Thời gian mới đó đã bước vào ngày cuối của tháng Ba âm.
Bầu trời ở quân khu đêm nay cao vời vợi. Mảnh trăng khuyết cuối tháng cong cong phần bên trái như lưỡi liềm treo chênh chếch ở đằng tây. Ánh sáng mỏng manh hơi tái và lạnh ngắt của nó không làm cho bầu trời đêm sáng tỏ hơn. Ngược lại càng nhuốm cho nhân gian một màn hơi lành lạnh.
Trong dãy nhà dành cho đội biệt kích An Nam, Phạm Chánh quân trang đã sẵn sàng đang đứng ngoài lan can. Anh châm một điếu thuốc ngước mắt nhìn mảnh trăng hạ huyền treo lơ lửng ở bầu trời đêm.
Trăng là nguyệt! Trùng tiếng đệm trong tên người con gái anh yêu. Nhìn trăng lại nhớ đến người. Nhớ lần đầu anh và cô gặp gỡ cũng vào một đêm trăng hạ huyền như thế này.
Trong con hẻm nhỏ đó, bóng cô gái gầy mỏng manh, đơn côi chơi vơi trong màn đêm thanh vắng, mãi khắc sâu vào lòng anh. Ngay ở giây phút cứu cô, bắt gặp ánh mắt màu nâu đậm đang ngơ ngác nhìn chằm chằm vào anh, trái tim anh đã va một tiếng vang ngay thời khắc đó. Thời khắc lòng anh biết nhớ đến một người.
Người con gái mang tên Nguyệt Dao. Cô như dòng suối trong tưới mát trái tim khô cằn bấy lâu của anh. Dẫu ý thức được, ở bên anh Nguyệt Dao sẽ khổ nhưng anh không ngăn được con tim mình thôi nhớ thương, thôi nghĩ về cô.
Để rồi cái gì đến cũng đã đến. Tiếng yêu đã buông ra ở đầu môi. Mãi mãi đến hết đời, anh phải có trách nhiệm với tiếng yêu đã trao đi ấy. Vì cô gái anh yêu, vì anh và vì tình yêu của cả hai, anh phải đánh một trận thắng.
Nguyệt Dao! Hãy đợi anh!
Nhìn theo làn khói thuốc mảnh như sợi tơ bay vào bầu trời đêm, anh hạ quyết tâm cho trận đánh khuya nay.
"Đội trưởng Phạm! Đang nhớ người yêu à?" Trần Hùng bưng tách cafe đến đứng bên cạnh anh.
Phạm Chánh còn chưa trả lời câu hỏi của Trần Hùng, anh đã nghe tiếng của một anh em khác trong đội.
"Z6, anh hỏi có thừa không? Nhìn vào ánh mắt đang tương tư kia của sếp là biết!" Một người anh em trong đội cũng theo ra.
"Đội trưởng đang tương tư à? Đâu vẻ mặt tương tư là như thế nào để tụi em nhìn thử coi?" Đám anh em trong đội không biết có mặt tự bao giờ tranh nhau tới trước mặt Phạm Chánh để xem vẻ mặt đang tương tư từ miệng của tay đồng đội kia.
Đám anh em thay nhau xoay mặt vị đội trưởng nhìn, ngắm các kiểu. Cuối cùng cả đám chốt một câu:"Thép có thể chảy mà không cần nung ở nhiệt độ 1300 độ C!"
Sau đó là tràng cười ha hả của đám biệt kích độc thân.
"Chị dâu thật có bản lĩnh!" Xạ thủ bắn tỉa của đội gật gật đầu tán thưởng.
Anh ta không khỏi ngưỡng mộ người con gái đã nung chảy trái tim làm bắng thép kia của vị đội trưởng.
"Đội trưởng! Chuyến cộng sự vừa rồi anh và chị dâu đã...vận động xxx rồi chứ?" Một người anh em chợt nhớ đến Kiều Trinh.
"Z8, cậu sai người rồi!" Lần này Trần Hùng không thể không minh oan cho sếp. Anh ta nhìn một lượt đám anh em trong đội còn đang ngơ ngác kia, dõng dạc tuyên bố một tin:"Chị dâu...là một con nhóc!"
Hả? Một con nhóc? Hai mươi sáu con mắt mở to, mười ba cái miệng cùng thốt lên:"Đội trưởng! Anh muốn làm trâu già hả?"
Thật là làm cho tụi em ngưỡng mộ mà!
"Trâu già gặm cỏ non, ăn gà tranh thủ sớm!" Một anh em trong đội đọc câu tục ngữ rồi đi qua đi lại trước mặt Phạm Chánh. Sau đó, anh ta đột ngột dòm sát vào mặt sếp hỏi:"Đội trưởng, anh...ăn chưa?"
Một câu hỏi vớ vẩn vậy mà cả đội cùng nhìn anh cười thích thú:"Thịt chắc mềm và thơm ngon lắm!"
Đùa đến nước này thì đã quá giới hạn của Phạm Chánh. Trần Hùng nghĩ vậy nên lo cho đám anh em kia sẽ bị phạt chạy trước giờ G.
Nhưng không...chẳng có lệnh phạt nào. Mà trái lại Trần Hùng còn nghe một câu kinh điển của Đội trưởng Phạm.
Sếp anh nói: "Các cậu nói ...làm anh phát thèm!". Sau đó còn cười ha hả vỗ vai tên đồng đội hỏi câu vừa rồi. Vị sếp mặt sắt nghiêm nghị của anh lại nói thêm:"Để sau đêm nay, anh đưa chị dâu lên đây để ra mắt mấy chú. Xong về ...ăn ngay!"
"Phải, anh đừng chờ gì nữa! Ăn ngay và nhanh thôi!"
"Đúng, đúng! Sau trận đột kích này, anh nên đè ăn ngay!"
Thật không còn kiêng dè gì nữa! Trần Hùng ngao ngán nhìn mười ba tay trong đội. Anh ta cũng đang thầm nghĩ: không biết mình có nên ...ăn con gà kia của mình không?
Anh ta nghi: mình có thể ăn nhưng chắc là...ăn tát.
Thôi để sau nhiệm vụ này anh về lại thành phố ngỏ lời với Quỳnh Anh. Xem cô ấy trả lời như thế nào là biết ngay kết quả chính xác.
Cuộc tán gẫu trước giờ đột kích làm không khí ở dãy nhà đội An Nam sôi nổi như đêm giao thừa. Ai cũng cầu mong qua đêm nay để được xem mắt chị dâu. Một con nhóc nào đó đã có bản lĩnh thu phục trái tim của đội trưởng Phạm.
"Đã hết giờ ngẫu hứng, các cậu vào trong kiểm tra lại hành trang chuẩn bị lên đường!"
"Rõ!" Đám anh em nhanh chóng hô vang tuân lệnh.
"Z5!" Tiếng của viên chỉ huy tìm anh!
"Z5 nghe lệnh!"
"Tập hợp đội lên phòng tác chiến!"
Sau hiệu lệnh triệu tập của viên chỉ huy, hai phút sau đội biệt kích An Nam đã có mặt chỉnh tề tại phòng tác chiến.
"Theo tin tình báo vừa nhận được. Bọn người Gấu Đen vừa điều động năm chiếc jeep với bốn mươi tên trợ thủ. Tính luôn quân số hắn có tại mục tiêu tầm khoảng một trăm tên."
"Chúng trang bị vũ khí hạng nặng nên tôi đề nghị đội mang thêm tên lửa!"
"Sau khi làm chủ mục tiêu, giải cứu Alice các anh sẽ rút ở điểm A.Tàu của đặc nhiệm hải quân sẽ hỗ trợ các anh rút an toàn!"
Cuộc họp kết thúc. Anh em trong đội trang bị thêm tên lửa. Ra đến sân, kim đồng hồ đã điểm một giờ.
"Đội biệt kích An Nam thành một hàng ngang, tập hợp!" Phạm Chánh hô to khẩu lệnh triệu tập anh em trong đội.
"Nghiêm, nhìn phải, thẳng!"
"Bên phải, quay!"
"Lên đường!"
Sau hiệu lệnh của đội trưởng, đội biệt kích An Nam tiến về chiếc trực thăng đang chờ ở bãi đỗ.