Dòng Chảy Vô Tận Của Nước Mắt

Chương 120: Nỗi Lòng Của Anh





Đang mãi suy tư thì phía ngoài đang có người gõ cửa.

Anh vội vàng bước ra mở.

" Đại ca "
" Làm phiền hai người rồi, mời vào" - Anh kính cẩn nói.

Tất cả mọi người cùng bước vào trong.

Nhìn sang bên giường thấy Vân Anh đang nằm trên đấy thì Lưu phó chủ e ngại nói.

" Đại ca..Người đó!"
" À...!Bạn gái tôi, hai người không cần bận tâm đâu.

Cô ấy ngủ say rồi" - Anh cười nói.

" Không ngờ đại ca cũng có bạn gái, em cứ tưởng 4 vị thủ lĩnh đều tính không thành gia lập thất chứ " - nữ phó chủ kế bên cười nói.

" Cẩn thận lời nói của cô đấy!" - Lưu phó chủ kế bên nhắc nhở.

" Đừng căng thẳng như thế.

Mọi người đều là anh em bình đẳng với nhau cả thôi.

Với Thái Phương thế nào chứ với tôi thì mọi người cứ tự nhiên " - Thiên Minh nhẹ nhàng nói.

" Hai người ngồi đi.

Mọi chuyện thế nào rồi?" anh vừa rót trà cho họ vừa hỏi
" Cảm ơn đại ca.

Đại ca, anh đoán không hề sai.

Quả nhiên chuyện lần này do anh em Tiêu Kiệt và Tiêu Nhân phó chủ làm, ngoài ra họ còn đang lôi kéo các phó chủ khác với dã tâm lật đổ và thay thế chỗ của đại ca" nữ phó chủ nói
" Hai anh em Tiêu phó chủ vốn có dã tâm từ lâu.

Một năm trước người chúng ta có tranh chấp với tổ chức khác làm rất nhiều anh em chúng ta bị thương nhưng hai anh em họ lại giúp kẻ thù xóa bỏ mọi bằng chứng trục lợi cá nhân" Nam phó chủ nói.


" Tôi biết rõ điều đó.

Lần đó nhân lực của chúng ta tổn hao không ít, đáng tiếc nhất là hai nữ vô ảnh chủ đã hi sinh, tình hình lúc đó cần củng cố nhân lực nên tôi xem như cho họ cơ hội thứ hai.

Thật không ngờ là họ vẫn muốn ngồi lên vị trí lão đại này, nể tình họ theo ba tôi đã lâu nên muốn nhắm mắt cho qua nhưng lần này họ lại ăn chặn tiền lương hàng tháng và tiền thưởng của các anh em cấp dưới và lợi dụng danh tiếng của tôi mà làm nhiều điều càn quấy" Anh cười nhạt
" Theo em điều tra, 6 năm trước ba của anh và Lâm Vũ Phong tranh chấp là do anh em Tiêu phó làm tay trong, tiết lộ vị trí nên Lâm Vũ Phong mới cho người đánh úp, hi sinh rất nhiều anh em"
" Thật không hiểu họ nghĩ gì, rõ ràng là các thủ lĩnh không hề bạc đãi họ nhưng tại sao nhất định phải tham vọng như vậy chứ" - nữ phó chủ lắc đầu thở dài.

" Phó chủ Peridot à, không phải ai cũng không ham danh lợi như các vô ảnh chủ đâu" Anh trầm giọng nói.

" Hai người đó lại ngựa quen đường cũ.

Muốn lật đổ 4 thủ lĩnh, hình như họ rất coi thường khả năng của chúng ta thì phải." - Lưu phó chủ bất bình nói.

" Lần này họ còn lôi kéo các phó chủ khác nữa, không biết là sau đợt thanh lý nội bộ này lại tiêu hao bao nhiêu nhân lực nữa đây!" Anh nói bằng một giọng khổ tâm.

" Đại ca, anh có vẻ không tự tin trong đợt tác chiến lần này "
" Ừ, họ móc nối thương nhân buôn bán hàng giả tức là đã được phía bên đối tác kia chống lưng phần nào, nay họ lại còn lôi kéo các phó chủ khác, nếu như một số phó chủ vì cái lợi nhuận trước mắt kia mà tiếp tay thì thù trong giặc ngoài đối với chúng ta rất bất lợi.

Anh là người đứng đầu của tổ chức dĩ nhiên phải nghĩ cách giảm thiểu thương vong ở mức tối đa chứ không thể đụng chuyện là bắt các anh em phải tiếp tục hi sinh được"
Anh sầu não mà nói.

Thật ra Thiên Minh chưa từng nghĩ cũng chưa từng muốn nắm giữ vị trí đại ca này.

Bao nhiêu chuyện trong tổ chức đều phải trông cậy vào anh.

Dù rằng hiện nay với vị thế của tổ chức thì chắc chắn sẽ không có ai dám manh động mà muốn tiêu diệt nhưng nội loạn trong tổ chức nổi lên rất nhiều.

Từ ngày ba anh mất anh phải tự thân điều tra, tự thân xử lí.

Thiên Minh chỉ tiếc rằng trước kia vì tuổi trẻ ham chơi chưa từng nghĩ đến một ngày nào đó anh phải thay ba mình nắm giữ nhưng tình thế hiện nay anh không có quyền lựa chọn.

Anh cũng chỉ có 29 tuổi việc trông coi một tổ chức như thế quả thật không dễ bây giờ lại xảy ra nội loạn đúng là tình cảnh khó khăn.

" Việc này giao cho Lưu phó chủ tiếp tục điều tra.

Còn phó chủ Peridot thì tìm cách ngăn chặn việc anh em họ Tiêu cắt xén tiền lương và tiền thưởng của anh em trước đã.

Nhờ hai người hãy điều tra con đường móc nối khách từ công ty du lịch thu thập chứng cứ xem còn vị phó chủ nào cấu kết mua bán đồ cổ giả trái phép nữa không!"
" Tụi em hiểu rõ " - hai vị phó chủ đồng thanh nói.

Sau đó hai người họ cũng rời đi để tránh kinh động đến những người khác.

Thiên Minh trầm tư một mình ngồi trong phòng.

Quả thật anh đã rất mệt mỏi với mọi việc.

Chuyến du lịch này thật ra là cũng chỉ để che mắt mọi người để anh có thể thoát khỏi sự giám sát của những người trong tổ chức mà dễ dàng hành động.

Việc anh được đưa lên làm vị trí đại ca khiến nhiều người không vừa mắt nhất là mấy lão già trong tổ chức nhưng vì hậu thuẫn của ba anh rất lớn nên họ không dám manh động.

Tuy vậy anh vẫn phải chịu áp lực rất nhiều.

Đang mãi suy nghĩ thì anh bỗng nhận được cuộc gọi từ Trung Khánh, anh mở máy lên nghe.

[ Tôi vừa kiểm tra được đây là Optiway - loại thuốc đặc trị các chứng bệnh về mắt như khô, ngứa hoặc là bị viêm.

Mà sau này có nhờ tôi kiểm tra thuốc thì nhớ chụp luôn cái nhãn thuốc, chụp cái lọ như thế thì rất khó để xác định đấy ] Trung Khánh đầu dây bên kia vừa giải đáp vừa than phiền.

" Được rồi, tôi hiểu rồi.

Cảm ơn cậu "
[ Này..này.

Cậu còn chưa cho tôi biết tại sao lại nhờ tôi kiểm tra vậy? ]
" Tôi tình cờ kiếm được trong hành lí của Vân Anh.

Rặn hỏi thì em ấy chỉ nói là vitamin tôi thấy không an tâm nên mới nhờ cậu kiểm tra.

Mà đừng nói chuyện này cho ai biết hết "
[ Hiểu rồi.

Mà chẳng phải lúc trước cậu từng bảo với tôi là Vân Anh sau lần tai nạn đó thì mắt có vấn đề sao mà hôm nay còn bảo tôi kiểm tra thuốc chứ ]
Anh vừa nghe cậu nói thì mới chợt nhớ ra.

Không ngờ anh lại có thể quên đi chuyện quan trọng như vậy đúng là thiếu sót lớn.

" Tôi biết rồi, có gì tôi sẽ liên hệ lại sau " - Anh khẽ thở dài rồi đáp lại.


Sau đó Thiên Minh tắt máy, anh mệt mỏi mà dựa người vào thành sofa.

Sao mọi chuyện cứ thích ập đến thế này? Bản thân anh cũng chẳng biết làm sao mới trọn vẹn nữa.

Chiều hôm ấy, sau khi Vân Anh tỉnh lại thì anh cũng chẳng hỏi gì đến bệnh tình của cô.

Anh không muốn cô lại phải lo lắng nên cứ âm thầm quan sát là được.

Thiên Minh tiếp tục đưa cô đi ra ngoài dạo chơi.

" Kem cho em đây!"
" Anh mua cho em á? Chẳng phải lúc trước anh cấm sao?" - Vân Anh e ngại hỏi.

" Em không lấy là anh ăn đấy nhé "
Vân Anh gượng cười rồi cũng nhận lấy, Thiên Minh cười tươi khoác tay cô rồi tiếp tục đi tham quan, cùng nhau chụp ảnh, cùng nhau vui đùa.

Đến xế chiều thì cùng nắm tay nhau dạo bên bờ biển ngắm hoàng hôn.

" Sao em im lặng thế?"
" Em chỉ đang hồi tưởng lại mọi việc thôi.

Không ngờ hai chúng ta lại phải trải qua nhiều khó khăn đến vậy"
" Đồ ngốc, đừng suy nghĩ lung tung nữa.

Mọi chuyện qua rồi, anh vẫn mãi bên cạnh em mà.

" - Anh khẽ cười, kéo cô vào lòng mà thủ thỉ.

" Minh, em muốn chúng ta luôn hạnh phúc thế này.

Em muốn ngày nào cũng có thể nhìn thấy anh cười, thấy anh vui vẻ "
" Chỉ cần em còn bên anh thì nhất định anh sẽ luôn cười, luôn hạnh phúc.

"
Vân Anh mỉm cười ngọt ngào.

Cô muốn thời khắc này có thể trôi chậm một tí vì không biết sau này cô còn có thể nhìn thấy anh không nữa.

" Minh, em thấy đói rồi hay là mình đi ăn lẩu đi "
" Chiều đến giờ em ăn vao nhiêu món rồi mà còn đòi ăn nữa ah? Anh không ngờ bụng em có thể chứa nhiều đến thế đấy.

Sắp biến thành con heo mủm mỉm rồi" - Thiên Minh trêu ghẹo cô.

" Đồ đáng ghét, anh dám chê em là heo hả? " - Vân Anh giận dỗi đánh vào người anh.

" Được rồi.

Em là Bảo Bảo không phải heo.

Anh đưa em đi ăn "
Vừa dứt lời anh liền bế cô trên tay.

Vân Anh có phần ngạc nhiên nhưng lại cảm thấy ấm áp.

Hai ánh mắt nhìn thẳng nhau như có dòng điện chạy qua cơ thể của anh và cô vậy.

Vân Anh khẽ cười, bỗng hôn anh một cái rồi rụt đầu vô ngực anh.

Sau khi ăn no nê xong thì cả hai cùng về khách sạn.

Vân Anh lười biếng lại lên giường nằm một đống, vừa nghịch điện thoại lại vừa cười thích thú.

" Này Tiểu quỷ, đừng cắm đầu vô điện thoại hại mắt lắm đó.

Ngồi dậy! Anh đưa em đi tắm"
Vân Anh nghe liền để điện thoại sang một bên.

Ánh mắt e ngại nhìn anh.

" Anh..đưa em đi tắm?" - Vân Anh nói chậm từng chữ.

" Đúng thế!" - Anh thản nhiên trả lời.

" Muốn thế thì tiền tiêu vặt của em phải gấp đôi nha "
" Không những cho em tiền tiêu vặt gấp đôi mà còn cho em sướng gấp đôi luôn " - Thiên Minh mặt áp mặt với cô, ánh mắt nguy hiểm như đang thèm thuồng trước một miếng mồi ngon.


Ngay lập tức anh đã bế cô trên tay.

" Đồ sắc lang! Thả em xuống.

Em thà ở dơ chứ không tắm với anh đâu, thả em xuống " - Vân Anh bị anh bế trên tay nhưng vẫn cố vùng vẫy nhưng nào thoát khỏi được chứ và thế là cô bị anh chăm sóc kỹ lưỡng từng chút một ở bên trong phòng tắm.

Xong xuôi, Vân Anh mặt hờn dỗi ngồi trên giường.

Ánh mắt hận thù nhìn anh không rời.

Cái tên đàn ông quả thật quá nhỏ nhen mà, lại rất thích chiếm hữu giờ phút nào cũng muốn chăm sóc cô cả, đúng là tức chết mà.

" Này! trả máy sấy tóc cho em.

Không cho anh mượn nữa " - Cô hờn dỗi với anh.

" Được rồi đừng giận nữa, anh sấy tóc cho em "
" Hứ, thế là anh còn biết điều đấy.

Mau làm cho em, người ta nói để tóc ướt đi ngủ là sẽ bị ngốc đấy "
" Em tưởng tóc em không ướt thì em không ngốc vậy "
" Anh vừa nói gì thế? Nói lại xem nào !"
" Anh nói Bảo Bảo của anh dễ thương, xinh đẹp nhất "
" Dẻo mồm "
Thiên Minh cười khổ, anh đứng một bên sấy tóc cho cô.

Đúng lúc này điện thoại của cô lại reo lên, vừa cầm lên xem thì cô liền cảm thấy lạnh tóc gáy, là papa đại nhân gọi.

" Vâng, con nghe ba "
[ Sao ba đến nhà trọ của con mà không thấy con đâu vậy? ]
" Cái gì? Ba lên thành phố rồi á?" - Vân Anh ngỡ ngàng mà nói lớn.

[ Con sao thế? Hè con không về được thì ba lên thăm con có gì mà hoảng hốt thế? ]
" Dạ..dạ không.

Mà sao ba không báo trước, hiện tại con đang đi cắm trại với đoàn trường..chắc...chắc chiều mai mới về " - Vân Anh ấp úng nói cũng may có anh ở bên ra hiệu, chỉ dẫn.

[ Vậy thì ba về nhà đợi con, khi nào về thì ghé qua đây luôn, vậy nha ]
" Ba...ba đợi đã...."
Vân Anh chưa kịp nói hết câu thì ông đã tắt máy mất rồi.

Cuối cùng cải ải khó nhất trần gian này cũng đã đến.

Làm sao để thưa chuyện bây giờ.

Vân Anh đưa ánh mắt đáng thương nhìn anh.

" Vậy thì nghỉ ngơi sớm đi, trưa mai anh đưa em về.

Khi nào rãnh anh sẽ đưa em đi bù nha "
" Không phải cái này.

Giờ ba em lên đây rồi anh có tính đến việc công khai không? Hay là giấu diếm?"
" Đương nhiên là công khai rồi.

Lần này dù có bị đánh kên bờ xuống ruộng thì anh cũng sẽ rời đi một cách ngu ngốc như lần trước đâu "
" Anh mà bị đánh lên bờ xuống ruộng thì cái mạng của em cũng chẳng còn đâu.

Em lo lắm, lỡ ba tiếp tục ngăn cấm thì sao? Em không muốn xa anh đâu" - Vân Anh xúc độn mà ôm chằm lấy anh.

Thiên Minh xoa đầu cô trấn an.

Cho dù thế nào thì anh cũng sẽ không để mất cô thêm một lần nào nữa