Ra đến biển, Nguyệt Dao mới biết: Đây là một khu nghỉ dưỡng thú vị. Có nhà hàng, có cả những căn nhà cổ tích nằm dọc theo bãi. Những căn chòi nhỏ xinh ẩn trong sắc xanh muôn cây cỏ.
Tất cả tạo nên một không gian đẹp, hoang sơ bình dị. Không đơn giản chỉ có biển thôi như cô nghĩ.
Phạm Chánh đưa cô vào Nhà hàng Hải sản. Anh kéo ghế giúp cô. Rồi vòng về phía đối diện.
"Em chọn đi!" Anh đẩy menu đến.
Đôi mắt Nguyệt Dao mở to sững sờ nhìn vào thực đơn. Trong đó, có rất nhiều món bắt mắt.
"Anh à, mình chọn món nào đây?" Tay cô mãi lật menu xăm soi qua lại.
"Món em thích!" Anh cho cô gợi ý. Đối với anh, chỉ cần cô thích. Thấy cô ngon miệng, vui vẻ là anh no rồi!
Nguyệt Dao nghe anh nói vậy. Cô cười hì hì, vui vẻ gọi anh nhân viên gọi món.
Rất nhanh bốn món đủ đầy, cá, tôm,ghẹ, mực được bê lên. Cô nhìn bàn thức ăn không khỏi thầm khen: đúng khu nghỉ dưỡng!
"Mời anh!" Cô cầm đôi đũa anh đưa. Mỉm cười ngọt ngào mời.
"Ừm! Em ăn đi!" Anh gật đầu nhìn cô.
Vậy cô không khách sáo nữa. Lo bỏ mớ thức ăn vào bụng.
Bữa đó, hầu như chỉ có một mình cô ăn. Còn Phạm Chánh chỉ ăn một ít. Anh đa phần làm nhiệm vụ lột tôm, lấy phần thịt cá, ghẹ bỏ vào bát cho cô.
Ăn xong ra khỏi nhà hàng mặt trời đã ngả về tây. Nắng vẫn còn gắt nhưng Nguyệt Dao thích ngắm biển.
"Không được!" Cô vừa ngỏ ý đã bị anh khước từ.
Cô kéo tay anh mè nheo:"Phạm Chánh! Phạm ca ca! Phạm đội trưởng! Đồng ý đi mà!"
Ba tiếng Phạm đội trưởng dội vào lòng anh. Anh nhớ đến vẻ mặt cô lúc sáng. Lúc cô nhìn anh tự xưng: bà đội trưởng Phạm!
Bốn từ đó khiến anh mềm lòng. Nảy sinh ý định muốn cưng chiều bà Phạm một chút.
Anh nhìn Nguyệt Dao gật đầu. Cởi áo khoát jacket phủ lên đầu che nắng cho cô.
Nguyệt Dao phấn khích kéo tay anh cùng chạy về hướng biển. Trên cát trắng, dấu chân anh len theo dấu chân cô. Dưới ánh Mặt trời đôi bóng hai người chồng lên nhau: Chiếc bóng cao to của chàng trai phủ che chiếc bóng nhỏ cho cô gái. Trông rất hài hòa cũng hợp tướng phu thê.
Qua hết bãi cát rộng, biển xanh mênh mông đập vào mắt Nguyệt Dao. Cô mừng vui cười vang cả bãi.
Phạm Chánh đứng phía sau cô. Hứng hết cái nắng. Che hết cái nóng. Nguyệt Dao chỉ còn vui đón gió biển mát lành.
Ngoài xa kia thấp thoáng con tàu vươn khơi đánh cá. Nguyệt Dao nghiêng người, ngước mặt nhìn anh.
"Anh có khi nào ra xa ở ngoài kia chưa? Chỗ con tàu ý?"
Phạm Chánh cúi nhìn gương mặt đỏ hồng vì nắng của Nguyệt Dao. Anh thật muốn hôn cô một cái. Nhưng sợ làm cô hoảng nên đành thôi.
"Rồi! Tham gia huấn luyện!" Anh nhìn vào đôi mắt mong chờ của Nguyệt Dao cho cô đáp án.
Nguyệt Dao nghe vậy, lòng càng ngưỡng mộ. Đôi mắt mơ màng đắm say càng làm anh phát nóng.
Để tránh không khí nóng hơn thêm. Anh kiềm lòng không được. Anh đưa tay xoay mặt Nguyệt Dao quay về hướng biển. Hai cánh tay theo đó rơi xuống dần ôm lấy cô.
Thân thể Nguyệt Dao khẽ cứng ngắc. Con tim theo đó đập nhanh liên hồi. Cô nhìn xuống vòng tay anh. Khẽ khàng đặt tay mình lên tay anh.
Cô chỉ muốn xác nhận xem cảm giác âm áp đó có chân thực không?
Phạm Chánh lại ngỡ cô có ý cạy mở tay anh. Trong hơi lạnh của biển mặn, cô lại nghe giọng nói trầm ấm áp phả vào tai, vào cổ.
"Anh ôm một tí thôi!"
Nguyệt Dao mỉm cười. Cô muốn nói với anh: Đội trưởng Phạm, anh ôm bao lâu cũng được!
Ở cuối chân bãi. Cách khá xa hai người. Trong một căn chòi hình chóp, có kẻ đang ngắm hai người ôm ấp ở phía xa.
"Đại ca! Đúng là bảo bối của đội trưởng Phạm!"
Hắn chuyển ống nhòm cho người đàn ông cao to, có bộ râu quai nón phía sau.
Tên được gọi là đại ca cầm lấy ống nhòm đưa lên mắt. Vừa thấy người hiện lên qua ống kính. Hắn bật dậy khỏi ghế ngựa.
Hắn cầm ống nhòm đến một nơi quan sát tốt hơn.
Sau khi kiểm tra kĩ lại mấy lần. Hắn cuối cùng cũng tin là thật. Hắn bật cười ha hả, quay sang tên đàn em ra lệnh.
"Gọi hết tụi thằng Dũng rỗ đến đây!"
"Dạ!"
Hắn quay lại nằm nghỉ ngơi. Hưởng thụ gió mát thổi vào từ biển. Ánh mắt hắn tối tăm: Phạm Chánh! Tao cho mày nếm mùi vị mất người mày yêu!
Để mày nếm thử ngọt, đắng, chua, cay là như thế nào?
Trong mắt hắn hình ảnh đau khổ tột cùng ngày nào lại hiện về trong tầm mắt...
Năm năm trước.
Hắn cùng người tình tham gia vận chuyển chuyến hàng cấm qua biên giới.
Trong căn chòi liệu xiêu nằm sâu trong rừng bên kia nước S.
"Anh Hai, em có linh cảm chuyến này không thuận!" Đang nằm trong vòng tay hắn, người ấy nói.
Hắn cười chê cô:"Em đúng là đàn bà!"
Người ấy đưa tay bịt miệng hắn. Nguýt hắn một cái rồi nói:"Đàn bà luôn có giác quan thứ sáu!"
Hắn không quan tâm thứ giác quan thứ sáu, chủ nhật gì đó. Hắn chỉ để tâm vào thân thể nóng bỏng của cô và mơ hàng đã nhận.
Hàng đã đến tay. Đàn ông nói là làm. Không vì mấy câu kì kèo của đàn bà mà tạm gác.
Trong đêm xuân. Hắn lo ăn no rồi ngủ say.
Nửa đêm có tiếng động. Hắn chưa kịp trở tay đã bị một họng súng chìa ngay trước mặt.
Người tình của hắn vì cứu hắn mà bất chấp tính mạng. Cô lao ra đứng chắn họng súng, hai tay bám chặt giữ người kia.
"Mau chạy đi!"
Đó là thanh âm cuối cùng hắn nghe được từ cô. Bởi, sau đó khi chạy sâu vào rừng, hắn nghe rõ ràng một tiếng súng vọng vào tai hắn.
Sau này qua anh em, hắn biết đươc: Đội biệt kích An Nam trinh sát nằm vùng mật báo với lực lượng đặc nhiệm địa phương để họ càn quyét.
Người tình của hắn đã nằm lại trong cuộc càn quét đó. Hắn thề trước mộ cô: Anh bắt hết lũ người yêu trong đám biệt kích để trả thù cho em!
Theo dõi lâu như vậy. Đến nay mới thấy con mồi.
Trong ánh mặt trời. Đôi mắt hắn hung tợn. Hắn nghiến chặt hai hàm răng: Lần này, mày sẽ hưởng cảm giác đau khổ của tao!