Đơn Phương Không Vô Nghĩa

Chương 4: Chương 4



Chẳng phải vô tình mà kể từ buổi tập đầu tiên sau trận giao hữu, mà kết quả là Gallet đã để thua sát nút trong mười phút cuối cùng của trận đấu, Hải Nam đột ngột mất vị trí trong đội hình chính, và bị đày đọa làm những công việc tiểu tốt như bơm, nhặt bóng hay dọn dẹp, cùng với Minh Hà. Không phải trước đó cậu ta không bao giờ làm. Chỉ là đột nhiên đó dường như là nhiệm vụ chính của Nam, thay vì tập luyện cùng đội.
Thoạt tiên, Hà có lấy làm ngờ ngợ, phải chăng thứ "quyền lực ngầm" của (thành-viên-chính-thức-chưa-bao-giờ-xuất-hiện-ở-các-buổi-tập) Trọng Khanh chính là đây. Lợi dụng hành động "cứu người như cứu hỏa" của Nam để coi rằng cậu ta vô kỷ luật, ra tay trừng phạt. Nhưng rồi cô vội dẹp bỏ ngay suy nghĩ đó. Chẳng gì thì nếu như Nam không nhanh nhẹn rời vị trí, thì cô gái kia là người thiệt thòi chứ ai? Mà một trái bóng chứ có chết chóc gì đâu, cậu ta không thể tiểu nhân như vậy được...
Ngoài ra thì nhân vật Tuấn Anh có vẻ cũng rất hả hê với quyết định này, thường không bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào để "vô tình" sai vặt Hải Nam. Trước đây cậu ta lóp ngóp mãi mới lên được hàng tiền vệ, khi Nam vào đội, trở thành một trong hai tiền đạo chính, thì tiền đạo trước đó phải lùi xuống làm tiền vệ. Tuấn Anh kia không còn lựa chọn nào khác là... xuống dự bị. Nay một lần nữa được cất nhắc lên đội hình chính, anh chàng không những mừng ra mặt, còn muốn ăn mừng trên sự sa cơ của người khác cho bõ ghét.
Điều đáng ngạc nhiên là một cá tính như Hải Nam lại hoàn toàn tuân theo sự sắp xếp có phần quá đáng này, cậu ta thậm chí còn dễ dãi thực hiện những "mệnh lệnh" sặc mùi bắt nạt của Tuấn Anh, thay vì túm áo cho cậu ta một đấm, hay chí ít là gân cổ cãi.
Minh Hà cũng không thắc mắc gì hơn, còn lấy thế làm mừng, như người mẹ hiền mừng cậu con ngỗ nghịch đã rốt cuộc chín chắn trưởng thành. Cho dù cái lối ăn nói không thể khen vào đâu được của cậu ta đối với Hà thì vẫn còn nguyên.
...
Chiều hôm đó buổi tập kết thúc khá muộn, Hà và Nam dọn dẹp xong xuôi thì bầu trời đã bắt đầu chuyển sắc hồng, hai chiếc bóng đổ dài trên sân tập vắng tanh.
"Chị Nguyệt đã bảo về, thì về đi cho sớm chợ. Cứng đầu ở lại muộn thế này. Cậu thì giúp được gì nhiều chứ, chỉ tổ khiến người ta đánh giá tớ." Nam đá sập cửa phòng kho chứa đồ, sau khi tất cả bóng bánh, chổi chà đã yên vị gọn ghẽ bên trong, miệng làu bàu không ngớt.
"Nói thế mà nghe được! Hồi cấp hai ai là người chuyên tập xong bày bừa ra đấy, để mất bao nhiêu là bóng? Tôi mà không suốt ngày tò tò đi theo thu dọn chiến trường cho các cậu..." Hà bực mình, làm phúc phải tội.
"Ha, cứ làm như cô dọn một mình, cô bé Lọ Lem không bằng, ai chả biết hoàng tử Bảo Long lúc nào cũng ở lại cùng cô. Người ta chạy trước là để hai người có không gian... Á!"
Hải Nam chưa nói hết câu đã bị ăn ba lô vào lưng. Hà đập thật lực, ra điều ta đây giận dữ ghê lắm, cái chính là để che giấu đi gương mặt đang hồng lên của chính mình:
"Còn cậu là cái đồ anh kế! Cha dượng! Lão phù thủy ác ôn, lười chảy thây!" Ngưng một lúc, nhìn cái bộ tịch thảm hại mặt nhăn nhó, tay xoa lưng như thể vừa bị bạo hành của Nam, Hà hừ giọng, "Làm bộ làm tịch! Ba lô của người ta nhẹ tênh thế này..."
Nhưng chưa nói hết câu, cô đã ngớ ra. Hôm nay là ngày đi học bình thường, sách vở mang đầy đủ, cớ sao lại nhẹ bất thường như vậy?

Câu trả lời là từ điển cùng vài cuốn sách giáo khoa, vẫn nằm trong ngăn bàn lớp học.
Hà từ bao giờ đã trở nên đãng trí như vậy, xách một cái ba lô nhẹ tênh cứ thế đi xuống sân bóng không mảy may chú ý. Hải Nam thấy cô nàng mở ba lô ra lục lọi một hồi, mặt ngẩn ngơ, là đoán ngay ra sự vụ. Cậu than trời, không bỏ lỡ cơ hội chế nhạo cô vài câu, rồi dậm chân trịch thượng... chỉ xuống đất. "Đứng yên đấy! Người ta lên lấy cho. Để cậu bò lên thì đến bao giờ mới về?" Đoạn cậu quay mình vụt chạy. Thoáng chốc đã khuất sau tòa nhà thể chất nằm bên cạnh sân bóng.
Còn một mình cô ngồi ngẩn ngơ trên băng ghế chỉ đạo bên rìa sân, vẫn chưa hết xấu hổ. Tuy nhiên, chỉ trong một thoáng chốc, sự việc quên sách nhỏ nhặt đó đã hoàn toàn bốc hơi khỏi tâm trí Hà, khi cô nhận ra dáng người cao lớn đang tiến lại gần.
Mắt đen thẳm, cái nhìn pha chút ngạc nhiên. "Cậu chưa về cơ à?" Bảo Long là người lên tiếng trước.
"Chưa... Tớ ở lại phụ Nam dọn dẹp. Bây giờ xong rồi. Có điều quên sách trên lớp, đang đợi Nam lên lấy hộ." Hà cố gắng nói chuyện với vẻ tự nhiên nhất có thể, bao gồm cả việc phải thú nhận sự đãng trí của mình.
"Tớ cũng đang muốn gặp cậu ấy đây." Long mỉm cười. Nhìn xấp giấy có những nét gạch xóa và sơ đồ như mê cung trên tay Long, Hà chắc rằng đó sẽ là việc bàn bạc chiến thuật, hay đại loại thế. Bất chấp hơn năm năm kinh nghiệm làm quản lý, kiến thức về môn thể thao này của cô rất mơ hồ.
Nhưng cậu ấy đã cười. Tự nhiên như giữa họ chưa từng có chuyện gì xảy ra. Trái ngược với Hải Nam, Bảo Long vốn luôn là người ít nói, cũng ít luôn cả biểu hiện cảm xúc. Nụ cười dịu dàng, tử tế ấy, ngoài Hà và Nam là hai người bạn thân thiết, trước nay không mấy ai được thấy.
Cậu lặng lẽ ngồi xuống bên cô.
"Hệt như những ngày cấp hai. Tớ và cậu cũng hay ở lại thu dọn đến cuối cùng. Không ngờ có ngày ông tướng Hải Nam lại thay vào vị trí đó." Long mở lời, phá tan sự yên lặng.
Hà bật cười. Cũng là cái trọng trầm trầm ấy, khi cậu ấy nói ra quyết định chuyển đến Gallet, hay lần gặp nhau hôm khai giảng, lạnh lùng, hờ hững đến chừng nào. Vậy mà giờ đây, lại ấm áp, thân quen biết bao nhiêu, đối với Hà có sức trấn an ghê gớm.
Thời gian tô đẹp ký ức. Họ ngồi trò chuyện hồi lâu về những tháng ngày đã qua trong ráng chiều rực đỏ. Hà tuyệt đối không muốn phá vỡ giây phút mong manh quý giá này. Cô tuyệt đối không nhắc đến việc Long đột nhiên chuyển trường, cũng chính là nguyên nhân gây rạn nứt tình bạn của ba người họ. Cô nói chuyện như thể cái ngày kết thúc học kỳ một năm lớp mười buồn bã ấy chưa bao giờ tồn tại. Cô cứ làm như Đăng Khoa hay Gallet đơn giản chỉ là một cái tên. Một ngôi trường, một câu lạc bộ nơi hai chàng trai và một cô gái ấy đã đốt cháy phần lớn năng lượng tuổi trẻ của mình.
Cô ấy tránh. Nhưng cậu ấy không tránh. Bảo Long chứ không phải Minh Hà, đột ngột lại đưa câu chuyện về hướng đó, sau vài khoảnh khắc sống trong kỷ niệm.
"Hà này, tại sao cậu lại chuyển đến đây?"

Lần đầu tiên từ cả một năm rồi, cô mới nghe cậu gọi tên mình. Lại càng ngạc nhiên khi cậu hỏi cô điều đó, chứ không phải là ngược lại. Giọng nói chỉ hơn mức thầm thì một chút, nhưng giữa khoảng sân yên lặng, Hà còn nghe được cả cái man mác buồn, đầy hoài niệm trong câu hỏi đó.
Cô nhìn gương mặt cậu nghiêng. Sống mũi cao. Tóc đen. Đôi mắt đen nhìn thẳng xa xôi như đang dõi theo một đường chân trời trên mặt biển, chứ không phải những tòa nhà lớn bên kia sân bóng. Gần như thế này, lần đầu tiên từ cả một năm rồi.
Bởi vì tớ thích cậu. Hà thật lòng đã muốn nói như vậy. Chắc gì sau này đã còn cơ hội khác? Nhưng cô sợ, cô tưởng như chưa hề trải qua mọi nỗ lực trong nửa năm ròng để có thể đến gần bên cậu ấy, lúc này đây cô chỉ thấy mọi chuyện xảy ra... quá nhanh, và cô chưa hề sẵn sàng ột lời từ chối. Cô không muốn để tình cảm đơn phương của mình kết thúc nhanh chóng như vậy. Khi cô có cảm giác chưa hiểu hết về Bảo Long, còn rất nhiều câu hỏi chờ cậu ấy trả lời, cũng như còn rất nhiều chỗ trống để hoàn thiện chính bản thân mình. Không, chưa phải lúc này.
Cuộc nói chuyện của Hà và Bảo Long không qua mắt được một tốp học sinh nữ. Tuy nhiên ta chưa vội nhắc đến họ, bởi vấn đề lớn nhất ở đây là Hải Nam đã di chuyển với tốc độ nào, khi hơn-nửa-tiếng trôi qua vẫn chưa đem được đồ về cho Hà. Trường Gallet quả thật rất rộng. Nhưng tuyệt đối không có diện tích hoang đường đến mức cần hơn-nửa-tiếng đi bộ để có thể lên và xuống một lớp học.
---
Chậm rãi khác thường, giai điệu đẹp đẽ du dương như cất lên bởi một đôi bàn tay mỏi mệt. Những âm thanh phát ra từ tầng hai trong khuôn viên tòa nhà chính. Nó lôi kéo Nam, đã cầm trên tay đống sách, bằng một niềm đồng cảm không lời. Bất giác, cậu tò mò muốn thấy. Khi đã thấy rồi thì lặng người nghe cho đến nốt cuối cùng.
Một bản nhạc được chơi chậm và rời rạc như vậy. Nếu diễn trước công chúng chỉ đáng nhận lời chỉ trích. Nhưng Nam đã vỗ tay.
Dù bị ngăn cách bởi một khung cửa sổ. Cô gái vẫn nhận ra âm thanh tán thưởng trong không gian yên tĩnh.
Cửa mở. Người vẫn trong, kẻ vẫn ngoài.
"Tớ phải đi bây giờ, nên không vào đâu. Nhưng cậu chơi hay lắm, dù vẫn còn sớm."
"..."

"Từ hôm ấy đến giờ, tớ cũng định tìm cậu. Đã khỏe hẳn chưa? Trông cậu hơi xanh đấy."
"Tìm tớ?" Linh ngập ngừng hỏi lại, như không tin vào tai mình.
"Thì muốn hỏi thăm cậu, không được sao? Dù là vô tình, nhưng nói gì thì nói, tớ vẫn áy náy chứ." Theo thói quen, Nam lại đưa tay lên xoa tóc rối, miệng cười cười.
Bản nhạc vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện, cô gái tiến lại phía chiếc điện thoại di động nằm trên cây đàn piano. Nam thấy vậy ra dấu chào tạm biệt, nhưng Linh đột ngột gọi giật trước khi cậu kịp quay lưng:
"Đừng đi! Đợi một lát!" , rồi mới bấm phím nghe.
"Linh đây."
-
"Em đang đợi anh đấy."
-
"Lại nữa?"
-
"Hết lần này đến lần khác."
-
"Được thôi." Tắt máy.
Cuộc trò chuyện vẻn vẹn năm câu. Nhưng kết hợp với biểu cảm thất vọng, lẫn giọng nói đã quá mệt mỏi để biểu lộ sự giận dữ của cô gái, bất cứ người thứ ba nào cũng có thể hiểu được phần cơ bản của câu chuyện.

"Người hôm trước?" Nam bắt chuyện, làm loãng đi không khí.
"Ước gì còn ai khác." Linh thở dài, với lấy quyển sổ ký âm bỏ vào túi xách, rồi đóng nắp phím đàn. Đoạn cô tiến lại ra cửa, ngay trước mặt Hải Nam như lúc nãy.
"Cậu cũng về bây giờ hả?" Nam hỏi hơi thừa thãi.
Linh không trả lời, cô hơi cúi đầu, nhưng vì rất gần nên cậu thấy đôi mắt nâu hơi ươn ướt.
"Cậu ta cũng quan tâm đến cậu lắm đấy, hôm đó chạy hớt hải vào phòng y tế, còn túm áo tớ, sợ muốn chết." Nam phóng đại, mỗi tội đến chậm mất gần một tiếng, cậu nghĩ thêm.
"Cậu bịa chuyện có lý một chút. Con người đó giờ đây ăn cơm nhà cũng hiếm khi. Lo cho tớ? Nực cười." Nói xong, cô ngạc nhiên với chính mình khi đã bộc lộ quá nhiều với một người gần như xa lạ.
"Các cậu... sống chung?" Nam trố mắt.
"Cậu hỏi thế có ý gì?" Linh ngẩn ra trước thái độ của Nam. "Bố mẹ đều ở nước ngoài. Còn hai anh em không sống cùng nhau thì sống với ai?" đoạn cô quay sang bên, xị mặt, "Nhưng giờ thì ngoại trừ việc ngủ dưới một mái nhà, thì cũng không khác ở riêng là mấy."
Nam tẽn tò nhận ra mình đã hiểu lầm tai hại một thời gian dài. Hèn gì khi nghe Hà kể về cậu ấm nhà họ Vũ, Nam cứ thấy cái họ ấy... quen quen. Hôm trước Hà chỉ nói Trọng Khanh là con trai duy nhất, chứ cũng chưa lần nào đề cập đến việc cậu ta là con một. Tức là còn có một tiểu thư. Đúng là lá ngọc cành vàng có khác, mới có một bóng vào mặt đã lăn đùng ra đất. Chả bù cô nàng Minh Hà từ hồi chơi với Nam và Long năm năm nay, ăn không biết bao nhiêu bóng, có lẽ vì thế mà mặt mới tròn như cái bánh bao, nào có biết ngất là gì...
Nghĩ đến đây, Nam sực nhớ ra Hà còn đợi mình ở sân bóng.
"Tớ phải đi rồi, có người đang chờ. Cậu về một mình được không? Để lần khác..." Cậu nói, vừa chực quay bước.
"Tớ không giận cậu chuyện hôm trước." Linh nói rất nhanh. "Nhưng..."
Cô hạ giọng. Chân mày nhíu lại, gương mặt đầy vẻ khó xử, ngước nhìn Nam.
"Cậu giúp tớ một việc được không?"