Đôi Vợ Chồng Mẫu Mực Nay Đã Ly Hôn

Chương 55: Sự thật (1)



Thân hình cao lớn của Hạ Tây Chấp đứng ở ven đường cách quán trà sữa vài mét.

Đứng trước mặt anh là hai viên cảnh sát mặc đồng phục.

Lúc ba người bọn họ nói chuyện với nhau, thay vì nói là cảnh sát đang hỏi Hạ Tây Chấp, càng giống như Hạ Tây Chấp ra lệnh cho cảnh sát cái gì đó. Khương Dạng nhìn Hạ Tây Chấp cách đó không xa qua cửa kính. Đôi mắt cô rơi xuống bàn tay phải của người đàn ông, đang treo bên hông và được băng lại.

Thời gian trôi qua từng phút một. Chiếc băng trắng bị vết máu đỏ tươi rỉ ra từng chút một. Khương Dạng cau mày. Cô không thể chịu đựng được nữa.

Đẩy cửa đi ra ngoài, sải bước đi tới trước mặt ba người.

Ba người đàn ông đều sửng sốt, theo bản năng ngừng nói chuyện.

Ánh mắt Khương Dạng lạnh lùng liếc nhìn Hạ Tây Chấp, cuối cùng rơi vào trên người hai cảnh sát kia

“Thưa ngài cảnh sát, chồng tôi là một công dân dũng cảm, không phải là một tên cướp. Thay vì tiếp nhận yêu cầu của các anh, điều anh ấy cần bây giờ là xử lý vết thương.”

Thân hình mảnh mai và yếu ớt toát ra khí chất mạnh mẽ và sắc sảo. Cô nói một cách chắc chắn, “Thưa ngài.” Không đợi hai cảnh sát trả lời, Khương Dạng đã kéo cánh tay của Hạ Tây Chấp và quay trở lại quán trà sữa. “Ngồi xuống.” Cô trầm mặt, ra lệnh.

Hạ Tây Chấp lại ngồi vào vị trí ban đầu.

……

Trong khi Khương Dạng đang băng bó vết thương cho Hạ Tây Chấp. Cô vẫn trầm mặt không nói lời nào, rõ ràng là đang tức giận. Ngay cả không khí xung quanh cũng trở nên căng thẳng. Hạ Tây Chấp càng im lặng hơn, không dám cử động. Cảm nhận được bầu không khí xung quanh, thiếu nữ mặt tròn ở bên lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, xấu hổ và lấy hết can đảm để phá vỡ bầu không khí khủng khiếp do đôi vợ chồng ly hôn tạo ra.

Cô ấy nhìn Hạ Tây Chấp, vừa lo lắng vừa tò mò hỏi.

“Em chỉ vô tình nghe nói rằng anh dường như là một quân nhân. Đúng rồi, tại sao anh lại trở thành một quân nhân vậy?”

Trong thời đại hòa bình ngày nay, chiến tranh đã trở thành một điều rất xa vời. Một người đàn ông như Hạ Tây Chấp sẽ luôn ở trên đỉnh kim tự tháp bất kể anh làm gì, tại sao lại đi làm quân nhân mệt mỏi và nguy hiểm nhất?

Vấn đề của thiếu nữ mặt tròn, một nửa là để phá vỡ sự im lặng, nửa còn lại thực sự muốn biết câu trả lời.

Cô ấy nhìn Hạ Tây Chấp ánh mắt lấp lánh.

Hạ Tây Chấp đối với người ngoại trừ Khương Dạng ra, đều không có hứng thú gì

Cho dù anh có thể cảm nhận được thiếu nữ khuôn mặt tròn kia là người tốt bụng, nhưng vừa nghĩ đến người này suốt ngày “Khương Khương, Khương Khương”, quấn lấy Khương Dạng không buông, anh cũng lười trả lời cô ấy.

Nhưng mà…

Khương Dạng vốn đang nhìn chằm chằm vết thương trên bàn tay anh, lúc nghe được vấn đề này, cũng ngẩng đầu lên.

Một đôi mắt trong veo yên lặng nhìn chằm chằm Hạ Tây Chấp. Khương Dạng dường như cũng đang chờ câu trả lời của anh. Sau khi Hạ Tây Chấp nhận ra, anh dần trở nên nghiêm túc. Anh nhíu mày, như thể đang nghiêm túc hồi tưởng lại

Một lúc sau.

Giọng nói trầm thấp hùng hậu của người đàn ông vang lên.

“Thật ra cũng chẳng có lý do gì đặc biệt cả. Chỉ là có một giọng nói trong đầu cứ mách bảo rằng nếu muốn bảo vệ ai đó thì nên chọn cách đúng đắn và làm chuyện gì đó có ý nghĩa. Tôi nghĩ đến đi lui, có thể nghĩ đến một điều có ý nghĩa, đó là trở thành một quân nhân”

Cho nên Hạ Tây Chấp liền đi nhập ngũ. Khi anh 18 tuổi. Bởi vì một lý do anh không thể nghĩ ra

Hạ Tây Chấp vừa nói xong câu đó, thiếu nữ mặt tròn còn chưa kịp cảm động thở dài, phản ứng của Khương Dạng đã vượt quá dự đoán của mọi người.

Băng gạc trong tay cô từ đầu ngón tay trượt xuống, rơi xuống đất cũng không thèm để ý, cả người đột nhiên đứng dậy. Chiếc ghế trượt trên mặt đất với một âm thanh chói tai.

Khương Dạng so với lúc xảy ra chuyện ngoài ý muốn đều khẩn trương hơn, hai mắt run rẩy lo lắng hỏi.

“Tại sao anh có thể nhớ được?!”

Hạ Tây Chấp ngước mắt lên, con ngươi đen lóe lên vẻ bối rối, nhìn cảm xúc kịch liệt mà lại bất thường của Khương Dạng, anh cau mày suy nghĩ.

Nhớ lại…

Anh nhớ cái gì cơ?

Anh nên nhớ gì, anh đã quên cái gì?

Khương Dạng mím chặt đôi môi mỏng, ánh mắt còn đang run rẩy, khóe mắt thậm chí còn hơi ửng đỏ, cảm xúc mãnh liệt chưa từng có.

Hạ Tây Chấp dường như đã nắm bắt được điều gì đó vào lúc này.

Những ngày gần đây của anh, trong đầu luôn luôn hiện lên… Giống như đã từng quen thuộc…

“A Dạng, em——”

Hạ Tây Chấp đang định hỏi

Tiếng chuông gió đinh keng vang lên.

Một người đàn ông khác bước vào quán trà sữa.

Người vào cửa là một người đàn ông, dáng vẻ thành thục khoảng chừng 35 – 36 tuổi, với mái tóc dài ngang lưng bồng bềnh, trên người tràn đầy khí chất của một nghệ sĩ lang thang.

Hơn nữa khuôn mặt anh tuấn của anh ta, càng trở nên thanh tú đến xuất chúng.

Lúc người đàn ông vào cửa, anh ta lo lắng hét lên, “Khương Dạng, anh xem tin tức nói khu vực này hay xảy ra tai nạn, không có số nhà cụ thể, làm anh sợ chết khiếp. Em không sao chứ?”

Thiếu nữ mặt tròn vừa nhìn thấy anh ta, lập tức chạy đến.

Miệng còn hét lên, “Ông chủ! Cuối cùng anh cũng đến rồi! Vừa rồi em thật sự sợ muốn chết! ”

Người đàn ông tên là Diệp Khai, anh ta là chủ quán trà sữa này. Diệp Khai an ủi thiếu nữ mặt tròn, sau đó nhìn về phía Khương Dạng, đang muốn mở miệng thì ánh mắt nhìn thấy Hạ Tây Chấp đang ngồi đối diện Khương Dạng.

Ánh mắt anh ta hơi khựng lại, cau mày. Diệp Khai đang nhìn Hạ Tây Chấp. Hạ Tây Chấp cũng đang nhìn Diệp Khai.

Ký ức của Hạ Tây Chấp không bình thường, anh liếc mắt một cái đã nhận ra Diệp Khai.

Anh và người đàn ông này đã gặp nhau 10 năm trước

Lúc đó Diệp Khai là nghiên cứu sinh của Học Viện Mỹ Thuật, khí chất so với bây giờ còn phóng túng không kiềm chế được, một bên vẽ tranh kiếm tiền, một bên mở một quán trà sữa gần trường học. Em họ của Hạ Tây Chấp, thường xuyên đến quán trà sữa của Diệp Khai. Em họ thích trà sữa trong cửa hàng, cũng thích ngắm anh chàng đẹp trai Diệp Khai trong cửa hàng.

Hạ Tây Chấp từng đến quán trà sữa để bắt người, đưa em họ nhỏ của mình về nhà, qua lại gặp Diệp Khai vài lần.

Thế nhưng, cũng chỉ có vậy mà thôi.

Hai người không quen biết nhau, chỉ tình cờ gặp nhau.

Nhưng ánh mắt Diệp Khai nhìn chằm chằm Hạ Tây Chấp, hiển nhiên không phải như vậy. Diệp Khai cau mày, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Hạ Tây Chấp. Mười năm trước Hạ Tây Chấp chỉ là một thiếu niên cao gầy, khác biệt quá lớn so với người đàn ông trầm ổn cường đại khí chất hiện giờ.

Nhưng khí chất thay đổi, đường nét ngũ quan của con người sẽ không thay đổi.

Từ gương mặt Hạ Tây Chấp, Diệp Khai nhận ra anh chính là thiếu niên lúc trước —— đưa cô bạn gái xinh đẹp đến mua trà sữa.

“Sao lại là anh? Xem ra tôi không còn cơ hội nữa rồi.”

“Mười năm trước, anh dẫn Khương Dạng đến quán trà sữa của tôi, tôi đã yêu Khương Dạng ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh hung dữ như chó sói, anh không chịu cho tôi biết thông tin liên lạc của Khương Dạng, sau khi đến đây một lần thì sẽ không bao giờ đến đây nữa.”

“Lâu như vậy rồi, tôi còn tưởng rằng mình cuối cùng cũng có cơ hội. Khương Dạng lại làm việc ở quán trà sữa của tôi, đây không phải là được ở gần ánh trăng sáng một lần nữa sao. Chậc chậc, rốt cuộc anh xuất hiện từ đâu ra vậy? Không phải Khương Dạng nói hai người đã chia tay rồi sao”

Diệp Khai hối hận liên tục líu lưỡi, lòng đau như cắt

Một lát sau, anh ta mới chú ý tới vẻ mặt không thích hợp của Hạ Tây Chấp.



Lưu ý 1: Khi Diệp Khai gặp Khương Dạng, Khương Dạng thật sự chưa phải là bạn gái của Chó điên, mà chính anh ta đã hiểu lầm.

Lưu ý 2: Trong mười năm trở lại đây, quán trà sữa của Diệp Khai đã thay đổi địa chỉ, phong cách trang trí cũng khác trước nên chó con không nhận ra.