Dòng Chảy Tình Yêu

Chương 322: C322



Mấy ngày tiếp theo Khúc Yên đã trở nên rất ngoan ngoãn, không còn ầm ĩ hoặc la hét làm loạn lên. Mấy lần cô có bảo ở trong phòng rất chán, anh thế mà nghe xong lại muốn dẫn cô đến tập đoàn nơi anh làm việc.

Nghĩ cũng không thèm nghĩ, cô nhất quyết ở nhà, cũng không phàn nàn là rất chán nữa.

Tối đến khi anh về thì anh có mua cho cô mấy ngón đồ ăn vặt trong cửa hàng lớn. Không chỉ một mà có đến ba món khác nhau. Sau khi anh thoa thuốc kháng sinh cho cô thì cũng băng bó lại rồi vào phòng tắm, để lại Khúc Yên với cả đóng đồ ăn ngon thơm được đặt trên bàn.

Qua đến mấy ngày sau, Thẩm Tây Thừa trở về đều mang cho cô mấy món đồ ăn vặt khác nhau để cô không bị nhạt miệng. Đồ ăn đều là những món có hương vị rất ngon, gương mặt cô khi đó đều tràn ra ý cười rồi đi tới nhận phần đồ ăn mà anh đem về.

Cứ như thế, cô không biết từ khi nào mỗi lần anh về cô đều sẽ vui vẻ mà cười trở lại. Tuy lâu lâu cô vẫn còn nhớ lại đêm ngày hôm nay, chỉ là sau hôm đó anh cũng không có hành động gì quá đáng khác, cũng đã trở về bộ dáng nghiêm chỉnh trước kia, mọi chuyện nếu đã qua thì cứ cho nó qua, anh không nhắc tới, đương nhiên cô cũng vậy.

Thời gian cứ lặp đi lặp lại như thế, đã nửa tháng kể từ khi cô bị anh nhốt lên hòn đảo này.

Hôm nay Thẩm Tây Thừa trở về đem đồ ăn cho cô rồi tắm rửa đi vào thư phòng xử lý công việc.

Không biết là anh cố tình hay cố ý, chiếc di động màu đen của anh bị ném tùy tiện xuống giường ngủ ngay trước mắt cô.

Trong lòng cô lộp độp một tiếng, liếc mắt nhìn đến cửa thư phòng. Sau chuyện tối đó gan của cô đã nhỏ đi rất nhiều, cô không dám hành động lung tung, nhưng mà…

Anh giam cô ở đây thì có tác dụng gì chứ?

Khúc Yên ngồi trên sofa một lúc lâu, thầm suy nghĩ tính toán một kế hoạch khác. Cô ngồi bật dậy, lấy điện thoại Thẩm Tây Thừa đi vào nhà vệ sinh.


Di động anh vẫn đặt ảnh nền là hình cô, không hề cài bất kì bảo mật nào. Khúc Yên vào Weibo, tìm kiếm tên Bạc Kiêu.

Cô vừa tìm kiếm Bạc Kiêu lại vừa lo sợ quan xác đến động tĩnh bên ngoài.

Cô lấy Weibo chính thức của anh gửi tin nhắn cho Bạc Kiêu.

[Chú Bạc Kiêu, cháu là Khúc Yên, chú bây giờ có ở Trung Quốc không?]

Khúc Yên gửi xong tin nhắn lại nhìn ra phía cửa, lo sợ như ngồi trên đóng lửa, tim cô đập loạn lên vì sợ bị anh phát hiện, vừa gấp gáp lại vừa căng thẳng.

Vài phút sau Bạc Kiêu trả lời:[Khúc Yên ở cạnh Tây Thừa sao?]

[Bây giờ chú không ở Trung Quốc, có chuyện gì sao?]

Khúc Yên gửi định vị cho Bạc Kiêu:[Chú Bạc, cứu cháu với, chú có thể nhờ ai hay gọi ai tới được không? Bây giờ cháu rất gấp, cháu không tiện nói ra ngay bây giờ, cháu không có thời gian. Xin chú, cứu cháu với.]

Khúc Yên gửi xong liền xoá hết những tin nhắn vừa rồi, đầu óc lại suy nghĩ xa săm, trong lúc cô còn thất thần suy nghĩ thì cánh cửa đã tự động bị mở ra, Khúc Yên ngay lập tức giấu di động ra sau lưng, xoay mặt lại đối diện với anh.

Thẩm Tây Thừa nhạt nhã nhìn cô, trầm giọng hỏi:’‘Khúc Yên.’’

Anh nghiêng đầu nhìn ra sau lưng cô, cong môi cười:’‘Lấy di động anh là muốn tìm gì sao?’’

Đôi chân cô không khống chế được mà run rẩy, cô nhìn biểu cảm từ bình thường chuyện sang lạnh lẽo của anh.

Toàn thân cô cũng đã lạnh dần đi. Lạnh từ bên trong lẫn bên ngoài.

Khúc Yên lắc đầu, kiềm sự run sợ, khó khăn nói:’‘Kh…ông có. Em…’’

Cô lại nhớ tới tin nhắn mình gửi đã được xoá đi hoàn toàn, cô cẩn thận đưa di động ra. Mím môi rồi nói:’‘Em…’’

‘‘Em làm sao? Định báo cho ai giúp mình sao?’’

Cô ngay lập tức lắc đầu:’‘Không có! Em không có!’’


Anh nhìn cô, nhận lấy điện thoại, sát khí trên người anh tuy thản nhiên nhưng cô lại cảm nhận hơi lành lạnh toát ra từ trên người anh, lại u ám cực kì.

Anh mở khoá di động:’‘Nếu anh tìm thấy bằng chứng nói dối nào của em, đừng mong anh tha cho em.’’

Nghe tới đây eo cô lại đau nhứt một cái, sợ tới mức không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Tại sao anh bước vào phòng không một tiếng động như thế chứ?

Mỗi một giây anh kiểm tra điện thoại toàn thân cô đều căng thẳng, da đầu đều căng cứng mà sợ hãi nhìn anh. Di động anh có sử dụng kính chống nhìn trộm, Khúc Yên đứng đối diện hoàn toàn không thể biết anh xem được gì trong đó.

Vài phút sau anh ngước lên nhìn cô, lãnh đạm hỏi:’‘Em nhắn gì với Bạc Kiêu?’’

Trong phút chốc đến cả hô hấp cô cũng ngưng lại, ánh mắt có chút né tránh nhưng không có dám có quá nhiều phản ứng kích động:’‘Tại…tại sao anh lại hỏi vậy?’’

‘‘Không nói đúng không?’’ Khí lạnh trong phòng tắm càng lúc càng hạ xuống mức thấp, Khúc Yên khiếp sợ nhìn anh, vẫn không thừa nhận:’‘Em không có nhắn cho ai hết.’’

Anh nhìn Khúc Yên vài giây, thấy cô không nói gì thêm thì bấm lên màn hình vài cái, lịch sử trò chuyện bị cô xoá bỏ ngay lập tức đã được khôi phục lại. Ánh mắt anh liếc lên khung trò chuyện cách đây vài phút trước, sau đó môi mỏng bật ra tiếng cười khẩy.

Ngoài cười nhưng trong không cười:’‘Khúc Yên, tuy tôi và Bạc Kiêu là bạn bè nhưng vẫn có một số việc chúng tôi sẽ không nói với nhau, nhất là vấn đề tình cảm, chúng tôi sẽ không động tay mà hành động lung tung. Nói tới đây em hiểu rồi chứ? Hửm?’’

Khúc Yên như chết lặng hoàn toàn.

‘‘Nhưng mà hình như em vẫn còn giữ hi vọng mình thoát khỏi đây?’’

Khúc Yên lắc đầu, kiên định nói:’‘Em không có…’’


Chưa đợi cô nói hết câu chiếc điện thoại của anh bất ngờ truyền đến tiếng chuông. Anh cúi đầu nhìn, tên người gọi là Bạc Kiêu.

Cuộc gọi vừa được kết nối đã nghe thấy chất giọng của Bạc Kiêu, anh ta có chút nghi ngờ kèm theo thăm dò:’‘Khúc Yên? Là cháu đúng không?’’

Thẩm Tây Thừa ngẩng đầu nhìn cô, áp di động lên nghe, lạnh nhạt đáp:’‘Là tôi.’’

Bạc Kiêu nhanh miệng hỏi:’‘Tây Thừa? Khúc Yên đang ở chỗ cậu sao? Cậu làm gì con bé rồi?’’

Anh bước chân vào phòng tắm, đưa tay nâng cằm cô lên, ánh mắt trầm tĩnh sâu thẳm nhìn cô, nói với đầu dây bên kia:’‘Không có gì. Trẻ con giận dỗi thôi.’’

Bạc Kiêu không một điểm nghi ngờ, thở phào:’‘Ồ, vậy thì tốt rồi. Cố gắng dỗ cô nhóc của cậu đi nhá, khi nãy còn tưởng là bị cậu bắt nhốt hay gì rồi đấy.’’

Khúc Yên xoay đầu né tránh bàn tay của Thẩm Tây Thừa, dù không nghe rõ nội dung cuộc trò chuyện nhưng trong không gian yên tĩnh như phòng tắm thì lại có thể nghe rõ câu nói vừa rồi.

Bàn tay cô nắm siết chặt lại, kiềm chế không để bản thân mình bật khóc.

‘‘Sẽ không có chuyện đó đâu.’’ Anh lạnh lùng nói.

Vừa dứt câu anh đã thẳng thừng cúp máy, bàn tay thon dài lộ rõ từng khớp xương bóp lấy cằm cô, anh cúi đầu mạnh mẽ hôn xuống môi cô.