Dòng Chảy Tình Yêu

Chương 317: C317



Không biết qua bao lâu, cuối cùng cô cũng đã mơ hồ thấy được ánh sáng nơi phía xa xa, những ánh sáng màu xanh đậm ảm đạm lại bình yên, giống như là sự bình yên đang đón chờ cô bước ra đó.

Cô đi chậm ra đến chỗ có ánh sáng, khi đến nơi thì đó là một khu vực ven vách của hòn đảo. Cô nhìn quanh để tìm kiếm con du thuyền quen thuộc, cuối cùng thì cũng đã phát hiện thấy nó, dù có chút xa nhưng cô vẫn mang tâm lý đầy hi vọng.

Cô đã đi một đoạn rất xa ra khỏi rừng. Nếu là đi xe thì ít nhất cũng phải mất nửa tiếng, còn cô đi bộ thế này thì chắc chắn không ít hơn năm giờ đồng hồ đâu.

Trên con du thuyền không có lấy một ánh sáng, cô từ đó quay lưng nhìn lại khu rừng, làn gió lạnh lẽo thổi qua người cô, mái tóc ngắn bay lượn, mồ hôi trên trán rất nhanh đã bị gió làm cho biến mất.

Trên ngôi biệt thự giờ đó sáng đèn, trái tim cô vì sợ hãi mà đập loạn, đang định chạy lên du thuyền thì lại thấy bên cạnh chiếc du thuyền to lớn đó có một chiếc cano đang được đậu ngay bên cạnh.

Trong đầu cô liền có một suy nghĩ, nếu cô lái chiếc cano này thì chắc chắn có thể thoát khỏi đây, còn nếu cô cứ ở trên con du thuyền đó thì không biết đến bao giờ mới ra khỏi hòn đảo này.

Thế là cô quyết định sẽ lái con cano đó, cô đi lên chiếc cano từ phía sau, khi ngồi vào vị trí cô cắm chìa khoá được đeo cố định vào sợi dây gần với ổ cắm. Cô cắm chìa khoá vào, đẩy cần gạt về phía trước.


Nhưng đến khi cô định lái chiếc cano rời đi lại có chút do dự, việc cô có thể dễ dàng thoát khỏi đây mà không hề bị bất kì ai đuổi theo có chút gì đó rất lạ, cả việc có sẵn một chiếc cano ở đây cũng vậy. Bây giờ nghĩ lại cô lại càng cảm thấy đây chính là một cái bẫy hơn.

Khúc Yên gạt suy nghĩ đó ra sau đầu đeo vào cổ tay chiếc vòng tay được gắn cố định trên đó.

Vài phút sau, chiếc cano đó đã lao ra khỏi bờ, lao vào phía bóng đen trên biển.

Thế nhưng sự thật lại phủ phàng, giống như một giấc mơ tốt đẹp bị một thứ gì đó đập vỡ, từ từ chỉ còn lại mảnh vỡ của sự tuyệt vọng, cô đã có thể thấy được những toà cao ốc của Bắc Thành đang sáng đèn, thế nhưng vui mừng chưa được bao lâu thì chiếc cano đã từ từ ngừng lại, hoàn toàn ngừng hoàn động.

Khúc Yên kéo cần gạt lại vài lần, gương mặt từ hoang mang không hiểu chuyện gì giờ lại thêm khó diễn tả hơn, sắc mặt tái nhợt tới mức trắng bệt.

Động cơ không hoạt động, tình thế bây giờ cô lại còn đang giữa biển, phía trước không biết khoảng cách là bao xa nhưng đã có thể thấy những điểm sáng nhỏ trên những tòa cao ốc của Bắc Thành.

Trong lúc cô không biết nên làm thế nào thì đột nhiên từ phía sau truyền đến một chùm tia sáng rất lớn, diện tích chiếu sáng cũng rất rộng. Cô có thể nhìn rõ được dòng biển đen ngòm trước mặt với khoảng cách chiếu rất xa. Phía sau truyền tới tiếng nước khi thứ to lớn gì đó chuyển động, và cả tiếng…động cơ của du thuyền.

Khúc Yên chợt xoay đầu lại. Quả nhiên cô đoán không sai, nó chính là chiếc du thuyền.

Khúc Yên nhìn lên mũi của du thuyền, ở trên đó có dáng người cao lớn của ai đó. Uy nghiêm lại chắc chắn đứng ngay mũi du thuyền.

Khi càng đến gần toàn thân cô như căng cứng, cô phát hiện người đứng trên mũi du thuyền đó là Thẩm Tây Thừa.




Khúc Yên không hỏi tại sao anh lại có mặt ở đây, ngay từ đầu mọi thứ điều diễn ra quá mức dễ dàng cô đã nghi ngờ rồi. Nhưng mà, khi nhìn lại đích đến đã cách mình không còn xa, thậm chí còn nằm ngay trước mặt mình trong lòng cô lại nặng trĩu không thôi.

Giống như mọi công sức và sự cố gắng của cô đều hoá thành bọt biển.

Cô quay lại nhìn anh.

Anh không nói gì, hai tay đút vào trong túi quần, hơi cúi đầu, trầm tĩnh không độ ấm nào nhìn xuống cô.

Khúc Yên cảm thấy đây chính là vận hạn của mình, nhìn lại thành phố Bắc Thành cách mình đã không còn xa nhưng lại không có cách nào đi tới, chỉ có thể nhìn nó trong tuyệt vọng.

Anh cất giọng lạnh lùng:’‘Chân em chạy cũng rất nhanh, chỉ có sáu tiếng mà đã tới được tận đây rồi.’’

Toàn thân cô rùng mình một cái, có lẽ vì gió lạnh thổi qua, cũng là thể là do sợ hãi anh.

Khúc Yên cười nhạt, nhìn lên Thẩm Tây Thừa:’‘Không phải là đang trị bệnh sao? Khoẻ rồi à?’’


Anh u ám nói:’‘Vốn là muốn giăng bẫy để lừa một đám chuột chũi sập bẫy, nhưng vừa có kẻ sập bẫy, Tiểu Khúc Yên cũng đã nhanh chân chạy mất rồi.’’

Giọng anh đột nhiên lạnh câm, uy nghiêm nói:’‘Bước lên đây!’’

Khúc Yên biết bản thân đã không còn cách nào để trốn thoát, nhìn cano đã bị những người đàn ông to cao kia dùng dây cố định móc vào du thuyền, cô từ vị trí ngồi chậm rãi đứng lên.

Có lẽ là do quá lâu không cử động, vừa bước đi chân cô đã nhói đau tới mức run cả người. Phải hít thở sâu để kiềm lại cơn đau từ dưới lồng bàn chân. Vừa tê dại lại đau nhói, không có cơn đau nào đau bằng như hoàn cảnh này.

Thẩm Tây Thừa liếc nhìn Khúc Yên, nhìn xuống ống quần đã bị xé đi một đoạn, làn da trắng đến phát sáng cũng đặc biệt nổi bật. Khi nãy do cô ngồi và vị trí chân bị che mất nên anh không thấy.

Bây giờ lại thấy rõ bàn chân cô đã xuất hiện một vết thương.

Sắc mặt anh không biểu lộ cảm xúc gì, lẳng lặng nhìn cô, trong mắt như có ý giết người.