Đổi Vợ - Tô Mã Lệ

Chương 55: Anh rất nhớ em



Bùi Chinh ôm Khương Diệp đi thẳng vào thang máy xuống gara, trên đường gặp mấy người hàng xóm, nhìn qua thấy sắc mặt anh rất kém, còn tưởng trong ngực đang ôm vợ mình, cũng không dám hỏi thăm xem có chuyện gì xảy ra, đều im lặng không dám chào hỏi, sợ chọc anh khó chịu. Lúc này, biểu cảm trên mặt Bùi Chinh như muốn giết người.

Đi đến xe, anh đặt Khương Diệp vào ghế phó lái, lúc thắt dây an toàn, anh thấp giọng hỏi:

“Em có bị thương ở đâu không? Chỗ nào không thoải mái?”

Thấy Khương Diệp lắc đầu, anh cúi người hôn hôn vào trán cô, lúc này mới vòng sang ghế điều khiển lái xe.

Tinh thần Khương Diệp đã phục hồi, cô yên tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, Bùi Chinh chạy xe vào làn đường, anh nhìn quanh tìm tiệm trà sữa chưa đóng cửa, đi vào mua hai ly trà sữa không cho sữa, sau đó đặt vào trong tay cô.

“Có lạnh không?” Anh thuận thế nắm tay cô thử độ ấm: “Uống một chút đi.”

Khương Diệp uống hai ngụm, trà có mùi thơm nồng, vị thiên về ngọt, nhưng uống vào cũng như ăn cơm, nháy mắt dạ dày đã ấm lên, toàn thân cũng ấm.

Bùi Chinh tiếp tục lái xe, anh không hỏi gì, cũng không nói gì về việc mình vừa đấm Ngụy Thành Huy, chỉ không nói một lời lái xe ngày càng xa, khoảng hơn bốn mươi phút, chạy đến bãi biển mới dừng lại.

Khương Diệp nghe tiếng sóng xa xa, cô mở cửa sổ xe, một cơn gió biển mặn chát thổi vào, đưa tay vén mái tóc đang bay toán loạn về sau tai, nhìn biển rộng trong bóng đêm nói:

“Lúc còn nhỏ đã tới đây một lần, ngược lại khi lớn lên chưa bao giờ đến.”

Bùi Chinh cởi áo khoác của mình khoác lên người cô, cởi giày và tất của mình, sau đó lại cởi tất của Khương Diệp, ôm cô xuống xe, cùng nhau đạp chân trần trên nền cát mềm xốp.

Ban đêm sóng biển cuồn cuộn, gió biển thét gào, âm thanh nước biển đánh vào những khối đá ầm ầm chấn động.

Advertisement

“Trước đó đã muốn dẫn em đến đây.”

Bùi Chinh nắm lấy tay cô, nhìn mặt biển rộng: “Mỗi lần thấy biển rộng, anh đều cảm thấy mình thật nhỏ bé.”

Khương Diệp nhắm mắt lại, yên tĩnh lắng nghe tiếng sóng biển.

Người đàn ông ôm cô thật chặt từ phía sau.

Anh nói: “Anh rất nhớ em.”

Mấy ngày nay bọn họ chỉ gặp nhau một lần trong thang máy, Khương Diệp không chào hỏi anh, từ khi chia tay ngày hôm đó hai người cũng không nói một lời, ai có thể ngờ được bọn họ sẽ gặp lại nhau dưới tình huống như thế này.

Khoảnh khắc nhìn thấy cô nằm trên giường lặng lẽ khóc, Bùi Chinh vừa tức giận vừa đau khổ.

Hình như anh còn thích Khương Diệp hơn mình đã nghĩ, muốn nhìn thấy cô cười, còn muốn nghe giọng nói mềm mại của cô khi gọi tên anh.

Muốn xua tan nỗi hiu quạnh trên người cô, cùng cô đi dạo dưới ánh đèn đường, cho mèo ăn, tay trong tay làm bất kỳ chuyện gì, cho dù không nói lời nào, không khí cũng thật yên bình.

“Cùng anh ở bên nhau.” Đôi tay anh ôm chặt lấy cô:

“Tam Tam, lại lựa chọn một lần nữa, chọn anh được không?”

“Lộ Du Hi làm sao bây giờ?” Khương Diệp mở mắt ra, bình thản nhìn nước biển trước mắt:

“Bùi Chinh, từ nhỏ em đã sợ hãi một việc, sợ mình sẽ trở thành mẹ, sợ sau khi trưởng thành, sẽ kết hôn, ly hôn, rồi lại kết hôn, ly hôn.”

“Sau đó, em phát hiện, chỉ cần không trao đi sự nhiệt tình cùng chân thành thì sẽ không bị tổn thương, cho nên, em không yêu người khác, chỉ yêu chính bản thân mình.”

“Nhưng bây giờ, em nhận ra mình đã sai.”

Cô vẫn trở thành Đinh Liên thứ hai.

Trong lòng Khương Diệp cũng biết rõ, cô cùng Ngụy Thành Huy sẽ không ở cùng nhau lâu, việc ly hôn khó tránh khỏi, thời gian chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Nhưng cô không thể hứa với Bùi Chinh, bởi vì không ai biết trước tương lai sẽ thế nào, và có thể anh sẽ lại là một Ngụy Thành Huy tiếp theo.

Cô có chút mệt mỏi.

Cô chỉ muốn tìm một nơi để nghỉ ngơi, yên yên bình bình nằm đó, đọc vài cuốn sách, mở mắt nhìn trời xanh mây trắng, nhắm mắt nhìn thấy ánh đèn sáng của ngàn vạn ngôi nhà.

Cô nhớ đến một bài thơ của Tam Mao:

Nếu có kiếp sau, tôi muốn làm một thân cây đứng đó cho đến vĩnh hằng.

Không có niềm vui hay nỗi buồn.

Một nửa bình yên trong cát bụi, một nửa bay phất phơ trong gió.

Một nửa trong bóng râm, một nửa ngập tràn ánh nắng.

Rất yên tĩnh và rất kiêu ngạo.

Đừng bao giờ dựa vào, đừng bao giờ tìm kiếm.


“Anh đã ký thỏa thuận ly hôn.” Bùi Chinh nói.

Đêm qua anh đã ký, cũng đã suy xét thật lâu, cho Lộ Du Hi tự do, cũng cho chính mình tự do.

Advertisement

Trước đây, anh không có thứ gì mình muốn, nhưng bây giờ, anh đã có.

Anh muốn cùng Khương Diệp ở bên nhau.

Bùi Chinh đã lên một kế hoạch, anh đem 80% tài sản trên danh nghĩa cho Lộ Du Hi, bao gồm nhà và xe, Lộ Du Hi mới đầu không đồng ý, nhưng Bùi Chinh đã nói, nếu cô ta không muốn, sẽ đem chuyện cô ta ngoại tình ở bên ngoài nói cho hai bên gia đình biết.

Lộ Du Hi cảm thấy anh bị điên rồi, còn ném vỡ một bình sứ đắt tiền trong nhà.

Bùi Chinh yên lặng thu dọn từng mảnh vỡ trên mặt đất, Lộ Du Hi khóc lóc chất vấn anh:

“Em thích anh nhiều năm như vậy, chẳng nhẽ kém hơn anh ở cùng cô ta mấy ngày hay sao? Dựa vào cái gì mà đối xử như vậy với em, rõ ràng em yêu anh như vậy…Bùi Chinh…anh không thể làm vậy với em, em mới là người yêu anh, anh với cô ta chẳng qua chỉ là kích thích vì ngoại tình mà thôi, không phải là tình yêu, không thể vì chuyện này mà ly hôn với em, anh không thể.”

“Lộ Du Hi.”

Bùi Chinh gói những mảnh vỡ nhỏ trong tay lại rồi ném vào thùng rác, ngẩng đầu lên nhìn cô ta, nói: “Tôi chắc chắn.”

“Tôi yêu cô ấy.”