Đông A Tái Khởi

Chương 50: Mạng đổi mạng.



Chương 50: Mạng đổi mạng.

Lý Hằng đúng là con cáo già, trong tình huống bị các câu hỏi của Trần Quốc Toản dẫn dắt, đắm chìm vào suy nghĩ rằng quân Đại Việt đã phát hiện ra kế hoạch của hắn từ trước. Lý Hằn vẫn đủ tỉnh táo phát hiện ra vấn đề trong kế hoạch của Trần Quốc Toản liền bình tĩnh quay ra hỏi Trần Quốc Toản:

- Trần Quốc Toản, giờ tới lượt ta hỏi ngươi, nếu như thật sự An Nam các ngươi phát hiện ra kế hoạch của ta, Trần Quốc Tuấn đã dẫn quân về Thăng Long, các ngươi tương kế tự kế bao vây chúng ta ở đây như lời ngươi nói, thì tại sao phía nam sông Hồng tới giờ không có cánh quân nào tới tập kích một vạn quân ta đã qua sông? Có phải tại An Nam các ngươi binh lực không đủ? hay tất cả những gì ngươi nói chỉ vì muốn dọa bọn ta để bọn ta phải vội vã thu quân?

Trần Quốc Toản cố gắng xoay chuyển đầu óc tìm cách trả lời câu hỏi của Lý Hằng. Tất cả những gì có thể làm Trần Quốc Toản đều đã làm nhưng vẫn chưa đủ để lừa được Lý Hằng phải rút quân.

Hai ngày nay, Trần Quốc Toản chưa nhận được tin tức từ cánh quân nào cả. Việc Hưng Đạo Vương đã về Thăng Long là do Trần Quốc Toản chém gió ra để lừa Lý Hằng làm hắn nghi ngờ về khả năng thành công của kế hoạch. Việc đốt được cầu phao làm chậm kế hoạch sang sông và câu giờ tới tối của Trần Quốc Toản chỉ là điều kiện cần thôi. Khi l·ửa b·ùng l·ên, Trần Quốc Toản cần các chất xúc tác khác đấy chính là các cánh quân đang tới cứu viện kia. Thực chất, các cánh quân phía Tây, phía Bắc đang dần tiến tới gần kia chỉ là nghi binh do Trần Quốc Toản sai những binh sĩ ở lại sau khi g·iết Mãng Cổ Thái tập hợp người dân xung quanh tạo thành, mỗi người đều cầm 2 cây đuốc để tăng số lượng tạo uy h·iếp về tinh thần với quân Nguyên mà thôi.

Kế hoạch đã lừa được Thoát Hoan và A Lý Hải Nha nhưng không ngờ vẫn chưa qua mắt được Lý Hằng, chỉ còn thiếu duy nhất một cánh nghi binh mặt phía nam sông Hồng nữa là kế hoạch sẽ hoàn toàn kín kẽ. Nhưng Trần Quốc Toản không có thời gian cũng không thể sang sông triệu tập dân chúng tới hỗ trợ kế hoạch của mình.

Bị nắm đúng điểm yếu của kế hoạch, đang không biết phải đối phó thế nào, thì bất ngờ từ phía quân Đại Việt một mũi tên xé gió lao tới phía Thoát Hoan đang đứng bên cạnh Lý Hằng. Lý Hằng là tướng trận mạc có thể cảm nhận được nguy hiểm rất nhanh, Lý Hằng theo phản xạ ngoài người chắn trước Thoát Hoan.

“Soạt” mũi tên đen xì xuyên qua vai Lý Hằng, máu bắt cả lên mặt Thoát Hoan phía sau. Thân Binh xung quanh lập tức vây tròn lấy Thoát Hoan và Lý Hằng tức đỏ mắt tìm h·ung t·hủ, binh sĩ Đại Việt cũng lập tức vây tròn lấy Trần Quốc Toản căng thẳng chờ đợi.

Nguyễn Hoài Bộc đang cầm cây cung nặng trịch của Bột Đặc Cách Nhĩ bước lên trước hô lớn:



- Lý Hằng, giao thuốc giải của Ngọa Bàng ra đây, ta sẽ đưa thuốc giải cho ngươi. Nếu không, ngươi đừng hòng có thể sống mà rời Đại Việt.

Tình hình trong chớp mắt trở lên mất kiểm soát, Thoát Hoan b·ị b·ắn lén dù không trúng tên nhưng cũng khiến quân Nguyên nghiến răng nghiến lợi dương cung tuốt gươm sáng loáng mắt đỏ ngầy chờ đợi Thoát Hoan phát lệnh là sẽ chúng sẽ lao vào băm vằm hơn nghìn quân Đại Việt tả tơi đối diện. Quân Đại Việt cũng dựng khiên, tuốt đao đợi sẵn hồi quyết chiến cuối cùng này.

Thoát Hoan tức giận tím mặt vì có kẻ dám nhắm vào mình, hắn bước lên định hạ lệnh cho thuộc hạ t·ấn c·ông. Thì tiếng cười lớn của Trần Quốc Toản vang lên, thu hút toàn bộ sự chú ý của cả chiến trường vào bản thân mình. Trần Quốc Toản lớn giọng nói:

- Hahaha, Rung cây dọa khỉ? Lý Hằng ngươi đúng là lão hồ ly, ta phải thừa nhận quân Nguyên các ngươi rất đông cũng rất mạnh. Chiến đấu với quân tinh nhuệ của các ngươi thật sự rất khổ, kể cả khi chúng ta đã bao vây các ngươi thì việc tiêu diệt toàn bộ hơn 10 vạn quân các ngươi ở đây là điều bất khả thi. Nếu để các ngươi trình tự rút lui thì tin rằng tổn thất bên ta cũng sẽ rất lớn. Nhưng nếu các ngươi tháo chạy hỗn loạn thì lại khác.

Nói đến đây, Trần Quốc Toản cười gằn vu·ng t·hương chỉ về phía Lý Hằng nói lớn:

- Nhưng Lý Hằng, quay đầu lại mà nhìn số phận một vạn kỵ binh các ngươi mới qua sông đi? nếu ngươi nghĩ những điều ta nói chỉ là h·ăm d·ọa thì tới đây, chúng ta sẽ cùng các ngươi tử chiến tới người cuối cùng, Đại Việt không có người hèn nhát, dù giá phải trả để đổi lấy 10 vạn quân Nguyên các ngươi có đắt thế nào thì Đại Việt ta vẫn kham được. Rút lui hay tử chiến? Nào, đừng chần chừ nữa, tới đây lão tử tiếp.

Theo câu nói của Trần Quốc Toản cả Lý Hằng, Thoát Hoan cùng A Lý Hải Nha đều quay đầu nhìn về phía nam, mồm hơi há ra, mắt trợn lên như không tin vào mắt mình.

Từ phía Nam, từng hàng rừng đuốc đang từ khắp nơi đổ dồn về phía cầu phao quân Nguyên, bọn chúng như còn mơ hồ nghe thấy tiếng “Sát Thát” của quân Đại Việt truyền tới. Chưa kịp suy nghĩ, một kỵ binh hốt hoảng chạy tới quỳ sạt xuống đất nói:



- Bẩm Trấn Nam Vương, Đại tướng quân, bên bờ sông phía nam phát hiện nhiều cánh quân An Nam. Trong đó có quân Vạn Kiếp, quân số ít nhất 3 vạn, các cánh quân khác chưa tra ra số lượng.

Lời vừa dứt, một kỵ binh khác lại chạy tới quỳ xuống vội vã nói lớn:

- Bẩm Trấn Nam Vương, Đại tướng quân trên sông cách đây 15 dặm phát hiện thủy quân An Nam đang ngược dòng từ hạ lưu tới, có ít nhất 200 chiến thuyền. Trên thuyền có Hoàng kỳ.

Thoát Hoan mặt từ tím chuyển sang tái, A Lý Hải Nha thì đờ đẫn biết tình thế bất lợi có tội rất lớn của hắn vì tự ý rời bỏ vị trí, đấu đá trong triều đã mài mòn hoàn toàn sự gan lỳ của hắn khi xưa. Chỉ còn Lý Hằng vẫn còn bĩnh tĩnh, nhưng tình thế đã rất bất lợi cho quân Nguyên, không còn đủ thời gian để xác minh các tin tức kia, Lý Hằng ôm bả vai đau đớn nói:

- Bẩm Trấn Nam Vương, thủy quân địch đã tới chúng ta không thể bảo vệ được cầu phao. Xin người hạ lệnh rút quân, địch còn ở xa, chúng ta vẫn chiếm ưu thế về binh lực nên không cần hoảng hốt chỉ cần rút lui trật tự thì tổn thất sẽ không lớn, vẫn có thể bảo toàn lực lượng rút về bắc. Rừng còn đó không lo thiếu củi đốt, ngày sau chúng ta vẫn có thể làm lại.

Thoát Hoan nghe lời Lý Hằng nói thì trấn tĩnh hơn, hít một hơi thật sâu lấy lại được phần nào vẻ điềm đạm hàng ngày hạ lệnh:

- Lệnh hậu quân thành tiền quân, tiền quân thành hậu quân, hủy cầu phao, toàn quân rút lui về phía bắc.

Thoát Hoan quay lại nhìn Trần Quốc Toản, như quên mất chuyện trúng độc, hắn lạnh lùng nói:



- Khá lắm, lần này để ngươi đắc ý. Nhưng chuyện chưa kết thúc đâu, chúng ta sẽ còn gặp lại.

Trần Quốc Toản chỉ đứng đó, gườm gườm nhìn Thoát Hoan môi mím chặt để ngăn máu chảy ra ngoài, còn hơn 1000 tính mạng binh sĩ ở đây Trần Quốc Toản không muốn mình để lộ ra sơ hở gì.

Thoát Hoan vừa quay người đi lại một mũi tên khác lại xé gió lao tới lưng hắn. Lần này thân binh bên cạnh Thoát Hoan đã kịp phản ứng, rút đao nhanh như điện chém đôi mũi tên. Tên thân binh như muốn nổi khùng định lao về phía Nguyễn Hoài Bộc đang cầm cung đứng sừng sững ở đó. Nguyễn Hoài Bộc chẳng thèm để ý tới những mũi tên đang nhắm về phía mình lớn giọng nói:

- Thoát Hoan, Lý Hằng để thuốc giải lại, ta sẽ đưa thuốc giải độc của Lý Hằng cho.

Thoát Hoan khẽ dơ tay ra hiệu cho thân binh bên cạnh dừng lại, hắn nhận ra Nguyễn Hoài Bộc làm tất cả vì chủ nhân của mình, ánh mắt cương quyết không một chút sợ hãi. Thoát Hoan luôn tôn trọng những người một lòng một dạ trung thành như thế. Nhìn Lý Hằng vì cứu mình mà trúng tên độc, dù không đồng ý gia nhập vào vây cánh của mình nhưng chừng đó cũng đủ thể hiện lòng trung thành tuyệt đối của Lý Hằng.

Thoát Hoan không nỡ nhìn Lý Hằng một đời tận tụy vì Đại Nguyên cứ thế c·hết đi, hắn liền đưa tay vào trong ngực định lấy lọ thuốc giải ra để trao đổi thì Lý Hằng bỗng nắm lấy tay hắn ngăn lại nói:

- Cảm ơn Trấn Nam Vương đã thương xót. Lý Hằng nửa đời chinh chiến có thể sống tới tuổi này đã là xưa nay hiếm. Lý Hằng có trở về được cũng không còn sống được mấy năm nữa. Nhưng Trần Quốc Toản thì khác, hắn còn rất trẻ, nay mới khoảng 17 tuổi đã tài giỏi như thế, nếu để hắn sống tương lai sẽ thành hòn đá cản đường rất lớn cho Đại Nguyên ta. An Nam đất chật người ít, mất một người tài là mất đi một không như Đại Nguyên ta đất rộng người đông, Lý Hằng có c·hết đi thì Đại Nguyên cũng có người tài hơn thay thế. Vì Đại Nguyên đổi mạng già này lấy mạng ngôi sao chớm nở kia lão tướng thấy rất đáng. Xin Trấn Nam Vương cho lão thần được toại nguyện.

A Lý Hải Nha bên cạnh nghe thế thì mừng rơn trong lòng, chỉ cần Lý Hằng c·hết đi thì chỉ cần khéo léo một chút A Lý Hải Nha sẽ có thể đổ mọi tội lỗi thất bại này cho Lý Hằng. Ngoài ra, khả năng rất cao Hốt Tất Liệt vì thương tiếc Lý Hằng mà sẽ không truy cứu thất bại lần này. Nghĩ tới đây A Lý Hải Nha liền khom người nói với Thoát Hoan còn đang lưỡng lự:

- Bẩm Trấn Nam Vương, hạ thần thấy lời Đại tướng quân rất có lý, hơn nữa trong quân ta không thiếu thuốc quý và danh y tài giỏi. Chỉ cần chúng ta rút lui rồi nhanh chóng để những danh y tốt nhất, dùng những thuốc tốt nhất chữa cho Đại tướng quân là được. Hạ thần không tin chỉ một loại độc dược của An Nam cỏn con có thể làm khó những danh y tài giỏi của Đại Nguyên ta. Tin rằng rất nhanh sẽ chữa khỏi cho Đại tướng quân.

Thoát Hoan nghe A Lý Hải Nha nói thấy hợp lý liền ưng thuật, Lý Hằng dù tỏ vẻ đồng ý với A Lý Hải Nha nhưng không tránh khỏi trong mắt thoáng hiện nét buồn. Lý Hằng thừa hiểu mục đích của A Lý Hải Nha, không ngờ người đồng đội năm xưa vì đấu đá trong triều mà đã mài mòn hết dũng khí vốn có trở thành người hèn nhát và mưu mô thủ đoạn.

Không có mệnh lệnh gì mới được đưa ra, quân Nguyên dần dần lập đội hình chặt chẽ rút về phía bắc. Thủy binh Đại Việt tới khiến chúng hết mọi cơ hội có thể qua sông, số quân đưa được sang sông quá ít không đủ tạo nên đột phá gì, lựa chọn tốt nhất bây giờ là rút lui bảo toàn lực lượng mà thôi.