Quyết tâm là thế nhưng An Tri Hạ cũng chẳng biết bản thân phải bắt đầu từ đâu. Mà cái hệ thống kia cũng rất nực cười, sau khi hiện ra giới thiệu thì biến mất không thấy tăm hơi, cũng không hướng dẫn thêm gì nữa. Này là muốn cô tự đi tìm người sao?
Trong khoảng thời gian này, toàn bộ ký ức của nhân vật Tri Hạ đều đã được truyền vào não cô, khiến bản thân cô phải bàng hoàng về tính cách hoang đường của chủ cơ thể này.
Rõ ràng là người có cùng khuôn mặt hình dáng với cô, nhưng chủ cơ thể này là một người vô cùng kiêu căng, ngang ngạnh vô lý. Trong một năm kể từ lúc vào trường tới giờ, số người bị cô ấy bắt nạt, ép chuyển khỏi trường có thể đếm đủ hai bàn tay.
An Tri Hạ hơi lo sợ. Trước đây cô không có bạn bè vì cái tính trầm lặng của mình, ấy vậy mà hiện tại cô lại xuyên vào cơ thể của một nàng tiểu thư ương bướng. Một là cô khó mà chịu được ánh mắt của những người xung quanh, hai là nếu muốn dùng thân phận này đi ngăn cản nam phụ, chẳng bằng bảo người khác giúp cô tiểu thư này ngừng làm việc ác thì đúng hơn.
Cũng không còn cách nào khác, điều duy nhất An Tri Hạ có thể làm lúc này là nghe lời hệ thống, giúp Mặc Đông đi theo con đường lương thiện.
Nhưng mà... Đến khuôn mặt của anh ta thế nào cô cũng không biết.
An Tri Hạ vừa đi đường vừa cúi đầu suy nghĩ, bước chân theo thói quen hướng về phía chiếc xe Maybach của gia đình đang đợi cô ngoài cổng trường.
Bộp!
"A"
Đâm sầm phải một bức tường thịt, An Tri Hạ lảo đảo chới với, tay theo bản năng túm chặt lấy tay áo người đối diện để giữ thăng bằng. Mà người kia hình như có ý tránh đi, cô thấy anh ta nghiêng người sang trái nhưng không kịp, bị cô kéo mất đà đổ nhào xuống cùng cô.
Nếu kịch bản này nằm trong tay nam nữ chính có lẽ sẽ là một khung cảnh vô cùng lãng mạn và tình tứ, nhưng với cô, cô chỉ thấy lưng, mông cùng hai khuỷu tay đau âm ỉ. Cũng may dưới mông cô là thảm cỏ xanh hàng thật của ngôi trường trung học giàu nhất đất nước, nếu không tình cảnh có lẽ sẽ còn tệ hơn.
Hơi thở nam tính âm ấm sạch sẽ khẽ lướt qua đầu mũi cô, sau đó người ấy nhanh chóng đứng dậy phủi hai bàn tay bị bẩn vì chống xuống đất, không có một chút ga lăng hỏi han hay đưa tay kéo cô lên.
An Tri Hạ ngẩng đầu nhìn người trước mắt.
Trong ánh hoàng hôn rực đỏ của mùa thu, khuôn mặt góc cạnh ấy giống như tỏa sáng, tóc mái dài quá lông mày cũng không che được đôi mắt sắc bén, ánh nắng cuối cùng trong ngày đậu lên hàng mi dày thẳng của anh, hài hòa, đẹp đẽ.
Nhưng khung cảnh rực rỡ ấy phút chốc bị xen ngang bởi khung thoại màu xanh hiện lên kế bên.
[Họ tên: Mặc Đông
Tuổi: 17
Vai trò: Nam phụ phản diện yêu nữ chính say đắm
Gia đình: Ba là chủ một trong bốn tập đoàn lớn nhất thủ đô, là người lăng nhăng, mẹ đã mất từ sớm, vậy nên vô cùng thiếu tình yêu thương của gia đình. Là người thân thiện, hòa đồng, dịu dàng và ga lăng, nam phụ Mặc Đông chiếm được cảm tình của rất nhiều nữ sinh không khác gì nam chính Từ Hạo Thiên, nhưng chỉ đến khi gặp được nữ chính, nam phụ mới đem lòng yêu tha thiết. Sau này vì không có được tình yêu, nam phụ trở nên ích kỷ xấu xa, trở thành nam phụ phản diện số một trong tiểu thuyết.]
Mô tả dài và chi tiết hơn nhiều so với lý lịch của Tống Đồng Đồng, đúng là nhân vật trung tâm có khác.
An Tri Hạ vẫn ngồi đơ dưới đất đọc mô tả, Mặc Đông đã lạnh lùng phủi áo rời đi, trước khi đi còn trao cho cô ánh mắt như băng ở cực nam Trái Đất, cả người toát lên vẻ đừng động vào tôi.
Bảng mô tả kia có nhầm gì đó không thế? Mặc Đông này, anh ta thân thiện, hòa đồng, dịu dàng và ga lăng ở chỗ nào vậy?
Sau khi anh ta đi, bảng mô tả dần biến mất, sau đó là khung thoại mới hiện ra.
[Để trợ giúp ký chủ trong quá trình làm nhiệm vụ, hệ thống trao quyền điều khiển Mắt Vàng. Nếu muốn biết thông tin về ai đó, xin ký chủ niệm "Mắt Vàng".]
[Nam phụ Mặc Đông đã xuất hiện trong tầm nhìn. Mời ký chủ suy nghĩ phương thức ngăn cản nam phụ trở thành phản diện.]
Hệ thống cứ vậy bắt cô tự lực cánh sinh, không đưa ra hướng dẫn mà bảo cô tự đi suy nghĩ cách. Nhưng giờ đầu cô trống rỗng, cô vẫn còn bị ánh mắt lạnh băng kia dọa cho sợ hãi, nào có tâm trí gì suy nghĩ kế hoạch.
Khi An Tri Hạ vừa mới đứng lên, khung thoại tiếp tục hiện ra.
[Để thuận lợi cho quá trình ngăn cản nam phụ hắc hóa, hệ thống cung cấp cho ký chủ bản đồ định vị của nam phụ.]
Trước mặt An Tri Hạ là một bản đồ rất chi tiết, có hình tam giác xanh là nơi cô đứng, còn có một chấm đỏ đang di chuyển ngày càng xa cô chính là vị trí của Mặc Đông.
An Tri Hạ không còn chút tinh thần nào mà để ý đến nó nữa, vừa bước lên xe đã lịm đi vì mệt.