Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 72



Cho đến nay, Trần Phổ và Lý Khinh Diêu đã phát hiện ra ba điểm nghi vấn trong quá trình điều tra chứng cứ ngoại phạm của Hướng Tư Linh:

Thứ nhất, nếu tám camera an ninh ngoài kế hoạch quay được Hướng Tư Linh thì sẽ chứng minh được cô ta đã bơi qua hồ và đến biệt thự vào đêm hôm đó, tránh được camera giám sát.

Thứ hai, Chương Siêu Hoa tài xế chạy xe buýt đêm có hành vi bất thường. Liệu giữa ông ta và Hướng Tư Linh có tồn tại mối liên hệ bí mật nào đó hay không?

Thứ ba, Chương Siêu Hoa hoàn thành tuyến đường xe buýt còn lại trong thời gian bao lâu? Nếu thời gian này ngắn hơn rõ rệt so với tuyến đường trước đó thì có thể nghi ngờ ông ta đã cố tình kéo dài thời gian di chuyển từ núi Ảnh Trúc đến hồ Minh Nhã hòng đánh lừa Trần Phổ và Lý Khinh Diêu, gián tiếp ngụy tạo chứng cứ ngoại phạm giúp Hướng Tư Linh.

Hiện tại, kết quả điều tra sâu từ ba phương diện vẫn chưa được hậu phương phản hồi. Trong màn đêm mù mịt, hồ Minh Nhã rộng lớn cứ như con thú khổng lồ đang ngủ đông, ẩn mình sau khu rừng rậm rạp phía trước.

Trần Phổ hỏi Lý Khinh Diêu: “Em còn trụ được nữa không? Chỉ còn một đoạn nhỏ là có thể vẽ xong vòng tròn này rồi. Vẽ xong tôi sẽ cho em về nhà ngủ.”

Lý Khinh Diêu hất cằm: “Anh đi trước đi.”

Trần Phổ mỉm cười, thật ra anh đã đoán được cô sẽ không than mệt. Tiếp xúc lâu mới hiểu rõ hơn, bình thường Lý Khinh Diêu hay hất hàm sai sử anh —- chỉ đối xử như vậy với mình anh. Nhưng khi thật sự phá án, anh lại bớt lo hơn nhiều, cô chăm chỉ chịu khó, không õng ẹo chút nào.

Trần Phổ cúi đầu nhìn bản đồ, nói: “Chạy thẳng.”

“Được.” Lý Khinh Diêu vừa nghe đã hiểu ngay. Nếu Hướng Tư Linh thật sự đã đến vào tối hôm đó, thì cô ta buộc phải chạy từ địa điểm xuống xe họ đang đứng cho đến camera an ninh xa nhất trong số tám camera ven hồ.

Hai người một trước một sau, bắt đầu chạy.

Hai người xuyên qua khu rừng, tránh những vũng nước. Trần Phổ nhận ra trên con đường này không có camera an ninh. Khi cả hai người leo qua một bức tường thấp, chạy men theo hồ đến điểm camera an ninh xa nhất cách con đường xanh ven hồ ở đối diện, thời gian vừa tròn ba mươi phút.

Trần Phổ đứng chờ vài phút, Lý Khinh Diêu mới thở hổn hển chạy tới, hai tay chống hông, cúi gập người xuống. Trần Phổ kéo cô dậy, nắm lấy cánh tay cô không buông. Hơi thở của anh rất ổn định, chỉ thở gấp một chút.

“Thể lực của tôi tốt hơn em nhiều đúng không?” Anh nói.

Lý Khinh Diêu: “Thế chẳng nhẽ cơ bắp của anh để trưng à?”

Trần Phổ lại bật cười, thấy hơi thở cô dần ổn định, anh buông tay cô ra, nhìn về phương xa, biệt thự trên núi ẩn hiện trong màn đêm.

Lý Khinh Diêu: “Tính thời gian chưa?”

“Học sinh giỏi tính đi.”

Lý Khinh Diêu nói: “Giả sử tối hôm đó Hướng Tư Linh đạp xe xuống núi lúc 9 giờ 35 – 40 phút. Sau 45 phút, cô ta đến trạm xe và bắt chuyến xe buýt lúc 10 rưỡi. Nếu xe chạy với tốc độ bình thường, vậy sau một tiếng rưỡi sẽ đến trạm xe buýt Hoàn Hồ Đông, cũng tức là 12 giờ đúng. 12 rưỡi, cô ta có thể đến vị trí chúng ta đang đứng và xuống nước tại một vị trí nào đó trên con đường xanh. Thời gian đi bộ cộng bơi giả sử là một tiếng rưỡi đến hai tiếng, vậy cô ta sẽ đến biệt thự vào khoảng từ 2 giờ đến 2 giờ 30 phút.”

Trần Phổ: “Người đàn ông mặc áo sơ mi hoa đến biệt thự lúc 2 giờ 11 phút và rời đi lúc 2 giờ 40 phút.”

Lý Khinh Diêu nhìn thẳng vào mắt anh: “Thời gian trùng khớp.”

Trần Phổ: “Em nói tiếp đi.”

“Giả sử thời gian để giết người là 30 phút, thời điểm Hướng Tư Linh rời khỏi biệt thự cũng vào khoảng 2 giờ 40 phút. Cô ta quay trở về theo con đường cũ, đến trạm xe buýt Hoàn Hồ Đông, vừa kịp lên chuyến xe buýt trở về của tài xế Chương Siêu Hoa lúc 5 giờ sáng và đến trạm xe buýt thị trấn lúc 6 rưỡi. Đạp xe đạp lên núi tốn thời gian hơn xuống núi, giả sử cô ta mất từ 45 phút đến 1 tiếng đạp xe đạp lên núi, vậy cô ta sẽ trở về phòng trước 7 giờ 30 phút.

Lý Khinh Diêu nói xong, từ từ hít vào một hơi thật sâu.

Cả tuyến đường quá hoàn hảo.

Trần Phổ nở nụ cười lạnh lùng, “Chỉ cần phía thầy tôi tìm thấy chiếc camera giám sát nào trong số tám chiếc camera giám sát quay được Hướng Tư Linh thì toàn bộ quá trình suy luận của chúng ta sẽ được thành lập và cô ta chính là kẻ chủ mưu của vụ án này.”

Tâm trạng của Lý Khinh Diêu hiếm lúc nào kích động như thế này. Hai ngày trước, toàn bộ thành viên đội cảnh sát vẫn còn tập trung vào người đàn ông mặc áo sơ mi hoa. Còn Hướng Tư Linh, cô ta không có động cơ cũng không có điều kiện gây án, bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo nên không ai xem cô ta là nghi phạm.

Chính Trần Phổ đã dẫn dắt cô điều tra lại, xác định phạm vi điều tra phù hợp: Điều tra ba đối thủ cạnh tranh bên ngoài và Tiền Thành Phong. Dựa vào những chi tiết trong cử chỉ lời nói của họ, anh đã nhạy bén suy luận ra được mối quan hệ bất chính giữa Hướng Tư Linh và La Hồng Dân.

Nhìn lại quá trình hành động của Hướng Tư Linh đêm đó, tuy rằng vất vả nhưng thu hoạch được rất nhiều thứ. Nếu không tự mình trải nghiệm thì sẽ không thể phát hiện ra nhiều điểm nghi vấn như vậy.

Lý Khinh Diêu dám cá rằng khi điều tra người thân cuối cùng là Lý Mỹ Linh chắc chắn sẽ có những phát hiện không ngờ tới. Cô có linh cảm bọn họ đã rất gần với sự thật. Và bước này chính là thành quả nhờ sự đồng lòng hợp sức giữa cô và Trần Phổ.

Trần Phổ vẫn còn đứng bên hồ, hay tay đút túi. Có lẽ cuối cùng đã nhìn thấy rạng đông nên nét mặt anh tuy mệt mỏi nhưng rất thoải mái, dáng người cao gầy cứ như gốc cây trong gió lạnh.

Lý Khinh Diêu đứng sau lưng nhìn anh một lát, bỗng dưng gọi “này” một tiếng rồi ngồi phịch xuống đất.

Trần Phổ ngoái đầu, thấy Lý Khinh Diêu ngày thường cầu kỳ thanh tao như đóa hồng giờ lại ngồi bệt xuống đất chẳng màng ý tứ. Hai tay cô chống xuống mặt đất, toàn thân toát lên vẻ lười biếng. Trần Phổ bật cười, ngồi xuống bên cạnh cô.

Hai người đều im lặng, màn đêm bao trùm, xung quanh tĩnh lặng, làn gió khẽ thổi qua. Dưới ánh trăng, những gợn sóng đen lăn tăn trên mặt hồ, thi thoảng có tiếng cá nhảy kêu cái “tõm”. Hai người thư giãn, uể oải và im lặng giống nhau.

Cho tới khi chuông điện thoại Trần Phổ reo lên, anh nghe máy, “Chú Lý.”

Chú Lý trong đội cảnh sát giao thông báo cáo tình hình theo dõi: Chương Siêu Hoa chỉ mất nửa tiếng đi hết quãng đường 1/3 cuối cùng. Hiện người và xe đang bị tạm giữ tại đội cảnh sát giao thông.

Trần Phổ cảm ơn chú Lý, rồi liên lạc với Phương Giai bảo anh ta đưa Chương Siêu Hoa về.

“Đi thôi.” Anh phủi mông đứng dậy, “Đi ra lề đường bắt taxi.”

Lý Khinh Diêu hỏi: “Về Đội ạ?”

Trần Phổ quay sang mỉm cười với cô, đèn đường phía xa rọi từ phía sau lưng, làm cho nụ cười ấy thêm rạng rỡ và an nhiên. “Theo tôi chạy ngược chạy xuôi đến tận nửa đêm, em không mệt à? Về nhà ngủ một giấc, sáng mai đến đội báo cáo.”

“Thế Chương Siêu Hoa…”

Trần Phổ dịu dàng nói: “Đội cảnh sát hình sự không phải chỉ có hai chúng ta đâu. Em tưởng mình là lừa thật đấy à? Tôi mới mượn được Phương Giai từ thầy đấy. Tâm lý của tay tài xế này bình thường thôi, Phương Giai xử lý ông ta dễ như ăn kẹo. Sáng mai chờ kết quả thẩm vấn thôi.”

Khi Lý Khinh Diêu đến nhà đã là hai rưỡi sáng. Cô vốn định tựa vào ghế sô pha nghỉ ngơi một lát rồi mới đi tắm. Nào ngờ vừa đặt lưng xuống ghế thì đã đánh một giấc say đến sáng. Tối qua hai người vừa đạp xe đạp, vừa đi xe buýt hôi, lại còn phải băng rừng. Sáng nay sau khi thức dậy, mặt mày Lý Khinh Diêu tái mét, cô nhăn mày nhăn mặt cởi hết quần áo trên người, cùng với vỏ ghế sô pha và cái chăn bị cô làm bẩn rồi ném hết vào máy giặt, thêm nước khử trùng và giặt thật sạch.

Lý Khinh Diêu giặt đồ xong, nhìn đồng hồ, đã tám rưỡi rồi. Nhưng tối qua hai người về muộn nên hôm nay đến muộn cũng không sao. Trong điện thoại có tin nhắn Trần Phổ gửi từ mười phút trước: [Dậy chưa?]

Cô mỉm cười: [Hôm nay ăn bún.]

Anh trả lời rất nhanh: [Được, đợi em dưới tầng.]

Lý Khinh Diêu đóng cửa lại, nhẹ nhàng chạy xuống tầng. Dưới ánh nắng rực rỡ của mùa hè, Trần Phổ cũng ăn mặc chỉnh tề, tinh thần sảng khoái đứng dưới gốc cây, đôi mắt đen láy nhìn cô, nét mặt bình tĩnh. Anh luôn giữ nét lạnh lùng và nghiêm túc trước mặt mọi người.

Lý Khinh Diêu cũng không biết tại sao mình không dừng bước nổi, cứ thế lao thật nhanh về phía anh.

Trần Phổ sững sờ thấy rõ.

Lý Khinh Diêu không nhận ra đôi bàn tay đang buông thõng bên người của Trần Phổ khẽ động.

Cô chạy đến trước mặt anh, lại phát hiện những xung động kỳ lạ kia vẫn chưa biến mất, cô còn muốn nhảy lên lưng anh. Nhưng Lý Khinh Diêu không thể cho phép bản thân làm chuyện mất giá như vậy, gương mặt cô ửng hồ vì chạy sau khi tắm nhưng nét mặt vẫn rất bình thản, “Đi thôi, em đói rồi.”

Lý Khinh Diêu thong thả bước đi trước, Trần Phổ đi theo sau. Đi được một đoạn, anh cúi đầu cười. 

—Hết chương 72—