*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Diệc Linh Pisces
Đường phố không còn đông đúc như trước mà rộng rãi sạch sẽ, trong sự hỗn độn lại bộc lộ sự tự do. Tại đài phun nước ở trung tâm quảng trường, một đàn chim bồ câu cất cánh bay dưới ánh hoàng hôn.
Người vẽ tranh hai bên đường rất nhiều nhưng hầu hết đều mang tính chất thương mại, chỉ có một ít họa sĩ nghiệp dư thích đến đây tìm cảm hứng, nhân tiện giao lưu trao đổi.
Thiên Huỳnh thích thú quan sát các nghệ sĩ đường phố đang phác họa cho khách hàng, sau đó quay lại nhìn người họa sĩ đang đắm chìm trong thế giới sáng tạo, cuối cùng như vô tình mà dẫn cậu đến chốn đông người.
Ở mép đường ngay lối vào quảng trường, có một số giá vẽ tựa vào tường. Một người chàng trai đội chiếc mũ Beret đang cầm bảng màu, giải thích những điều cơ bản về hội họa cho một đám con nít vây xung quanh anh ta.
Bên cạnh anh ta là một tấm bảng, viết “Trải nghiệm vẽ tranh sơn dầu, 20 đồng một giờ.”
Giá vẽ trống bên cạnh có một bộ dụng cụ vẽ tranh, mặc dù vật liệu rẻ tiền nhưng được cái là cũng đầy đủ.
Thiên Huỳnh bắt đầu phát huy kỹ năng diễn xuất kém cỏi của mình.
“Lộc Lộc! Có thể vẽ tranh ở đây!” Cô hào hứng kêu lên, ngay sau đó đã ôm lấy cánh tay cậu, chuyển sang giọng điệu vừa tha thiết vừa đáng thương.
“Trông có vẻ rất thú vị.”
“Tớ chưa từng được trải nghiệm như vậy.”
“Ồ.” Thời Lục thản nhiên đáp lại.
Ồ…?
Thiên Huỳnh trợn tròn mắt, nhìn cậu trong chốc lát, không biết nên phản ứng như thế nào, đầu óc trống rỗng trong hai giây.
Khóe miệng Thời Lục khẽ nhếch, cậu bước về phía mấy giá vẽ bên đường.
“Nếu thích thì thử coi sao.”
Niềm vui to lớn, nỗi buồn mênh mang cũng chỉ như vậy mà thôi.
Thiên Huỳnh nhìn bóng dáng Thời Lục đã đi xa nửa mét, vội vàng theo sau, giọng nói lại cất lên.
“Lộc Lộc, chờ tớ với.”
Hai người thanh toán tiền, chọn hai giá vẽ cạnh nhau rồi ngồi xuống, thoạt nhìn bọn họ có vẻ nổi bật giữa một đám trẻ con. Thanh niên thu tiền không khỏi nhìn họ thêm vài lần, cố ý giải thích cách sử dụng những dụng cụ vẽ tranh đó.
Không biết Thời Lục có đang nghe hay không chứ Thiên Huỳnh thì nghe rất nghiêm túc, không quên gật đầu lia lịa.
Bước đầu tiên là phác thảo. Thiên Huỳnh còn chưa nghĩ ra sẽ vẽ cái gì, vừa kẹp bút, vừa chống cằm lại vừa suy nghĩ miên man về những người đang đi lại trên phố. Cuối cùng, ánh mắt vô thức nhìn về Thời Lục ngay bên cạnh.
Vẻ mặt của chàng trai hết sức nghiêm túc, tập trung tinh thần, cây cọ trong tay nhanh chóng lần theo động tác trên giá vẽ.
Giờ phút này, cậu luôn dễ dàng đắm chìm vào thế giới của chính mình, giữa tròng mắt chăm chú chỉ có duy nhất việc trước mắt.
Giống như giữa bầu trời đêm đen nhánh xuất hiện những ngôi sao rực lửa, nhen nhóm ánh sáng trong đôi mắt cậu.
Thiên Huỳnh đã bắt gặp nhiều khoảnh khắc của Thời Lục.
Khi chơi game thì thoát ly thực tại, khi chạm khắc gỗ thì vô tư lự, khi học thì vẻ mặt như đang ứng phó với nhiệm vụ.
Chỉ khi chơi dương cầm và vẽ tranh, cô mới chợt nhìn thấy một Thời Lục hoàn toàn khác.
Chắc là cậu rất vui.
Ánh hoàng hôn dần buông xuống phía chân trời, bầu trời xa xa chuyển từ màu hồng sang màu cam rồi từ từ biến thành sắc xanh không đồng nhất.
Thoáng cái mà du khách trên phố đã vắng dần. Ngọn đèn đường thắp lên những tia sáng yếu ớt. Vầng trăng lưỡi liềm trong suốt treo lơ lửng trên bầu trời.
Sau khi Thiên Huỳnh tô xong màu cuối cùng, cô đánh giá bức họa vài lượt rồi cất dụng cụ vẽ tranh một cách hài lòng.
“Lộc Lộc, tớ vẽ xong rồi!” Cô vui vẻ quay đầu lại nhưng nam sinh vẫn đắm chìm trong đó. Không biết nam thanh niên kia đã đứng cạnh cậu từ lúc nào, ánh mắt dán chặt vào giá vẽ trước mặt, không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
“Đợi tớ một chút.” Thời Lục thậm chí không ngẩng đầu trả lời cô. Thiên Huỳnh không kìm được sự tò mò của mình, đứng dậy qua đó xem.
Trên giá vẽ của Thời Lục là bầu trời đầy sao. Vào một đêm hè, bầu trời tối đen như mực, vô số vì sao tạo thành một dải ngân hà sáng chói. Trên thảm cỏ xanh mềm mại, có hai bóng người nhỏ bé kề vai nhau, cùng ngắm nhìn những vì sao trên đỉnh đầu.
Cọ vẽ của Thời Lục dừng ở chỗ cách bọn họ không xa, bên cạnh mặt cỏ là một căn lều lợp tôn nhỏ dần lộ ra hình dạng.
Dường như cậu không để ý đến ánh mắt của hai người bên cạnh, tập trung vào việc vẽ rồi tô màu. Trước khi cất bút, cậu ký tên mình vào chỗ chữ ký theo thói quen.
sl.
Nó giống như một loại bản năng, khiến cậu đứng hình mất nửa giây sau khi hạ bút, sau đó trở lại bình thường.
“Xin chào, cậu có ý định bán bức họa này không?” Cậu còn chưa có hành động tiếp theo thì thanh niên bên cạnh đã nóng lòng thốt lên, trong lời nói có vẻ kích động.
“Tôi muốn đặt nó ở đây như một tác phẩm triển lãm cho tất cả những ai đến đây cùng chiêm ngưỡng.”
“Chủ yếu là do cậu vẽ quá đẹp, hẳn cậu là sinh viên mỹ thuật đúng không? Học vẽ bao nhiêu năm rồi? Tôi kiến nghị cậu nên tham gia một số cuộc thi quy mô lớn, với trình độ của cậu thì chắc chắn sẽ giành được giải thưởng…”
Anh ta nói không ngớt lời, biểu cảm trên khuôn mặt là sự phấn khích không thể kiềm chế nổi khi nhìn thấy một tác phẩm yêu thích.
“Xin lỗi, tôi không bán.” Lời từ chối ngắn gọn của Thời Lục có vẻ hơi vô tình trước sự niềm nở của anh ta. Nam thanh niên chợt im bặt, nụ cười trên mặt thoáng biến mất.
“Bức tranh này là để chuẩn bị tặng cho người khác.” Thời Lục giải thích một câu, anh ta đáp lại bằng một nụ cười đầy tiếc nuối và ngượng ngùng.
“À, ồ, ra là như vậy…” Anh gượng cười hai tiếng.
“Vậy thì đáng tiếc quá.”
“Ừ.” Thời Lục vẫn kiệm lời như cũ. Lúc này thì nam thanh niên cũng quen rồi, bỗng nghĩ đến cái gì đó, đề xuất với cậu.
“Đúng rồi, ở chỗ tôi có khung tranh, nếu cậu cần thì có thể cất tranh vào rồi đem về.”
Thời Lục sửng sốt, gật đầu: “Được.”
Cậu tiếp tục nói: “Cảm ơn.”
Trong khi chàng trai kia đi lấy khung tranh cho bọn họ thì Thời Lục quay lại nhìn Thiên Huỳnh, bước tới chỗ giá vẽ của cô, hỏi: “Cậu vẽ cái gì thế, cho tớ xem với.”
Ban đầu Thiên Huỳnh vô cùng tự tin nhưng giờ đây, sau khi thấy tác phẩm của Thời Lục, cô bỗng cảm thấy những gì mình vẽ chỉ bằng trình của học sinh tiểu học. Cô chạy vọt lên phía trước, giang hai tay chắn bức tranh của mình lại.
“Không, tớ chưa vẽ gì hết!”
“?”
Thiên Huỳnh vắt hết óc mà vẫn không nghĩ ra bất kỳ một cái cớ hợp lý nào, đành phải năn nỉ: “Tớ vẽ nguệch ngoạc mấy nét, cậu đừng nhìn.”
“Không sao cả.” Thời Lục tạm dừng một chút.
“Tớ sẽ không cười nhạo cậu đâu.”
“……”
“Thôi vậy.” Thiên Huỳnh đành chấp nhận số phận, chán nản nghiêng người, phơi bày bức tranh sau lưng trước ánh mắt của cậu.
Khoảnh khắc cậu nhìn lên, ánh mắt hơi ngưng đọng.
Quả thực bút pháp còn non nớt, một số đường nét vẫn còn vặn vẹo. Nhưng bất ngờ thay, nó lại khiến người ta xúc động.
Cô cũng vẽ cái vì sao.
Trên mặt đất, một cậu bé đang nhón chân lên, hái những vì sao trên bầu trời. Bầu trời đêm đầy ánh sáng, ngôi sao vàng rực lại khổng lồ rơi vào vòng tay cậu, chiếu sáng đôi mắt cậu.
Như thể cậu ôm tất cả bầu trời sao vào lòng mình.
Vừa ngây ngô vừa lãng mạn, đẹp như một câu chuyện cổ tích.
Hồi Thời Lục mới học vẽ, giáo viên đã từng nói với cậu rằng tác phẩm nghệ thuật phản ánh tâm hồn người sáng tạo một cách trực quan nhất, vì vậy phong cách vẽ tranh của mỗi người là hoàn toàn khác nhau.
Tranh của cậu luôn bị giáo viên chê bai là quá mức u ám. Thầy ấy bảo Thời Lục là một người đại diện cho chủ nghĩa bi quan.
Nếu dựa theo logic như vậy, Thiên Huỳnh là một người hoàn mỹ theo chủ nghĩa đồng thoại.
Linh hồn của cô vô cùng sạch sẽ, nơi đó chưa từng bị vấy bẩn, chỉ có sự tốt đẹp.
Nếu nhất thiết phải so sánh thì cô khiến cậu nhớ tới cây kẹo bông gòn từng được nếm thử hồi cậu còn nhỏ, vẫn đang nói ngọng. Nó mềm mại thơm ngọt, khiến người ta muốn nuốt chửng toàn bộ.
Hoàng hôn buông xuống, đèn lồng bắt đầu sáng rực.
Cả hai ôm bức tranh về nhà.
Trên chiếc xe buýt lắc lư lảo đảo, Thiên Huỳnh nhìn chằm chằm cảnh vật bên ngoài cửa sổ, không hề chớp mắt. Dù cho đã nhìn thấy bao nhiêu lần, cô vẫn xúc động trước sự phồn hoa nơi đây.
Tai bỗng bị nhét một tai nghe vào.
Điện thoại của Thời Lục đang phát nhạc.
Tiếng dương cầm nhẹ nhàng êm ái rót vào tai, giai điệu thật quen thuộc, đây là ca khúc đầu tiên cậu dạy cho cô.
“Secret base ~ điều bạn dành cho tôi ~”
(“Căn cứ bí mật ~ điều bạn dành cho tôi ~”)
Về sau cô thử tìm kiếm bài hát này, đây là bài hát kết thúc của một bộ manga anime.
Tên của bộ manga anime đó cũng rất êm tai.
“Loài hoa không rõ tên”.
––– “Chúng ta vẫn chưa biết tên loài hoa đã thấy ngày ấy”.
[*] Chú thích:
1.「Secret base~君がくれたもの~」hay “Căn cứ bí mật ~ điều bạn dành cho tôi ~” được hát bởi nhóm nhạc nữ ZONE của Nhật Bản.
2. “Ano Hi Mita Hana no Namae wo Bokutachi wa Mada Shiranai” (Anohana) hay “Chúng ta vẫn chưa biết tên loài hoa đã thấy ngày ấy” là một trong những bộ anime có doanh thu cao nhất năm 2013.
Thiên Huỳnh nhớ về trấn Vân và mùa hè ve kêu không ngớt.
Khi xe buýt đến trạm dừng, ở ngã tư vừa lúc có một siêu thị mini. Thời Lục xuống xe, dặn cô chờ ở đây, còn mình thì chạy đến đó.
Chốc lát sau, cậu quay lại với một cây kẹo bông gòn trong tay.
Màu hồng nhạt, bám trên thanh que như những đám mây mềm mại.
Thiên Huỳnh: “?”
Cô hoang mang nhận lấy: “Sao đột nhiên lại mua kẹo bông gòn?”
“Tớ muốn ăn.”
“Vậy sao cậu không mua một cái cho mình?” Thiên Huỳnh vừa mới cắn một miếng xong, nhìn kẹo bông gòn trên tay bị mất một phần thì càng khó hiểu.
Vẻ mặt Thời Lục rõ ràng đã cứng lại. Sau vài giây, cậu đáp lại: “Vừa khéo chỉ còn một cái cuối cùng.”
“Hả?” Trước nay Thiên Huỳnh vốn không để ý đến mấy sạp nhỏ bán kẹo bông gòn, thấy cậu như người mất hồn vì không được ăn thứ mình thích thì cô hào phóng đưa kẹo bông gòn tới trước mặt cậu.
“Vậy thì cho cậu này.”
Thời Lục cúi đầu xuống không chút do dự, cắn một miếng thật to rồi đứng thẳng dậy.
“Được rồi, phần còn lại để cho cậu ăn đi.”
“Ủa, cậu chỉ ăn một miếng thôi sao?”
“Ừ, chỉ ăn một miếng thôi.”
“Nhưng tớ không thích ăn đồ ngọt.” Thiên Huỳnh nhìn cây kẹo bông gòn bị thiếu mất hai miếng trên tay, vô tình bày tỏ suy nghĩ chân thật từ tận đáy lòng.
Thời Lục mới là người thích ăn đồ ngọt.
“Không ăn thì đưa cho tớ ăn.” Nghe vậy, một Thời Lục đang cực kỳ ngoan ngoãn đã lập tức chuyển sang giọng điệu dữ tợn, còn trừng mắt với Thiên Huỳnh.
“Đó là hai đồng cuối cùng trên người tớ, cậu dám vứt thử xem.”
“……”
Thời Lục và Thiên Huỳnh ôm tranh, rón rén mở cửa căn biệt thự rồi bước lên lầu. Cô vừa định về phòng mình thì bị cậu nhét gì đó vào lòng.
Đồng thời, cậu cướp luôn bức tranh mà cô đang ôm.
“Trao đổi đi.”
“Hả?”
Thiên Huỳnh còn chưa kịp phản ứng thì Thời Lục đã đi rồi. Trong căn biệt thự vắng lặng, cô đè thấp giọng, nhẹ bước trở về phòng.
Hóa ra người cậu ấy định tặng là cô.
Cái đồ ngoài lạnh trong nóng.
Thiên Huỳnh không nhịn được cười thành tiếng.
“Lộc Lộc, hôm nay cậu có vui không?”
Trước khi đi ngủ, Thiên Huỳnh nhắn tin cho Thời Lục.
Một hồi lâu, cô mới nhận được hồi âm từ bên kia.
Vẫn “ngoài lạnh trong nóng” như vậy.
“Một chút.”
Thiên Huỳnh gõ tin nhắn xong thì tắt máy, nhắm mắt đi ngủ một cách mãn nguyện.
Bên kia, Thời Lục nhìn thấy icon tươi cười xuất hiện trên màn hình.