Dòng Chảy Tình Yêu

Chương 351: C351



Cô thoải mái dựa vào bồn tắm, có lẽ vì hôm nay cô quá mệt mỏi từ trang phục đến việc đi lại, nên bây giờ cảm thấy rất buồn ngủ. Cô đứng lên lau khô người, quyết định sẽ thay bộ đồ mà anh chuẩn bị cho cô.

Vừa chạm mắt với bộ đồ ngủ đó mà ông xã Thẩm chuẩn bị, đôi mắt to tròn cô mở to trừng trừng ra. Nhìn bộ đồ màu đó mà anh chuẩn bị.

Các đống bùi nhùi này là sao? So với không mặc gì có khác gì, chất vải lưới xuyên thấu, càng nhìn càng gai mắt.

Khúc Yên mở cửa đem đầu đưa ra ngoài, thấy Thẩm Tây Thừa đ ĩnh đạc mang đồ cô treo vào trong tủ, trên người anh chỉ còn lại áo sơ mi đen, áo vest đã bị thay ra, cổ tay áo xoắn lên cao lộ ra phần cánh tay săn chắc, vài cúc áo trên cùng được mở ra.

Thẩm Tây Thừa nghe tiếng động xoay đầu lại, cô nhìn xương vai xanh đang ẩn hiện trong áo anh, cảm thấy cổ họng như bị nghẹn cái gì đó, nuốt khan một cái.

Thẩm Tây Thừa nhản nhạt hỏi:’‘Làm sao lại không ra đây?’’

Nghe lời anh nói cô bừng tỉnh lại, nheo mắt đánh giá anh, nhưng mà suy nghĩ lại thì thấy ăn mặc như thế trước mặt chồng mình cũng không phải là vấn đề lớn.

Cô là vợ anh, ăn mặc như thế trước mặt anh thì cũng…không có gì gọi là kì hoặc.

Khúc Yên mím môi, cất giọng như dụ dỗ:’‘Ông xã, lấy cho em một bộ đồ ngủ đi. Trong vali em có mang theo, anh thấy thì đeo vào đây cho em được không?’’

Anh cong môi cười, xoay người trở lại đem móc áo trong tay treo vào tủ:’‘Làm sao không mặc bộ đồ kia?’’

Mặt mày cô nhăn lại thành một cục, uỷ khuất gọi:’‘Ông xã…’’

Sau trận mèo nheo đó cuối cùng anh cũng không nhịn nổi, đem cho cô một bộ đồ ngủ đàng hoàng.

Khi cô đi ra đã là vài phút sau, thấy cô không sấy cho khô tóc anh bảo cô ra ghế ngồi, dùng máy tự sấy tóc cho Khúc Yên. Đợi đến khi tóc cô đã hoàn toàn khô lại anh mới bước vào phòng tắm, từ bên trong truyền đến tiếng nước chảy.

Vừa ngã người xuống giường tận hưởng, tấm lưng cô đỡ đau hơn rất nhiêu, nhưng từ dạ dày lại truyền tới cơn đói cồn cào.


Sau khi cô mặc váy cưới thì cũng không dám ăn gì, chỉ là có uống một chút nước, sau đó lại bị bạn bè tới mời rượu chúc mừng, bây giờ bụng cô lại càng đói hơn.

Bỏ mặc anh đang tắm ở trong, cô xuống nhà bếp xem còn gì để ăn hay không.

Lục tủ lạnh một hồi, trong đó chỉ có những món chưa tái chế, chỉ có sủi cảo là cô có thể lót bụng được.

Cô bắt nước được vài phút rồi thả sủi sảo vào, loay hoay tìm gì đó trong tủ lạnh để uống.

‘‘Đó là rượu.’’

Khúc Yên ngẩng đầu nhìn anh, nhìn Thẩm Tây Thừa đến ngơ người, tầm mắt không trung thực nhìn xuống phía dưới.

Anh mặc áo choàng tắm màu đen, từ trên ngực đến thắt lưng lộ ra không ít da thịt màu đồng, dưới ánh đèn của nhà bếp chiếu vào mơ hồ còn thấy khối cơ bắp trên bụng của anh. Đẹp đến mê người. Trên eo tuỳ tiện thắt dây áo choàng, lười biếng mà lại có mị lực cám dỗ kinh người.

Anh liếc nhìn xuống chân cô, nhíu mày lại:’‘Thời tiết cuối năm rất lạnh, em muốn bị cảm sao?’’

Khúc Yên mặt có chút nóng, mất tự nhiên nhìn xuống chân mình. Bây giờ cô mới cảm nhận được sàn nhà đúng là có chút lạnh, cộng thêm hơi sương từ trong máy lạnh cô nhanh chóng tìm một chai nước khoáng rồi đóng tủ lại.

Trong phòng ngủ có dép bông của Khúc Yên, cô lại không thấy. Anh trầm mặt nhìn vào bếp điện đang được đun, đi tới lấy dép mình xỏ vào chân cô.

Cô mang vào giống như là chân thỏ được bao bọc kỹ lưỡng, nhỏ nhắn lại trắng nõn. Nhưng mà đôi dép thật sự rất ấm nha.

Khúc Yên mỉm cười nhìn anh:’‘Đúng là chỉ có anh là chu đáo.’’

Thẩm Tây Thừa dịu dàng nhìn cô, vuốt v e tóc cô:’‘Em đói rồi sao? Có phải đã luôn nhịn đói không?’’

Khúc Yên thật thà gật đầu.


Nhìn sắc mặt anh như trầm xuống vài phần. Cô vội nói thêm:’‘Em không phải nhịn, trước đó có ăn một số điểm tâm nhẹ, sau đó cũng uống nước để không có cảm giác đói. Khi đó em thật sự không đói.’’

Thẩm Tây Thừa lạng lùng nói:’‘Lên phòng bật máy sưởi ấm, đợi anh nấu đồ ăn đem lên.’’

Khúc Yên vươn tay tới ôm chầm lấy anh, ở trong ngực anh lắc lắc đầu:’‘Không thích, em muốn ở đây cơ.’’

Mái tóc cô cộ vào ngực anh, có chút ngứa, cũng có cảm giác như bị điện giật. Anh trầm mặc nhìn cô, đôi con ngươi anh rất sâu, d*c vọng không biết từ đâu mà lại thêu cháy lên, nhìn cô làm nũng thế này, tim anh ngay lập tức đã mềm nhũn.

Một tay anh ôm eo cô, tay còn lại đỡ lấy gáy cô. Cúi đầu phủ xuống môi cô, đầu lưỡi cường thế mạnh mẽ tiến vào sâu bên trong. Mang theo d*c vọng nồng đậm.

Động tác của anh vừa thô bạo lại còn mang tính chiếm hữu tuyệt đối, bàn tay to lớn anh cởi cúc áo trên cùng của cô. Khúc Yên đẩy người anh ra, gấp gáp nói:’‘Không được Thẩm Tây Thừa! Anh đừng có làm bậy.’’

Anh cúi đầu m út mạnh vào cổ cô, vừa đau vừa k1ch thích. Khúc Yên khẽ rên một cái, cô thật sự tin anh có thể làm bậy ngay tại chỗ này, nhưng nhìn thái độ của anh cô có chút hoảng, trong nhà không có ai thì còn không sao, lỡ Thím Trương hoặc ai đó trở về thì sao.

Thế là cô vội đẩy anh ra, nhưng hoàn toàn không thể nào ngăn được.

Ngược lại…

Chiếc áo cô đang mặc liền bị anh lột xuống hơn phân nửa.

Da thịt cô trắng nõn lại trơn mượt, môi anh hôn dọc từ trên xuống. Một khắc cũng không rời người cô.

‘‘Này! Cái tên này! Anh lại lên cơn gì nữa rồi!’’

Giọng nói khàn khàn của anh thì thầm ở trên người cô, môi gắt gao lướt rồi m út mạnh, tay giữ chặt lấy eo cô, khẽ nói:’‘Anh đợi em bốn năm, sau đó còn đợi em sáu tháng. Em cho rằng anh là tiên sao? Ôm em một chút anh đã nóng khắp người, một chút cũng không thể khắc chế được.’’


Người ta thường nói. Khi đàn ông nếm trái cấm một lần thì sẽ rất khó mà khắc chế d*c vọng được, đằng này anh còn ăn chay bốn năm.

Cô vừa rồi còn thấy anh rất ra dáng uy nghiêm đàng hoàng nên hoàn toàn không nghĩ tới trường hợp này, giây trước giây sau là đã như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Nghe cách anh nói…

Cô thấy đêm nay cô thật sự rất khó sống.

Anh chắc chắn sẽ không tha cho cô.

Khúc Yên gấp không chịu nổi, dưới bụng trống rỗng rất đói:’‘Khoang đã, chắc anh cũng chưa ăn gì đâu đúng không? Mình ăn xong rồi tính tiếp được không?’’

Anh là người rất lý trí, chỉ cần anh gật đầu là cô có thể sống sót lâu hơn một tý. Cô mong đợi nhìn anh.

Thẩm Tây Thừa không mặn không nhạt nói:’‘Anh đói bốn năm rồi, muốn ‘ăn’ em.’’

Bao nhiêu kì vọng của cô điều tan biến, Thẩm Tây Thừa cúi người bế cô lên. Tắt bếp rồi sải bước lên lầu.

‘‘Này này này! Đợi một chút.’’

‘‘Một chút rồi ăn sau.’’ Anh lạnh nhạt nói.

Trong phòng tân hôn, hoa hồng trên giường rơi đầy dưới đất, quần áo một trắng một đen rơi xuống sàn nhà, bị phớt lờ không quan tâm. Còn trên giường chính là trận chiến thật sự.

Khúc Yên chịu không nổi thể lực của anh, mới mười lăm phút mà người cô đã mồ hôi đầy người, thân phân anh chen chúc bên trong cô, khó khăn tiến vào.

Khúc Yên tức tới mức sắp khóc, ngẩng đầu lên nhìn anh:’‘Anh gấp cái gì chứ? Đau chết em rồi!’’

Vừa nói xong lại hít một trận gió lạnh, vô lực nằm lại xuống giường lớn.

Dưới bụng cô nhấp nhô một vật lạ, dĩ nhiên chủ nhân của thứ đó là Thẩm Tây Thừa. Anh cong môi khẽ cười, nhìn cơ thể Khúc Yên dưới thân mình, mí mắt anh sâu thẳm lại mang theo sự nóng bỏng, bàn tay anh giữ chặt chân cô, dùng sức kéo cô lại gần hơn, da thịt cô như bị sốt, có chút nóng quá độ, hơi thở cũng có chút gấp gáp.


Sau đó anh như máy dập, từng cú đâm cứ như xé toạc người cô, cơn đau và cả kh oái cảm ồ ạt kéo tới.

‘‘Á…tên khốn…chậm…chậm một chút!..’’

Trước mắt cô như nổi đom đóm, đầu óc trống rỗng không suy nghĩ được gì.

D*c vọng tích tụ lâu ngày thành ra khi bộc phát thì sự tấn công thật sự rất lớn. Khúc Yên không thể kháng cự cơn sóng dâng trào trong cơ thể. Bàn tay Thẩm Tây Thừa cứng như sắc đặt ở eo bên sườn cô, dùng lực lớn từ phía sau đâm mạnh vào

Khúc Yên lắc lắc đầu:’‘Tây Thừa…ưm…em…khó khó chịu…’’

Anh thoáng thở ra một hơi sung sướng, khàn khàn giọng, d*c vọng tích tụ càng dày đặc:’‘Đợi anh một chút, liền xong ngay.’’

Vật c ứng như đá của Thẩm Tây Thừa nằm trong cơ thể cô th úc mạnh vào nơi sâu nhất. Cuối cùng chính cô cũng thật sự trầm luân vào nó…



‘‘Bốn năm sáu tháng, em ráng mà trả từ từ đi.’’ Anh nhìn xuống tấm lưng cô, giọng trầm lạnh có chút rét run.

Bây giờ cô chính là vợ anh, tương lai phía trước không rõ là nắng hay là bão.



Từ phòng tắm, phòng bếp đến cầu thang. Một điểm cũng không thiếu sót.

Từ cầu thang vào phòng tắm tắm rửa một lần nữa. Mặt trời đã từ từ mọc lên, Khúc Yên mệt mỏi thiếp đi trên người anh, đến cả cơm tối còn chưa được ăn. Bị anh dày vò tới mức không còn sức lực chống đối, ngất trên người anh.

Đôi mắt anh nghiền ngẫm đôi tay Khúc Yên, trên ngón tay thon thả tinh tế xuất hiện một chiếc nhẫn cưới. Càng nhìn khoé môi càng vui vẻ nhếch môi.

Anh đợi cô sáu năm, cuối cùng người cũng đã thuộc về anh.

Thẩm Phu Nhân…