Đơn Phương Không Vô Nghĩa

Chương 52: Chương 52





"Rốt cuộc là cậu muốn làm gì?" Minh Hà nhìn những chiếc đèn đường bên ngoài cửa kính lướt qua với tốc độ chóng mặt, không khỏi hoang mang quay sang cô bạn vốn đã rất lạ từ mấy hôm nay của mình.

"Tớ thật sự không chịu nổi những bí mật ngu ngốc của anh ta nữa! Dù sao Khôi cũng là anh trai tớ!" Hương gắt. Gương mặt lanh lợi đã nhuốm lửa giận đỏ bừng bừng.

...
Hóa ra ngày đó quay MV, Minh Hà kể về sự khác lạ của Khôi cho Hương, lại bị cô bạn gạt đi, chẳng phải vì Hương không quan tâm. Mà là cố tình không- muốn quan tâm.

Bố mẹ Hương làm nghề nông ở ngoại thành không hề khá giả, dù nông dân thời đại mới có sự trợ giúp của kỹ thuật, cũng chỉ không qua vất vả như đời ông bà, chứ thu nhập chẳng qua vừa đủ ăn.

Bằng chứng về khao khát vươn lên của gia đình họ Nguyễn là việc bằng mọi giá đưa con gái vào học ngôi trường "quý tộc" Gallet, để chuẩn bị cho tương lai xán lạn là cử nhân đại học, vượt qua thế hệ trước, làm nở mày nở mặt cả gia tộc vốn bán mặt cho đất, bán lưng cho trời.

Hai bậc phụ huynh đều là người gốc thôn quê, nay khu vực họ sống đã được sát nhập vào nội thành song song với đô thị hóa, tuy nhiên, những tư tưởng bảo thủ thì không dễ thay đổi như xây mới một căn nhà.
Giấc mơ làm người trí thức trong xã hội, vốn được đặt lên bờ vai con trai trưởng.

Cho đến cái ngày vừa bước sang tuổi mười tám, kỳ thi tốt nghiệp đã đến rất gần, Nguyễn Việt Khôi bỏ học, rẽ ngang vào một con đường không thể tin nổi, trở thành ca sĩ.

Cái thằng bé quậy phá chưa từng có năng khiếu hát hò, một nốt nhạc bẻ đôi cũng không biết. Lại muốn làm ca sĩ.

Tuy nhiên, giọt nước tràn ly khiến cho bố mẹ không muốn nhìn mặt con trai, dù cho nó có quỳ xuống trước cổng nhà vào mỗi dịp năm mới, chính là việc Khôi trở thành người yêu của Đình Phong.

Con trai trưởng của một dòng họ thuần nông, vẫn còn nguyên tư tưởng thôn quê bảo thủ, lại yêu đương một thằng con trai khác ở độ tuổi mười tám.


Người đã nắm lấy tay Khôi từ ngày đầu bước vào sự nghiệp, con người tài năng bách nghệ đã vừa là bầu sô vừa là nhạc sĩ, đạo diễn, một tay hóa phép một thằng nhóc đến nốt nhạc bẻ đôi còn không biết, trình độ văn hóa chưa hết lớp mười hai, bộ dạng nhếch nhác gương mặt thất thần...

... trở thành ca sĩ thần tượng hàng đầu của Vbiz.

Đình Phong, vẫn ở bên Khôi cho đến tận bây giờ. Quan hệ của họ, có lẽ đã đi đến một mức độ nào đó không thể tách rời, như trong các bộ phim Hàn Quốc, đôi tình nhân dù bị cha mẹ phản đối vẫn kiên trì bám lấy nhau. Chỉ có điều, là giữa hai người con trai.

Đình Phong trăm công nghìn việc lại thêm tính cách nghệ sĩ, vĩnh viễn không nhớ Việt Khôi có một người em gái.

Việt Hương chỉ là người thay thế anh trai thực hiện ước mơ của bố mẹ, vĩnh viễn không quên người đã lôi kéo anh trai khỏi gia đình.

Cô làm như không quan tâm, làm bộ nhổ nước bọt khinh bỉ, nhưng vẫn biết, một ngày hai mươi tư tiếng của Nguyễn Việt Khôi chỉ có quãng thời gian hai tiếng tự do, thường là từ sáu đến tám giờ tối, Đình Phong không thể xâm phạm.

Gần đây, những tin đồn về phong trào đập đá, cũng như sử dụng chất kích thích đa chủng loại trong giới nghệ sĩ bắt đầu rộ lên. Còn Khôi thì ngày càng gầy đi, và lặng lẽ hơn.

Dĩ nhiên, lặng lẽ đó chỉ là những khi, anh ta tưởng không có ai để ý đến mình.

"Dù sao cũng là anh tớ mà." Hương nhíu mày, thở dài khổ sở. "Bố mẹ cũng lo. Tớ biết họ cũng lo khi thấy anh ấy trên TV, dù họ tắt đi ngay nhưng đêm đến mẹ lại mất ngủ."

"Anh ấy có thể đến phòng tập thể hình." Hà suy đoán.

Hương lắc đầu.

"Anh ta sử dụng thiết bị và huấn luyện viên tại nhà."

"Nếu chuyện đó xảy ra... Cậu có cho rằng, đó là Đình Phong lôi kéo..." Cô nhìn bạn, nhíu mày nhận xét.

"Không." Hương thẳng thắn. "Đình Phong yêu anh ấy mà. Dù rất ghét nhưng tớ phải tin điều đó. Phong là người cuồng công việc lại rất khôn ngoan, luôn bắt anh Khôi sinh hoạt như một cỗ máy. Đến bia rượu còn bị hắn ta quản nữa là chất kích thích."

"..."

Nói chuyện được từng ấy câu, hai người mới nhận ra chiếc taxi bắt đầu đi chậm lại rồi đỗ lại ven đường.
Trong khi đó, xe thể thao của Việt Khôi đã đi vào khuôn viên bệnh viện.

Đúng vậy, đích đến của họ, lại chính là bệnh viện tư nhân X lớn nhất thành phố.

Hương cuống cuồng trả tiền cho tài xế, rồi kéo Hà chạy thục mạng bám theo. Vì không muốn bị phát hiện nên bác tài xế đã cho taxi đỗ quá xa cổng bệnh viện.

Khó khăn tiếp tới, lại là ở bảo vệ trực đêm ở bệnh viện.
"Hết giờ thăm bệnh rồi." Bác bảo vệ trung tuổi nhìn Hương và Hà đều có dáng vẻ học sinh loắt choắt, coi thường ra mặt, vừa ngáp vừa nói.

"Người vừa rồi lái xe thể thao!" Hương cố gắng ra vẻ khách quan. "Anh ta hình như đâu phải bác sĩ. Vẫn được vào còn gì."


"Họ có công chuyện..." Người đàn ông bắt đầu hơi khó chịu, trả lời qua loa rồi xua tay. "Giờ này, ngoài trường hợp cấp cứu thì không có ra vào gì hết! Về đi, mai quay lại."

"Được ạ. Bọn cháu xin lỗi." Trước sự ngạc nhiên của Hương, Hà nắm lấy tay bạn, mạnh mẽ kéo đi.


...
"Cậu điên à?" Hương giằng tay Hà ra. "Anh ta không đến sàn nhảy mà đi vào bệnh viện! Trời ạ! Thà anh ta đi đập đá hút cần còn tốt hơn đấy!"

Thế rồi, cô rơm rớm nước mắt, toan quay lại.
"Hay là anh ấy bị bệnh gì nghiêm trọng nên mới phải giấu giếm lén lút thế này... Tớ phải đi xem..."

"Chờ đã!" Hà lại một lần nữa kéo tay Hương. "Cậu không thấy ông ta chắc chắn sẽ không ình vào à?"

"Nhưng... Không thể bỏ về thế này được!"

"Tớ không nói là bỏ về!"

...
Rốt cuộc, phương án của hai cô gái là trèo tường. Nó đương nhiên không dễ dàng, nhưng may mắn là Hà và Hương đều có thần kinh vận động tương đối tốt.

Khi hai người vào được khuôn viên bệnh viện, Việt Khôi đương nhiên đã mất dạng. Tuy nhiên, may mắn tiếp theo là hai giờ đêm, không phải cửa sổ phòng nào cũng sáng đèn.

Trong khi cả hai đang dáo dác nhìn quanh, thì may mắn thứ ba, là thấy Việt Khôi đi ra từ một trong những căn phòng sáng đèn đó. Vì trời quá tối nên hai cô gái đều không nhìn rõ tấm bảng phía trên cánh cửa màu trắng. Chỉ có thể lờ mờ đoán được, người Khôi gần như cúi gập người xuống để chào chính là bác sĩ.

"Khám gì nhanh thế nhỉ?" Hà buột miệng. Hương không bình luận, chỉ chăm chú dõi theo bóng dáng cao, mảnh khảnh của Khôi.


Đúng như dự đoán, anh ta chưa về. Trái lại, Khôi đi dọc hành lang phòng bệnh tối tăm, lại mở khóa bước vào một trong số đó. Chỉ một giây sau, nó đã sáng đèn.

Hai cô gái lần theo trong bóng tối, rốt cuộc đã ẩn mình trong lùm cây, lấp ló nhìn vào cửa sổ căn phòng duy nhất sáng đèn trong cả dãy hành lang phòng bệnh. Để thấy Nguyễn Việt Khôi đang lom khom kiểm tra đồ đạc trong ngăn tủ cạnh bên chiếc giường màu trắng.

Anh ta rút từ trong túi quần ra một phong bì gấp làm đôi, đặt vào trong ngăn kéo rồi đóng nó lại.

Mọi thứ trong phòng đều rất gọn ghẽ đến mức độ hoàn hảo, mọi hành động như dọn dẹp này nọ của người đến thăm bệnh đều không cần thiết. Nên rốt cuộc, Khôi chỉ đơn giản ngồi bên chiếc giường màu trắng.
Anh ta ngồi đó, lặng thinh nhìn người bệnh đang say ngủ rất lâu, trên mặt không hề biểu lộ bất cứ một cảm xúc nào, ngoài đôi mắt trống rỗng thất thần.

Khôi dường như không nhìn thấy hình hài nằm bên dưới tấm chăn màu trắng. Anh ta đang nhìn một cái gì đó khác vô hình.

Việt Hương và Minh Hà, từ vị trí của họ cũng không thể nhìn thấy gương mặt người nằm trên giường.
Năm phút, mười phút.

"Phương Nga, dậy đi, tớ sắp phải đi rồi."

...
Minh Hà nhìn gương mặt tái dại đi của Việt Hương bên cạnh, hoàn toàn không ý thức được chuyện gì vừa diễn ra qua câu nói rất bình thường của Việt Khôi.

Khoảng cách của hai cô gái và người trong phòng khá xa. Nhưng đêm không một tiếng động. Nên lời Khôi nói, Hà và Hương đều nghe rõ không sai một chữ. Đó, là một câu nói rất bình thường.

Vậy thì tại sao...
Rốt cuộc, giống như trong những câu chuyện kinh dị, Hương thốt ra một câu rất ít liên quan đến cảnh tượng "bình thường" trước mặt.

"Ôi trời, Minh Hà ơi... Tớ nhớ ra ông bác Tôn của Hải Nam giống ai rồi!"