So với khoảnh khắc đột nhiên nắm tay nhau trên bãi cỏ vào buổi tối nọ, lần chạm tay này xảy ra càng lặng lẽ hơn.
Hơn nữa, hình như là mình chủ động.
Hạ Kiều không đột ngột buông tay ra sau khi sực tỉnh, chỉ là suy nghĩ dần dần bay đến một nơi rất xa.
Lần thứ hai gặp nhau, trong một nhà hàng lẩu ồn ào, để chứng minh việc xuyên sách, anh kể cho Trì Tuyết Diễm một chi tiết, về tấm ảnh nho nhỏ lúc sinh nhật năm tuổi.
Anh đặc biệt nhớ rõ ràng một câu mà Trì Tuyết Diễm đã nói sau khi nghe xong.
- -- "Nếu thật sự như vậy, tôi của tương lai chắc chắn rất thích anh ta."
Kỳ thật Hạ Kiều khi đó rất kinh ngạc.
Anh đã giữ lại một bí mật không bao giờ nói ra với nhân vật phản diện.
Giống như bây giờ.
Sau một thời gian dài im lặng, anh đã lựa chọn tiếp tục giữ bí mật.
Vào thời điểm này, khi Trì Tuyết Diễm muốn tìm hiểu con người thật của anh.
Cách một chiếc áo sơ mi trắng mong manh, hơi nóng không ngừng lan toả trên đầu vai.
Hạ Kiều nghe thấy giọng nói trầm tĩnh của mình, mang theo sự ôn hòa tự kiềm chế như mọi khi.
"Đó là một câu chuyện nhàm chán, không hấp dẫn bằng nghìn lẻ một đêm." Thay vào đó anh hỏi, "Khi nào cậu sẽ nghe câu chuyện của đêm tiếp theo?"
Ngàn lẻ một đêm của hoàng hậu thông minh kể cho vị vua nguy hiểm.
Anh không trả lời câu hỏi về Hạ Kiều.
Nhưng Trì Tuyết Diễm nhờ vậy mà nhận được câu trả lời.
Một câu trả lời không thể uyển chuyển hơn.
Chàng thanh niên dựa vào vai anh khẽ mỉm cười, hơi thở nông giống như những đám mây bay lơ lửng.
"Ngày mai đi." Trì Tuyết Diễm nói, "Hôm nay đã nói đủ rồi."
Chàng thanh niên tóc đỏ rõ ràng đã buồn ngủ rồi, cậu cũng không buông tay ra, vẫn dựa vào vai người yêu, ngón tay vẫn đan chặt vào nhau, là một cặp bạn đời không thể thân mật hơn.
Cơn buồn ngủ lười biếng quanh quẩn trong không gian chật hẹp, Hạ Kiều không quấy rầy cậu nữa.
Anh trầm ổn duy trì tư thế cho mượn bờ vai, liếc mắt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe không ngừng lao vút về phía sau.
Đứng trên tấm biển quảng cáo bên đường, cặp vợ chồng trẻ mỉm cười ôm nhau, nhìn chằm chằm vào một nơi không xa, ngôi nhà mới trong mơ ước là một cảnh tượng đẹp đẽ ấm áp.
Cột biển quảng cáo màu xám bạc lại một lần nữa bị bỏ lại phía sau.
Sau khi đưa Trì Tuyết Diễm về nhà, Hạ Kiều một mình trở về, mới hậu tri hậu giác nhớ ra một chuyện.
Hôm nay anh không ngửi thấy mùi hoa hồng.
Gần đây trên người Trì Tuyết Diễm, luôn thoang thoảng một mùi hoa hồng không biết từ đâu ra.
Ghế sau của chiếc xe chỉ còn lại mùi của đêm hè.
Đêm hè bỗng nhiên trở nên vắng vẻ.
***
Khi Trì Tuyết Diễm đi vào nhà, cơn buồn ngủ do rượu gây ra đã tiêu tan hơn phân nửa.
Trong bụi cây ngẫu nhiên có tiếng côn trùng, trong nhà còn sáng đèn, Hàn Chân Chân đang rối rắm nhìn những cái hộp đóng gói thật đẹp, Trì Trung Nguyên thì ngồi bên cạnh đang cố gắng chống đỡ đôi mắt buồn ngủ đến mức sắp mở không ra.
"Về rồi à, dì Linh trước khi tan ca đã nấu canh giải rượu." Hàn Chân Chân ngửi thấy mùi rượu trên người con trai, ra sức vỗ vỗ ông chồng bên cạnh, "Lão Trì, mau đi hâm nóng một chút."
Trì Trung Nguyên ngáp dài nhận mệnh đi vào phòng bếp.
Trì Tuyết Diễm nhìn thoáng qua những chiếc hộp vuông như bày hàng ở trên bàn: "Quà lưu niệm không phải đã quyết định rồi sao?"
"Nhưng mẹ lại thấy mấy cái hộp đóng gói rất đẹp." Hàn Chân Chân bày ra cho cậu xem, "Con thấy cái nào được hơn?"
Trì Tuyết Diễm thuận miệng nói: "Vậy cái kia."
"Có thể nghiêm túc hơn không?" Hàn Chân Chân trừng mắt nhìn cậu, "Địa điểm tổ chức hôn lễ chủ yếu do tiểu Nguyệt phụ trách, quà lưu niệm mẹ không thể thua kém."
Tuy rằng hai người ở chung rất tốt, nhưng khi cần thiết, vẫn mang theo một chút lòng ganh đua đặc biệt của các bà mẹ.
Trì Tuyết Diễm liền nở nụ cười: "Mẹ sẽ không thua kém, hộp quà không quan trọng như thế."
"Cũng phải." Nhớ tới quyết định thông minh đã nảy ra của mình, Hàn Chân Chân lại đắc ý, "Vậy thì không đổi hộp đóng gói nữa, đỡ làm cho món quà bên trong bị hư hỏng."
Bưng canh giải rượu trở về, Trì Trung Nguyên không khỏi hướng ánh mắt cảm kích đến con trai: "Tôi có thể đi ngủ được chưa?"
"Con trai ông sắp kết hôn, sao ông còn có thể đi ngủ được!"
"...... Được rồi, kế tiếp chuẩn bị làm gì nữa?".
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Lạnh Lùng Của Tổng Giám Đốc Thần Bí |||||
Trì Tuyết Diễm cầm chén canh ấm nóng, nghe ba mẹ ồn ồn ào ào, suy nghĩ trong đầu miên man trôi đến tận đâu đâu.
Cậu nhớ ra Hạ Kiều đưa kẹo cho mình, nhớ tới bó hoa hồng ôm trong ngực, còn có Hàn Chân Chân hào hứng nói mãi về món quà lưu niệm suốt mấy ngày nay.
Tối nay quả nhiên cậu vẫn say.
Say đến quên mất Hạ Kiều trước nay vẫn luôn là một người được lý trí điều khiển.
Cho đến bây giờ, anh ta nhập vai người yêu quá tốt, cho nên Trì Tuyết Diễm suýt chút nữa quên mất quan hệ thực sự của hai người, sinh ra ảo giác yêu nhau.
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, trực giác của cậu không sai, Hạ Kiều quả thật rất đáng tin cậy.
Đủ tỉnh táo để đáng tin cậy.
Nếu như muốn đặt tên cho đồng xu chưa dùng này, nó rõ ràng phải được gọi là người ngoài cuộc lý trí và bình tĩnh nhất.
Trì Tuyết Diễm rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm nước canh có màu đậm đen trong chén, đột nhiên nở nụ cười.
Cậu chỉ nhớ mong hương vị của viên kẹo trong một giây.
"Tiệc độc thân có vui không?" Hàn Chân Chân tò mò hỏi cậu, "Thời của chúng ta không có loại phong trào này."
"Cũng không tệ lắm." Cậu thành thật nói, "Tô Dự gọi rất nhiều bạn đại học đến, bọn họ đều rất vui vẻ."
"Còn con thì sao?" Hàn Chân Chân lại hỏi, "Con có vui vẻ không?"
Trì Tuyết Diễm suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời câu hỏi quan tâm của mẹ: "Rất vui vẻ."
Bữa tiệc với chủ đề chia tay độc thân này, trên thực tế, không khác gì các bữa tiệc mà anh từng tham gia ở quán bar.
Đối với cậu, mỗi ngày sau khi kết hôn, vẫn độc thân như cũ.
Hơn nữa cậu nghĩ rồi, chỉ vượt giới hạn một lần thôi.
Cuộc phiêu lưu ly kỳ đã kết thúc rồi, trong sự ngầm hiểu nhau nên có giữa những người trưởng thành, Trì Tuyết Diễm lặng lẽ quay trở lại bên trong giới hạn.
Bởi vì cậu đã có được bài học từ quỹ đạo của số phận, không thể khăng khăng làm theo ý mình trong một mối tình đơn phương.
"Buồn ngủ rồi." Trì Tuyết Diễm đứng dậy, chúc ngủ ngon với ba mẹ, "Con lên lầu đây, ba mẹ cũng đi ngủ sớm một chút."
"Chúc ngủ ngon Diễm Diễm, ngày mai đừng quên dậy sớm ——"
"Con biết rồi, ngủ ngon."
Hôm nay hình như cậu không nói chúc ngủ ngon với Hạ Kiều.
Ngày mai cậu sẽ nhớ.
Trì Tuyết Diễm yên lặng đi vào phòng tắm, dòng nước từ vòi sen đổ xuống, trong nháy mắt làm ướt mái tóc màu sắc đẹp rực rỡ.
Dưới dòng nước ướt sũng, cậu nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
***
Ngày mai đến thật nhanh.
Cách đám cưới chỉ còn 24 giờ nữa.
Trong phòng khách của ngôi nhà mới có cửa sổ sáng sủa sạch sẽ, chất đầy thùng carton và các túi to được đóng gói kín mít, bên trong đều là đồ mua ở Gia Cư Thành mấy hôm trước.
Đây là một ngày bận rộn, buổi sáng dọn dẹp nhà tân hôn, buổi chiều đi diễn tập lễ cưới.
Trong ngôi nhà mới được trang trí cực đẹp không ngừng có người ra ra vào vào, những đồ trang trí nhỏ mới mua có người giúp việc phụ trách sắp xếp, cam đoan tối mai cặp chồng chồng mới cưới trở về đây từ buổi hôn lễ, sẽ có thể được ở trong một ngôi nhà hoàn mỹ.
Hôm nay Hạ Kiều đến trễ một chút.
Anh vừa vào cửa, thì thấy Trì Tuyết Diễm ngồi ở bên chiếc bàn dài màu trắng ấm áp, cúi đầu cẩn thận mở màng xốp bọc ly tách.
Trì Tuyết Diễm được bao phủ trong ánh nắng mặt trời giống như một lớp kem, đầu ngón tay lóe lên ánh sáng rực rỡ, khi nghe thấy tiếng động ngẩng đầu lên, cười chào hỏi anh: "Hiếm khi thấy anh đến trễ."
Dường như cậu ấy không có vẻ gì khác thường.
Sau một tích tắc xuất thần, Hạ Kiều giải thích: "Xin lỗi, trên đường bị kẹt xe."
Trước mặt Trì Tuyết Diễm đã bày rất nhiều cái ly mới tinh, cậu vẫn cầm cây kéo nghiêm túc cầm cái ly được đóng gói cẩn thận tiếp theo, Hạ Kiều phối hợp lấy màng xốp rải rác trên bàn ra.
"Hôm qua ngủ ngon không?" Anh hỏi.
Khung cửa sổ màu xanh lá cây kiểu Morandi ở phía sau thổi tới làn gió ấm áp, Trì Tuyết Diễm rốt cục đã tháo xong tất cả ly tách, sắp xếp chúng theo kích thước ngay ngắn cùng với nhau.
Cậu hài lòng nhìn chăm chú vào cảnh tượng trong suốt trước mắt, thuận tiện đáp lại lời hỏi thăm của người yêu: "Không tệ lắm, anh cảm thấy cái ly nào phù hợp với cái bàn này hơn?"
Hạ Kiều nhìn qua theo ánh mắt của cậu, một lúc lâu sau mới trả lời: "Hình như tất cả đều rất phù hợp."
Trì Tuyết Diễm liếc anh một cái, cười oán giận nói: "Sao anh giống ba tôi vậy."
Ngày hôm đó cậu đã không thể chọn ra cái ly đẹp hơn.
Bây giờ cậu có thể chọn ra được rồi.
Đầu ngón tay di chuyển dừng lại chính xác bên cạnh cái ly sọc màu xanh lá cây.
Trì Tuyết Diễm cầm riêng nó ra, tưởng tượng quang cảnh tương lai: "Nó rất thích hợp để pha nước chanh. "
Màu xanh lá cây đậm và màu vàng tươi sáng, thêm dòng nước trong suốt, cùng nhau tạo thành một cuộc sống hoàn hảo đầy màu sắc.
Hạ Kiều nhìn Trì Tuyết Diễm đặt cái ly may mắn đã được chọn vào khay.
Đây là cái khay do chính tay anh chọn.
Đợi người giúp việc đi vào trong phòng không nghe thấy bọn họ nói chuyện nữa, Trì Tuyết Diễm mới tới gần anh một chút, lễ phép hỏi ý kiến của anh: "Anh thích phòng ngủ nào?"
Có hai phòng ngủ chính, và ba phòng ngủ phụ được dùng làm phòng cho khách.
Khi không có người ngoài, bọn họ chắc chắn sẽ chia phòng mà ở.
Hạ Kiều nhanh chóng đọc được ẩn ý trong câu nói của cậu: "Cậu muốn phòng nào?"
Trì Tuyết Diễm chớp chớp mắt, thoải mái tự nhiên nói: "Tôi muốn phòng có ánh nắng tốt nhất."
Hạ Kiều đương nhiên sẽ không cự tuyệt: "Được."
Một giây sau, một viên kẹo trái cây mát lạnh đã được nhét vào lòng bàn tay anh.
Đây là cách Trì Tuyết Diễm nói cảm ơn.
Giấy gói kẹo sặc sỡ nhẹ nhàng phản chiếu quầng sáng của ánh nắng mặt trời.
Hạ Kiều lúc này mới biết, thì ra người trước mắt, là một nha sĩ hay mang theo kẹo trong người.
Tối hôm qua lúc Trì Tuyết Diễm đòi anh lấy kẹo, trong túi có mang theo kẹo không?
Hạ Kiều bất chợt nghĩ đến điểm này.
Nhưng không ai đề cập đến những chuyện trong quá khứ đó.
Dường như đêm qua không hề có chuyện gì xảy ra.
Chỉ là mơ một giấc mơ nhẹ nhàng.
Sau khi tỉnh mộng, anh nhìn thấy chàng thanh niên tóc đỏ khí chất phô trương dựa vào cửa, chỉ huy người khác đem đồ đạc đặt ở vị trí mà mình cảm thấy thích.
Hạ Kiều lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cùng lúc đó, tiếng giấy gói kẹo sắc bén trong lòng bàn tay lại vang lên cực kỳ rõ ràng.
Anh lại nhớ đến câu nói gần như là tự mình lẩm bẩm đó.
"...... Tôi của tương lai chắc chắn rất thích anh ta."
"Anh ta" trong câu nói này, thật ra không phải là cái người mà Trì Tuyết Diễm nghĩ.