Đơn Phương Không Vô Nghĩa

Chương 8: Chương 8



Đề thi xếp lớp, đầu óc tỉnh táo bình thường nhìn vào còn nghe chóng mặt, nữa là đầu óc đầy những suy nghĩ, dằn vặt ngoài lề. Nên quyết tâm là một chuyện, kết quả là chuyện khác. Hà đã trượt, như một điều tất yếu, không những thế điểm số còn bét bảng.
Bên cạnh đó, bất chấp việc anh trai mình vẫn giữ vị trí đầu bảng, điểm của Thủy Linh "đủ kém" để cô nàng bị chuyển xuống 11B04, cùng lớp với bọn Minh Hà.
Vài ngày sau những thay đổi nhỏ của trật tự lớp, Việt Hương tay chống cằm, nhìn qua cửa sổ nơi Thủy Linh và Hải Nam đang đứng trò chuyện, cười cười huých cùi chỏ vào Hà đang vội vàng giải quyết bữa sáng:
„Hai năm rõ mười rồi nhé, công chúa đã rời khỏi cung điện để đến bên chàng lang thang. Người bạn thời thơ ấu của chúng ta bắt đầu lo lắng đi là vừa…“
Hà tròn mắt trước giọng điệu lấp lửng ẩn dụ của Hương.
„Cậu nói gì vậy? Lo lắng gì chứ? Mà cậu thật tình cho rằng Thủy Linh cố tình thi rớt xuống lớp này chỉ để học cùng Nam?“
„Điều đó có kì lạ lắm không, so với cô nàng đứng trước mặt tớ đã chuyển trường chỉ để học cùng người cô ấy thích?“
Hà làm thinh không nói. Thật ra hai hôm nay cô cũng đã ngờ ngợ ra rồi. Gì chứ, không như những nhân vật nữ chính bình thường rất kém cỏi về mặt tình cảm, nhưng cứ hay mèo mù vớ cá rán, Hà có cái năng khiếu đặc biệt chẳng hiểu bẩm sinh hay do... kinh nghiệm bản thân: cứ thấy ai thích ai, qua ánh mắt, cử chỉ là tia được luôn và ngay. Theo cái kinh nghiệm đáng buồn này thì, cô có thể kết luận rằng nàng tiểu thư mong manh yếu đuối nhà họ Vũ đã mê tít anh chàng Hải Nam đầy vẻ... lang thang rồi. Đó, nhìn cái ánh mắt long lanh, gương mặt bừng sáng kia là đủ biết. Đấy là chưa kể chi tiết phụ, rằng cô nàng nhút nhát bé bỏng này thực ra chưa hề nói chuyện ra hồn với bất-cứ-ai ngoài Nam từ khi chuyển lớp.
Mặc dù, Hà có "kinh nghiệm đầy mình" cũng không đời nào đoán nổi tại sao nàng lại thích chàng. Chẳng nhẽ sống trong nhung lụa yêu chiều chịu không nổi, bị một bóng vào mặt, "cảm giác mạnh" chính là tiếng sét ái tình?
"Nam à, chuyến này mèo mù vớ cá rán rồi phải không?" Khi chuông reo vào lớp, Hà đi qua chỗ bạn ngồi, tiện thể vỗ vai cười cười.

Rồi cô cứ theo đà đi tiếp, không ngờ đến chuyện bàn tay mình đột ngột bị nắm chặt, giữ nguyên ở vị trí cô vừa đứng.
Rất chặt là đằng khác. Khiến Hà thấy có chút đ-a-u.
Nhưng điều đáng ngạc nhiên hơn là gương mặt Nam, nghiêm túc đến khác thường trước một lời trêu chọc nhẹ nhàng. Chứ không phải là cười cợt hùa theo hay nhảy dựng lên phản ứng như mọi khi.
"Cậu nói thế là có ý gì?" Nam không hề có ý định thả tay Hà ra.
"Đau nào... Tớ trêu cậu thôi..." Hà nhanh như chớp muốn lục tìm trong đầu nguyên nhân cho cái thái độ kỳ lạ của Nam...
"Tớ không thích câu nói đó."
"Không thích thì thôi... À, ờ, tớ xin lỗi, đã ăn nói thiếu suy nghĩ." Hà nhận thấy mình đã rất bậy bạ, khi chợt nhớ ra hoàn cảnh không mấy khá giả của Nam. Mặc dù khi nói câu đó, cô chỉ có ý là một anh chàng ngốc vớ được cô nàng xinh đẹp, chứ chẳng hề nghĩ đến chuyện giàu nghèo.
Nhưng Nam đã mỉm cười, nụ cười tuyệt nhiên không giống thường lệ, mà thoáng buồn. Ngay cái cách cậu nhìn Hà cũng có vẻ khác lạ. Nam chỉ nói, trước khi thả tay Hà ra.
"Ý tớ không phải thế. Tớ và Linh không có gì hết. Cô ấy cần được giúp đỡ, có thế thôi."
Hà lững thững về chỗ, thấy những ngày này phải chăng vì trái gió trở trời nên ai cũng có vấn đề, ngay đến cả Nam cũng bắt đầu hành xử... ngoài tầm hiểu biết của cô.

Nam ngồi dãy ngoài cùng, vị trí gần cửa sổ. Chuyện xảy ra giữa hai người mới rồi khuất giữa chỗ ngồi của cậu và bức tường phòng học, lớp học bấy giờ ồn ào không ai để ý. Vậy mà vẫn không thoát khỏi tầm nhìn của một cặp mắt nâu dõi theo chăm chú.
...
Một vài ngày sau đó, Hà nhận thấy rằng Long cư xử không có gì khác lạ. Đối với thành viên trong đội bóng vẫn nghiêm trang chừng mực, nhưng chẳng kém phần hòa nhã. Đối với Nam và Hà vẫn thân quen ngoại lệ, chưa kể sự dịu dàng đặc biệt dường như chỉ dành riêng cho Hà, cô bạn thân thiết lâu năm.
Nhưng bởi vì Hà đã tình cờ chứng kiến cái buổi chiều kỳ dị trước ngày thi ấy, nên cô không thể nhìn những nét tính cách tuyệt vời này như trước đây được nữa. Giờ đây trong mắt Hà, Long ứng xử quá khéo, quá tốt, cái gì cũng vừa đủ, không hơn không kém. Cô những tưởng đã thân với Long sáu năm là không có đối thủ, nhưng hóa ra lại chẳng biết gì về cậu ta. Một đứa con gái lớp mười vớ vẩn, một người đàn ông xa lạ, hay thậm chí là trợ lý Như Nguyệt chẳng có chút liên quan, còn được thấy dù ít dù nhiều những nét tính cách của Long mà Hà chưa bao giờ thấy...
Xét thấy cứ ngồi nghĩ một mình chỉ càng làm vấn đề thêm rối, cô đem tâm sự hết với Việt Hương. Chẳng gì thì cô đã mặc nhiên coi Hương là người bạn gái thân nhất ở Gallet, và dù sao thì trong những vấn đề nội tâm nhạy cảm này, bạn gái với nhau không chỉ dễ thông cảm hơn, mà người ngoài cuộc như Hương cũng dễ có cái nhìn khách quan làm sáng vấn đề hơn.
"Vấn đề của cậu, là hoang mang vì tưởng mình đã đến gần, nhưng hóa ra lại ở rất xa chứ gì?" Việt Hương tóm gọn nhanh chóng vấn đề. Cô gái này học hành chữ nghĩa thì không được chỉn chu cho lắm, nhưng cái trán cao và đôi mắt sáng không phải để làm cảnh.
Ngưng một lát, nhìn Hà gật đầu lia lịa như trò ngoan nghe giảng, Hương hắng giọng tiếp tục.
"Có hai khả năng. Tớ không có cơ hội tiếp xúc với cậu ấy trực tiếp như cậu, nên không thể nói chắc được khả năng nào đúng hơn. Long không muốn cho cậu biết, một là vì quá yêu mến, quý trọng cậu, không muốn cậu phải dây dưa vào những rắc rối của cậu ta. Ai dây thì dây, ngoài cậu ra."
"Và?"

"Hai là, vì cậu không quan trọng, chẳng đóng vai trò gì, cũng chẳng giúp được gì trong câu chuyện nên cậu ta chẳng muốn thêm cậu vào làm gì cho rối tình hình."
Hai lý do này, lúc ở một mình, không phải là Hà chưa từng nghĩ đến. Nhưng hướng giải quyết sau đó mới là quan trọng.
"Biết thế, theo cậu, tớ làm gì bây giờ?"
Hương gõ thước kẻ xuống bàn đánh "chát" như Bao Công xử án.
"Kém quá đi! Học sinh Gallet mà thế à."
"?!"
"Nếu cậu ta đẩy cậu ra xa chủ yếu vì cho rằng cậu vô dụng trong vấn đề của mình, tức là khả năng thứ hai. Thì cậu phải tìm cho được chân tướng câu chuyện để từ đó tìm cách trở nên có ích. Có thế mới lại gần cậu ta hơn được."
"..."
"Nhưng theo tớ đây không phải là cách hay. Một tiền gà ba tiền thóc mà chẳng đảm bảo được gì cả. Kiểu như cậu thi bằng được vào lớp A01 ấy. Tình yêu không ăn thua ở chỗ biết nhau từng chân tơ kẽ tóc. Tình yêu cóc nhái học trò lại càng không nên đi sâu vào cuộc đời của nhau như thế."
"..."
"Tình yêu học trò phải lãng mạn, phải ngây thơ, vui vẻ!" Hương gõ thước sau mỗi tính từ.

Hà càng nghe càng thấy đầu mình ong ong, miệng há hốc còn mắt thì hoa lên. Việt Hương thấy vậy động lòng đưa ra kết luận.
"Ý tớ là, cậu suy nghĩ thì được gì cơ chứ? Quan trọng là cậu thích cậu ấy. Cậu ta cũng quý cậu. Và điều đó không có gì xấu. Dù cậu không giúp được những chuyện kinh thiên động địa, thì hãy cho Long biết là có một cô bạn gái đã luôn luôn, kiên trì thích cậu ấy bất chấp tất cả những bí mật điên rồ mà cô ấy không được biết."
Trong chốc lát, Hà như nhìn thấy ảo ảnh của một chiếc vòng thánh trên mái đầu tóc ngắn gọn gàng của Hương.
"Trước hết, lấy sổ ghi đầu bài xuống đây." Hương ngồi vắt chân, như một bà hoàng.
"Để làm gì?"Hà tròn mắt.
"Lên lịch hành động chứ gì!"
...
"Hai mươi tháng mười..., chẳng liên quan. Mùng mười tháng mười một, kiểm tra giữa kỳ. Trời ạ! Mười lăm tháng mười một, xếp loại thi đua... Hai mươi tháng mười một, ngày nhà giáo..., cũng chẳng liên quan. Hai ba tháng mười hai... du lịch ngoại khóa Đà Nẵng- Hội An, chính là nó đấy!" Sau một hồi lẩm bẩm như tụng kinh, Hương vỗ tay đánh "đét".
"Nó nào?"
"Cơ hội cho cậu tỏ tình chứ gì nữa! Trên con đường đèn lồng thơ mộng chẳng hạn. Chẳng lẽ nàng định chơi luôn ngày phụ nữ, ngày thầy cô, hay ngày thi cử cho nó khác người?"
Hà nghe vậy nghĩ bụng, thực ra đã muốn tỏ tình thì ngày nào mà chẳng được. Hà đã từng có cơ hội cách đây không lâu khi Long hỏi thẳng lý do chuyển trường của cô. Lúc ấy quả thật cô đã luyến tiếc cái không khí nhẹ nhàng êm ái giữa hai người họ, mà cô chỉ vừa mới có lại. Mặt khác cô cũng chưa hề tự tin vào bản thân để có thể trả lời thành thật. Nhưng đó là lúc ấy.