Đơn Phương Không Vô Nghĩa

Chương 73



Tôi tên là Nguyễn Việt Khôi, con trai trưởng của một gia đình thuần nông ở ngoại thành Hà Nội. Tuy nhiên, cho đến thời điểm này, nhờ có cụm từ "đô thị hóa" mà ngôi làng nho nhỏ nơi chúng tôi sinh sống cuối cùng đã trở thành một phần của thành thị trong truyền thuyết.
Điều đó cũng không thể ngăn cản một sự thật, thu nhập chính của ba mẹ tôi vẫn là từ chăn nuôi bò sữa.
Mặc dù là gia đình thuần nông, nhưng chúng tôi không tính là nghèo. Chưa từng phải thèm khát cái ăn cái mặc, tôi được đến trường đủ ba cấp đàng hoàng, thậm chí, không giống như trẻ con sinh trưởng trong những gia đình bò sữa, tôi chưa- từng phải đi chăn bò.
Những ông bố bà mẹ quê mùa bắt con cái bỏ học để phụ việc đồng áng, đều thuộc về bản tin thời sự. Bố mẹ tôi ngược lại, sẽ làm tất cả để tôi và em gái được đi học đại học, thoát khỏi cái mác nông dân, trở thành trí thức thành thị, mang vinh dự về cho gia tộc.
Nhất là tôi, đứa cháu đích tôn. Em Hương là con gái, chỉ ăn theo. Tôi mới đích xác là nơi gửi gắm niềm tin chân thành của ba mẹ.
"Con không phải làm gì cả. Chỉ cần ăn no chóng lớn, học cho giỏi. Học học nữa học mãi. Nghe chưa."
...
Vấn đề duy nhất ở đây là, tôi không được thông minh. Nói thẳng ra là ngu. Dĩ nhiên, trong cũng có những đứa ngu hơn tôi. Nhưng mấy đứa đó thì đến khoảng năm lớp 6, lớp 7 đã bỏ học đi làm phụ gia đình. Trong khi tôi bằng mọi giá phải học tiếp. Kết quả là càng lên lớp, xếp hạng của tôi càng thụt lùi.
Kể từ năm lớp tám, đội sổ chính là vị trí cố định của Nguyễn Việt Khôi.
"Em có bao giờ nghĩ đến công sức của bố mẹ không vậy?" Cô chủ nhiệm rầu rĩ nói, khi trả bài kiểm tra 2 điểm cho tôi.
Em có nghĩ đấy chứ. Nên em mới được 2 điểm, thay vì trứng ngỗng. Nhưng bố mẹ có bao giờ nghĩ đến khả năng của em không vậy? Em thật sự không thể học được. Cái gì công thức toán, cái gì phương trình hóa học, cái gì văn sử địa, não cá vàng như em làm sao nhồi nhét hết ngần ấy thứ để làm học sinh giỏi được? Tôi nghĩ. Nhưng thay vì nói ra tất cả. Tôi chỉ ương bướng bĩu môi.

Thôi được rồi, tôi thừa nhận, mình không phải một học sinh ngoan cho lắm.
Trong mỗi lớp học tử tế thường lạc vào một thằng nhóc tóc nhuộm lòe loẹt, áo sơ mi đồng phục xộc xệch chỉ cài khoảng 2, 3 cúc, cử chỉ nghênh ngang, ánh mắt láo liên. Học dốt, thích đánh nhau. Trường hợp này chính là tôi, Nguyễn Việt Khôi.
Ngoại trừ, tôi không thích đánh nhau. Chỉ là, ngoại hình của tôi, cũng như việc tôi vi phạm đủ thứ nội quy của trường nhưng vẫn thoát khỏi án kỷ luật trong gang tấc nhờ sự đút lót của cha mẹ, đã khiến rất nhiều người ngứa mắt.
Điều đó đồng nghĩa với gì? Tôi không đánh nhau, tôi chỉ... tự vệ. Thôi được rồi, ngoài tự vệ, đôi khi còn dạy bảo thêm cho những thằng đặc biệt không biết điều... Miễn cưỡng thôi. Cơ bản là tôi đâu có thích đánh nhau.
Vậy mà rốt cuộc. Con trai thì coi tôi như cái gai trong lớp, còn con gái luôn sợ hãi, xa lánh mỗi khi tôi lảng vảng.
Hôm đó, cũng giống như mọi hôm khác, tôi bị chặn đánh. Thì ra trước kia tôi đã động đến đàn em của Hưng "ghẻ", một tên đại ca có máu mặt trong khu vực. Đấy là chúng nó nói thế chứ tôi cũng chẳng rõ chuyện đó có thật hay không. Ai mà nhớ nổi. Nhưng tóm lại là tôi bị đàn em của Hưng "ghẻ" đánh hội đồng.
Ba đánh một không chột cũng què. Huống chi chúng nó có đến bảy đứa.
Bảy thằng cười sằng sặc, quay mông bỏ đi sau khi đạp tôi mấy nhát cuối cùng, để lại một tôi te tua xơ xác cùng nỗi hận thấu xương.
Tôi được thầy cô mệnh danh não cá vàng, trí nhớ ngắn hạn, vậy mà thù dai không thể tả. Cái buổi chiều nhục nhã ấy khiến cho tôi ôm hận, ngấm ngầm đi học võ.
Lần này, tôi đến tận sào huyệt của Hưng "ghẻ" ở làng bên cạnh để phục thù. Nó hơn tôi hai tuổi, đã bỏ học từ một triệu năm về trước. Ngoài thời gian vất vưởng đánh nhau thì nghe nói, đều tụ tập bài bạc với bọn đàn em trong cái chòi rách ngoài nghĩa địa.
Tất nhiên, tôi đâu có đần mà đi một mình. Tôi cũng có đàn em. Tôi dẫn theo số viện binh chắc chắn là nhiều hơn số người ở trong cái chòi rách của nó.
Bố trí viện binh nấp sau lùm cây. Tôi một thân một mình anh dũng xông vào nghĩa địa.
"HƯNG GHẺ! MÀY RA ĐÂY, RA NGAY CHO BỐ!" Tôi cầm cái ống nước bằng sắt, đập ầm ầm xuống nền đất. Oai phong lẫm liệt.
Đáp trả lại tôi chỉ là âm thanh im lìm.
"HƯNG GHẺ! MÀY CÓ RA KHÔNG THÌ BẢO?!"
Gọi gọi một hồi, tôi mất hết kiên nhẫn liền xông vào chòi rách. Ở bên bàn gỗ ọp ẹp và vài chiếc ghế nhựa, chỉ có một cô gái ngồi thu lu run rẩy, gương mặt nhạt nhòa nước.
Cô gái tóc dài xõa vai, mắt tròn to long lanh, da trắng má hồng, hao hao gầy, tóm lại là rất xinh đẹp.
Quan trọng hơn, cô ấy là bạn cùng lớp của tôi.

"Ơ... Khôi đấy hả?" Cô ấy đã kịp nhận ra điều này ngay khoảnh khắc chạm mặt.
Còn tôi phải mất đến một lúc. Căn bản tại tôi chẳng chơi với ai trong lớp cả. Tôi nhìn bảng tên trên áo đồng phục. Phương Nga. Dương Phương Nga. Một cái tên như muôn vàn cái tên khác.
Tôi rốt cuộc nhớ ra mục đích chính của mình, lại đập cái ống nước lên sàn gạch, phẫn nộ.
"THẰNG HƯNG GHẺ ĐÂU?!"
Cô ta sợ co rúm lại, hai cánh tay theo phản xạ bắt chéo che ngang trán.
"Anh tớ không có ở đây! Tớ cũng đang tìm anh ấy!"
"Bực mình!" Tôi hừ giọng. Nghĩ bụng sẽ trị tội đứa đàn em đưa tin tình báo sai lệch. Tôi "lạnh lùng" quay ra, định bỏ về.
Có lẽ, việc tôi vẫn kéo lê cái ống nước khiến cho cô ấy tưởng tôi lại định tiếp tục truy sát Hưng "ghẻ". Liền sau đó, cô ấy hốt hoảng đứng dậy chạy về phía tôi, níu áo tôi.
"Cậu tha cho anh ấy đi mà! Anh ấy bỏ nhà đi hai hôm nay, chỉ sợ còn chưa ăn uống gì, làm sao đánh nhau được. Cậu tha cho anh Hưng đi, tớ xin cậu đấy."
Tôi quay lại, lừ mắt khiến cho cô ấy lại sợ chết khiếp, lùi xuống một bước.
Phương Nga lùi một bước thì tôi lại tiến hai bước. Thật ra, từ giây phút nhìn thấy Nga, tôi đã chú ý đến cô ấy nhiều hơn là mối thù với Hưng "ghẻ". Em gái của Hưng "ghẻ" xấu xí, thật sự rất dễ thương. Hơn nữa, thay vì đánh nhau, đây cũng coi là một cách để trả thù đi...
"Với một điều kiện..." Tôi nhếch miệng cười độc ác.

"Vâng?!" Cô ấy sốt sắng, hai tay khư khư trước ngực, chỉ chực đưa lên che chắn.
"Cậu làm bạn gái tôi."
"Được." Cô ấy trả lời ngay khi tôi vừa nói dứt câu. Thậm chí còn sè sẹ thở ra. "Chỉ vậy thôi chứ gì? Rồi cậu không tìm anh Hưng nữa?"
Phương Nga làm tôi chưng hửng. Quên phắt hình tượng đầu gấu, "lạnh lùng", tôi ngơ ngác hỏi lại. "Cậu đồng ý thật hả. Sao cậu đồng ý dễ dàng vậy?"
"Ừ thì..." Cô chớp mắt. Má ửng hồng càng dễ thương hơn ban nãy. "Tớ không có bạn trai. Hơn nữa tớ thấy cậu không phải người xấu, lại là bạn cùng lớp nên cũng tiện gặp nhau. Hơn nữa còn hơn là để cậu đánh anh Hưng..."
"Tớ không phải là người xấu, sao cậu biết?" Tôi nhíu mày, khó tin. Không nhận ra mình đã chuyển sang cách xưng hô "tớ tớ cậu cậu" buồn nôn mà tôi thường khinh bỉ.
"Vì cậu chưa bao giờ gây sự với ai cả." Cô ấy mỉm cười. Nước mắt trên má đã khô ráo.
Tôi ôm chầm lấy cô ấy, vội vã nói, như chỉ cần chờ đợi một giây nữa thôi, thế giới sẽ bị hủy diệt.
"Cậu không được đổi ý đâu đấy!"