Con búp bê đó, chắc hẳn cũng để dành tặng cô.
“Vì vậy khả năng thứ hai, tối hôm đó Lý Cẩn Thành tình cờ nhìn thấy một vụ án khác đang xảy ra tại Gia viên Triều Dương, ít nhất là vụ án giết người. Vì ngăn chặn đối phương nên cậu ấy đã bị giết hoặc bị khống chế. Hơn nữa vụ án này cho đến bây giờ vẫn còn là ẩn số, hơn nữa hoàn toàn không liên quan đến Lý Cẩn Thành. Thế nên cảnh sát mới không tìm được bất cứ manh mối nào.”