Đối Tượng Công Lược Sai Lầm

Chương 1



Chiều hôm ấy, khi Trạm Vi Dương đang ngâm mình trốn trong phòng tắm của Trạm Vi Quang trên lầu ba thì đột nhiên nghe thấy một giọng nữ máy móc vang lên, ngữ khí lạnh băng như kim loại. 

Lúc ấy cậu đã thiếp đi, thân thể vô lực trượt xuống, mũi miệng đều dần ngập nước. Sau đó liền nghe thấy giọng nữ kia nói: “Khởi động hệ thống yêu đương sơ cấp, tên người dùng: Trạm Vi Dương, giới tính: Nam, tuổi: 17 tuổi, chiều cao: 174 centimet.”

Trạm Vi Dương giật mình tỉnh lại, giật bắn người rồi ngửa đầu trồi lên mặt nước, sau đó co người nằm trên thành bồn tắm ho sặc sụa vô cùng đau đớn.

Nhưng giọng nữ kia vẫn chưa buông tha cho cậu, tiếp tục nói: “Nhiệm vụ từ hệ thống: đạt tới trạng thái yêu đương sơ cấp, đối tượng của nhiệm vụ: Người đầu tiên gặp được ở cổng trường trong ngày tựu trường.”

Nước trên đầu trượt xuống mặt Trạm Vi Dương, cậu giơ tay lên dùng sức lau mặt, cố gắng mở to hai mắt tìm kiếm trong phòng tắm.

Diện tích phòng tắm không lớn lắm, chung quanh được lát gạch men sứ màu xanh nhạt, Trạm Vi Dương không tìm được người phụ nữ nào đang nói chuyện hay một chiếc loa nào đang phát cả. 

Điểm ban đầu của người dùng: 50 điểm; Trạng thái yêu đương tích cực tăng sẽ được cộng điểm; Trạng thái yêu đương tiêu cực tăng sẽ bị trừ điểm, điểm tối đa của nhiệm vụ: 100 điểm; Khi điểm bị trừ về 0 sẽ kích hoạt hệ thống trừng phạt.”

“Hệ thống trừng phạt gì chứ?” Trạm Vi Dương kinh ngạc hỏi.

Giọng nói kia không trả lời cậu.

Xung quanh đột nhiên yên tĩnh trở lại, quay về diện mạo ban đầu của buổi chiều ngày hè nọ, ánh nắng chiếu vào từ một cửa sổ thông gió nhỏ phía trên phòng tắm, cùng với tiếng ve inh ỏi kêu vang, như thể dành riêng cho những ngày hè yên tĩnh vậy. 

Trạm Vi Dương xả nước trong bồn tắm đi, sau đó bò lên bước ra. Vừa rồi cậu ngâm mình trong nước rồi ngủ thiếp đi, lại bị sặc nước làm cho tỉnh, đến giờ cả người vẫn còn hoảng hốt, chân đi bủn rủn phải ngồi trên thành bồn tắm nghỉ một lúc, đợi đến khi bình thường trở lại mới giẫm chân lên dép lê đứng dậy, vươn tay lấy quần áo và khăn mặt.

Lúc ra khỏi phòng tắm Trạm Vi Dương mặc một chiếc áo phông rộng, dài che được cả mông, phía dưới chỉ mặc một chiếc quần lót.

Cậu vắt khăn mặt lên cánh tay, đang định đi xuống cầu thang thì đột nhiên nghe thấy Trạm Vi Quang ở phía sau gọi mình: “Em làm gì đó?”

Trạm Vi Dương quay đầu lại.

Trạm Vi Quang đứng trước cửa phòng mình, mặc một bộ quần áo thể thao, tay đang ôm quả bóng rổ, hắn đi về phía Trạm Vi Dương cho đến khi đứng trước mặt cậu, sau đó nhìn mái tóc còn ướt đẫm của cậu, khó chịu hỏi: “Em lại lén dùng phòng tắm của anh phải không?”

Bởi vì Trạm Vi Quang cao hơn Trạm Vi Dương cho nên Trạm Vi Dương nói chuyện với hắn không thể không ngẩng đầu lên, nước trên tóc còn chưa kịp lau khô đã trượt xuống má, cậu nói: “Dạ”.

Trạm Vi Quang xụ mặt, “Đã nói nhiều lần rồi, ai cho em lén tắm rửa trong phòng tắm của anh hả?”

Ngữ khí Trạm Vi Dương rất bình tĩnh, cậu giải thích: “Nhưng chỉ lầu ba mới có bồn tắm lớn, hai phòng tắm ở lầu hai đều không có bồn tắm lớn.”

“Vậy em cũng không thể….” Trạm Vi Quang nói tới đây đột nhiên bị âm thanh dưới lầu cắt ngang, là Bùi Khánh đứng ở đầu cầu thang tầng hai gọi hắn.

Thế là hắn chỉ trừng Trạm Vi Dương một chút, sau đó đi về phía cầu thang, ló đầu ra nói: “Anh Khánh, anh đợi em hai phút, em xuống ngay.”

Trạm Vi Quang thuận tay thả quả bóng rổ xuống đất, lách qua Trạm Vi Dương đi vào phòng tắm. 

Trạm Vi Dương lẳng lặng nhìn bóng lưng hắn một chút, quyết định không để ý nữa, tự mình bước xuống lầu.

Bùi Khánh đang đứng ở đầu cầu thang lầu hai, anh đang đợi Trạm Vi Quang cùng ra ngoài chơi bóng, không ngờ người xuất hiện ở cầu thang lúc này lại là Trạm Vi Dương.

Sau khi Trạm Vi Dương nhìn thấy Bùi Khánh, cậu thoáng dừng chân, đoạn nhẹ nhàng gật đầu gọi: “Khánh ca.” Sau đó cúi đầu tiếp tục đi xuống.

Bùi Khánh là con trai của cô Trạm Vi Dương, cũng không phải con ruột, mà là con riêng của chồng cô sau khi tái hôn mang về đây. Cho nên Bùi Khánh tuy là anh họ của hai anh em Trạm Vi Quang và Trạm Vi Dương, nhưng anh và người nhà họ Trạm không có quan hệ họ hàng gì cả.*

* Ban đầu mình để là bác gái, vì mình dò trên handii thì thấy là cô hay bác gái đều được nhưng vì nghĩ là anh họ nên để bác gái nhưng đọc QT về sau thì thấy cô này gọi Trạm Bằng Trình là anh hai, nên mình sửa lại

Đến tháng chín này Bùi Khánh đã là sinh viên năm thứ tư đại học, anh sẽ bắt đầu kỳ thực tập tại một công ty đầu tư hợp đồng tương lai* gần nhà Trạm Vi Dương, cho nên nửa tháng trước cô ruột của cậu đã gọi điện cho ba cậu, nhờ ông để Bùi Khánh tạm ở Trạm gia một thời gian.

* raw là 期货投资公司, 投资公司 là công ty đầu tư, còn 期货 là hợp đồng tương lai (Futures)

Trạm Bằng Trình lúc này ngay lập tức nhẹ nhàng đồng ý.

Thế là chiều hôm qua Bùi Khánh một mình kéo theo chiếc vali đựng đầy hành lý, ngồi tàu cao tốc xuyên thành phố đến đây, tiến vào nhà Trạm Vi Dương.

Bố của Bùi Khánh và bác gái Trạm Vi Dương kết hôn đã được ba năm. Trạm Vi Dương tổng cộng cũng chỉ gặp Bùi Khánh được đúng ba lần, đều là vào dịp Tết, hai người nói với nhau cũng không được quá mười câu.

Cậu chẳng biết chút gì về Bùi Khánh cả. 

Bùi Khánh đương nhiên cũng chưa hiểu gì về cậu. 

Anh chuẩn bị ra ngoài chơi bóng rổ cùng với Trạm Vi Quang, toàn thân cũng đang mặc đồ thể thao, mà anh còn cao hơn Trạm Vi Quang một chút, vóc dáng đã không còn mảnh khảnh như thời niên thiếu, tràn đầy sức sống tuổi trẻ, vai rộng eo thon, đôi chân dài miên man cùng khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn khiến ai nấy đều phải ghen tị.

Trạm Vi Dương để trần hai đùi, lê từng bước trên đôi dép lê từ từ xuống cầu thang, lúc đi ngang qua người Bùi Khánh thì nghiêng đầu so sánh chênh lệch chiều cao giữa anh và mình, sau đó tiếp tục đi về phòng.

Bùi Khánh dựa vào bức tường nơi góc cầu thang, khi Trạm Vi Dương đi qua thì gật nhẹ đầu coi như chào hỏi, sau đó liền thu hồi tầm mắt. 

Trạm Vi Dương trở về phòng mình, vươn tay đóng cửa. 

Trong phòng còn đang mở điều hòa, nhiệt độ hình như hơi thấp một chút, cửa sổ hướng ra vườn hoa ở lầu một, cậu đi đến bên cửa sổ, cảm giác hơi nóng xuyên qua lớp kính xộc thẳng vào người, khiến cho cơ thể vừa nóng vừa lạnh, chẳng khác gì trứng rán trên chảo cả.

Trạm Vi Dương rất nhanh cũng nhận ra phép ẩn dụ này không phù hợp lắm, cậu nghĩ mãi cũng không tìm được cách miêu tả nào hay hơn, cuối cùng đành phải từ bỏ. 

Bên ngoài phòng vang lên âm thanh Trạm Vi Quang và Bùi Khánh nói chuyện cùng với tiếng bước chân họ đi xuống cầu thang.

Trạm Vi Dương dán trán lên mặt thủy tinh ấm áp, nhìn chằm chằm xuống dưới lầu, khi thấy bóng dáng Bùi Khánh và Trạm Vi Quang ôm bóng rổ đi ra ngoài, cậu vừa suy nghĩ rõ ràng mình cũng biết chơi bóng rổ, tại sao bọn họ không gọi cậu cùng đi, vừa quay người đi đến bên cạnh giường, thả người xuống chăn ấm nệm mềm.

Cậu muốn tiếp tục giấc ngủ còn dở dang lúc chiều.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, Trạm Vi Dương đột nhiên nghe thấy tiếng “Tích, tích” nhắc nhở, giống như tiếng máy móc nào đó khởi động, cậu nhớ đến cái hệ thống yêu đương sơ cấp kia liền mơ hồ cảm thấy sợ hãi, chật vật giãy dụa lay tỉnh bản thân, thế nhưng não bộ dường như đã quá mỏi mệt, vùng vẫy vài giây, Trạm Vi Dương cuối cùng cũng không chịu nổi cơn buồn ngủ, từ bỏ giãy dụa rồi ngủ thiếp đi. 

Ngủ xong một giấc này đã qua cả một buổi chiều. 

Lúc Trạm Vi Dương tỉnh dậy, ánh mặt trời cũng không còn chói chang nữa, cậu trở mình, nắm lấy chăn bông che lại đôi chân lúc này đã lạnh ngắt, ngáp một cái còn muốn ngủ tiếp.

Nhưng bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa, cùng với chất giọng ôn hòa của Trạm Bằng Trình: “Dương Dương, đang ngủ sao?”

Trạm Vi Dương ngẩng đầu, đáp: “Dạ.”

Trạm Bằng Trình nói: “Mau dậy đi, đợi lát nữa chúng ta đi ăn cơm tối.”

Trạm Vi Dương lớn tiếng đáp ứng ông: “Được.”

Sau đó Trạm Bằng Trình nói: “Ở dưới lầu chờ con.” Nói xong, trên hành lang vang lên tiếng bước chân ông rời đi.

Trạm Vi Dương xoay người xuống giường, mở tủ quần áo ra tìm một chiếc quần đùi, do dự một chút lại thay sang quần dài, ngồi bên mép giường kéo dần lên đùi, sau đó mở cửa phòng đi ra ngoài.