Kết quả kiểm tra cho thấy tay của Lục Viện không bị gãy, chỉ giãn dây chằng và có một vết rách rất nhỏ, không cần phẫu thuật nhưng sẽ phải tĩnh dưỡng một thời gian.
Ra khỏi bệnh viện, Lục Viện nhìn chằm chằm vào cánh tay được cố định bằng thạch cao của mình, hơi cau mày, quay đầu lại, giơ ra trước mắt Chu Phù Thế một cách đáng thương: "Đội trưởng Chu, đau quá."
Anh cười bất đắc dĩ, buộc túi chườm đá vào tay cô, "Chườm lạnh một lát trước."
Lục Viện lại duỗi cánh tay buộc túi chườm ra trước mặt anh: "Đội trưởng Chu, đau quá."
Chu Phù Thế cúi đầu tìm đơn thuốc: "Uống thuốc giảm đau nhé?"
Lục Viện thở dài, được rồi, đúng là thẳng nam!
Biết Lục Viện bị thương, Lý Du và Trần Vũ Hiền vội vã đến bệnh viện, đúng lúc cô và Chu Phù Thế chuẩn bị bước ra khỏi cổng, "Lục tổng, không sao chứ?"
Lục Viện thản nhiên nhún vai, "Không có gì."
Chu Phù Thế quay đầu lại nhìn, vừa rồi cô còn ủy khuất nhìn anh, bây giờ lại bày ra dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt trước mặt cấp dưới.
Lý Du và Trần Vũ Hiền liếc nhau, không hỏi tiếp nữa.
Lý Du bắt đầu báo cáo diễn biến sự việc, "Hai con tin còn lại đã được giải cứu, một người trong đó bị thương nhẹ, còn lại không có chuyện gì nghiêm trọng. Đã lấy lại được tiền, lát nữa tôi sẽ đến ngân hàng cùng Từ Kiệt và những người khác. Cảnh sát đang lập biên bản ở nhà kho, nhân viên của chúng ta cũng đang kiểm kê hàng. Hơi lộn xộn một chút nhưng tôi đã đi xem tổng thể, chắc chắn không thiệt hại nhiều."
Khi Trần Vũ Hiền báo cáo, anh ta có vẻ xấu hổ, "Đã bắt được tất cả lũ cướp, trừ Elfa. Cảnh sát cử người canh gác ở biên giới nhưng vẫn chưa bắt được. Tuy nhiên, tính thời gian, có thể hắn ta đã trốn bằng đường khác."
Lục Viện hơi cau mày, Trần Vũ Hiền vội vàng bổ sung: "Nhưng để đề phòng, tôi sẽ ở lại đây xử lý, và sắp xếp chuyến bay về Trung Quốc vào lúc sáu giờ sáng mai cho cô."
Lục Viện cúi đầu nhìn chằm chằm đôi bốt đen của Chu Phù Thế vài giây, sau đó thản nhiên đáp: "Được."
Âm thanh này lập tức kéo hai người trở lại hiện thực, cô đến đây để thương lượng, còn anh đến làm việc. Mối quan hệ giữa hai người dạo này đúng là có chút mơ hồ, nhưng bây giờ việc đã xong, hình như họ cũng chỉ có thể dừng lại ở đây.
Báo cáo xong, Lý Du cùng Từ Kiệt và những người khác đến ngân hàng, Lục Viện bảo Trần Vũ Hiền đi gặp Trần Vũ Đức. Hai trợ lý rời đi, chỉ còn lại Lục Viện và Chu Phù Thế.
Ra khỏi bệnh viện, sắc trời đã không còn sớm, Chu Phù Thế tập trung lái xe trở về biệt thự, còn Lục Viện nhìn bầu trời và hoàng hôn qua cửa sổ xe, vẻ mặt nghiêm túc như đang suy nghĩ điều gì đó. Hai người đều không nói gì suốt chặng đường.
Cho đến khi có một quả bóng đột nhiên lăn ra, Chu Phù Thế phanh gấp, người Lục Viện hơi lao về phía trước. Cô quay đầu nhìn anh, sau đó ló đầu ra ngoài xe, thấy một cậu bé khoảng bảy tám tuổi mặc quần áo tồi tàn đứng bên đường, rụt rè nhìn xe họ, không dám chạy ra nhặt bóng.
Theo sau cậu bé là mấy đứa trẻ, tất cả đều trông nhỏ hơn cậu, đang nắm tay nhau nhìn họ.
Lục Viện nghi hoặc hỏi, "Họ là?"
Chu Phù Thế chỉ vào một căn nhà cách đó không xa: "Đó là nơi trú ẩn tạm thời được dựng lên sau chiến tranh, chủ yếu tiếp nhận những đứa trẻ đã mất cha mẹ. Những đứa trẻ này chắc là chạy ra từ đó."
Lục Viện mở cửa bước xuống xe. Nhìn thấy có người đi ra, đám trẻ con có lẽ hơi sợ hãi nên vô thức lùi lại vài bước. Cậu nhóc lớn nhất nhanh chóng chạy tới chắn phía trước, bảo vệ mấy đứa nhỏ hơn sau lưng.
Cô đi tới nhặt quả bóng lên, đó là một quả bóng đã gần xẹp và có nhiều vết xước.
Cô không đến quá gần, đưa tay trả lại quả bóng cho lũ trẻ và thì thầm bằng tiếng Anh: "Của các em đây".
Bọn trẻ không hiểu tiếng Anh, nhưng đại khái có thể hiểu được ý của Lục Viện, nhưng vẫn hơi sợ nên không đưa tay ra nhận.
Chu Phù Thế xuống xe, lặp lại bằng tiếng Ả Rập: "Trả lại cho các em đó."
Cậu bé nhìn chằm chằm Chu Phù Thế một lúc, sau đó đưa tay nhận lấy quả bóng từ tay Lục Viện, cẩn thận nói lời cảm ơn bằng tiếng Ả Rập: "Cảm ơn chị."
Nhận được bóng, bọn trẻ vội vàng quay về, Lục Viện chậm rãi đi theo phía sau chúng, còn Chu Phù Thế thì đi sau cô.
Bức tường bao quanh sân đã sụp một nữa, gạch đá chất đống ở mọi ngóc ngách, tường nhà cũng như muốn sập xuống, đây là ảnh hưởng trực quan nhất mà chiến tranh để lại.
Đám trẻ chạy vào nhà, sau đó một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi nhanh chóng bước ra, bảo vệ những đứa trẻ phía sau và hỏi họ bằng tiếng Anh: "Ai vậy?"
Lục Viện quay người lại, gật đầu với người phụ nữ coi như chào hỏi: "Chúng tôi nhìn thấy những đứa trẻ này ở ven đường, nên đến xem thử."
Người phụ nữ sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười với Lục Viện: "Hai người đến từ đâu?"
Lục Viện thuận miệng đáp, "Trung Quốc."
Trung Quốc?
Người phụ nữ dường như chợt nhận ra điều gì đó, vô thức quay người nhìn về phía nhà kho cách đó không xa, sau đó nhìn chằm chằm vào cánh tay bó bột của Lục Viện: "Cô không sao chứ?"
Lục Viện gật đầu, "Không sao."
Khi Lục Viện ra ngoài thì gặp những người tị nạn, cô định lấy vài thứ phân phát cho họ, nhưng vừa mở cửa xe để lấy đồ thì đã bị vây quanh. Sau đó Chu Phù Thế phải bảo vệ cô đột phá vòng vây và rời khỏi hiện trường.
Hai người không ở lại nơi trú ẩn quá lâu, trước khi rời đi, Chu Phù Thế đã để lại chút nước khoáng và đồ ăn cho những người tị nạn. Sau khi rời đi, Lục Viện gửi tin nhắn cho Trần Vũ Hiền, bảo anh ta đến nhà kho mang theo một số nhu yếu phẩm hàng ngày và đồ ăn đến nơi trú ẩn.