Vân Anh nghe Trang nói thế thì vô cùng ngạc nhiên. Vậy là cô bạn chí cốt của cô cuối cùng cũng đã tìm được bến đỗ rồi. Vân Anh thích thú hỏi chuyện, Trang vừa ngượng ngùng vừa trả lời.
" Anh ấy tên là Minh Nhật là một tay guitar thứ thiệt. Mình quen anh ấy trong đêm thi chung kết ca mua nhạc cấp thành phố tháng trước. Anh ấy là người trong ban nhạc"
" Chà chà. Không những tìm được bạn trai còn tìm đúng người có cùng đam mê luôn chứ. Ranh tị với cậu quá đi"
" Sao hạnh phúc bằng cậu chứ. Được thầy Hải yêu thương vậy mà. Tuy nhiên thấy thầy ấy vẫn hơi nóng tính, lạnh lùng. Nhớ lại lúc cậu nói là thích thầy ấy mình không biết nên buồn hay nên vui nữa"
" Chẳng phải bây giờ mình vẫn hạnh phúc đó sao. Không mất mác gì cả"
Trang ngồi đối diện có thể cảm nhận rõ được sự hạnh phúc trong ánh mắt của cô.
" À mà hai người đã hẹn hò buổi nào chưa?"
" Kể từ ngày gặp ở hội thi thì chỉ liên lạc qua điện thoại thôi"
" Vậy thì cũng mau lên kế hoạch đi, coi chừng lại lỡ mất nữa đấy!"
" Biết rồi mà. Tới hôm ấy bà nhất định phải giúp tôi một tay á nha"
Vân Anh gật đầu đồng ý. Cả hai ngồi tâm tình cả buổi.
" À mà này Vân Anh. Điện thoại cậu còn 4G không cho mình mượn với, mình lên mạng tìm xe grap về"
" Ừ. Đây này!" - Vân Anh không ngần ngại cho Trang mượn điện thoại.
Trang vui vẻ nhận lấy. Vừa ấn vào google thì lịch sử tìm kiếm trong điện thoại của cô hiện lên. Trang dường như không tin vào mắt mình, nào là:
- Quan hệ xuất tinh bên ngoài có thai hay không. ?
- Cách nhận biết khi có thai .
- Những dấu hiệu mang thai sớm nhất
- Trễ kinh bao nhiêu ngày là có thai .
Trang đọc xong thì nhìn Vân Anh chăm chăm.
" Này…cậu làm gì mà nhìn mình ghê thế? " Cô thấy Trang cứ nhìn mình như thế thấy lạ nên hỏi.
Trang suy nghĩ một hồi: " Vân Anh!… Không phải là mình muốn xen vào chuyện riêng tư của cậu đâu. Nhưng mà …" -Cô ngập ngừng.
Vân Anh không hiểu Trang đang nói gì liền ngơ ngác nhìn cô:" Có gì cậu nói đi."
Trang cũng không biết nói thế nào liền đưa màn hình có một dãy lịch sử tìm kiếm dấu hiệu mang thai cho Vân Anh xem .
" Cái này…" Vân Anh giật lấy điện thoại bối rối. " Không như cậu nghĩ đâu!"
" Quen bao nhiêu năm rồi chẳng lẻ mình còn không hiểu cậu sao? Vân Anh, cậu thật sự đã trao thân cho thầy Hải?"
Vân Anh bối rối gật đầu.
" Chẳng lẽ cậu không sợ? Trước khi làm cậu từng suy nghĩ hậu quả chưa? Sao cậu lại...." - Trang bất mãn lên tiếng.
" Cậu đừng có như vậy được không? Mình hiểu con người thầy ấy thế nào. Và chuyện này là do mình tự nguyện nên mọi hậu quả mình sẽ tự gánh lấy. Với lại cậu không như mình thì sao có thể hiểu được" - Vân Anh khó chịu lên tiếng.
Trang im lặng vì không muốn phát ra những lời nói không hay. Vân Anh cầm điện thoại trêи tay mà cảm thấy rất hỗn loạn. Lúc này thì điện thoại cô reo lên.
" Bảo Bảo! Em về chưa? "
" Xin lỗi! Tại em nói chuyện vui quá nên quên mất thời gian. Em sẽ về liền"
" Không sao. Cứ từ từ về, anh chỉ sợ em xảy ra chuyện gì thôi"
" Vâng ạ" - Cô nói rồi thì cúp máy, hướng ánh mắt sang phía của Trang. " Mình biết cậu lo cho mình, nhưng thầy ấy là người mình yêu. Cậu cũng đâu phải không biết con người của thầy ấy. Tại cậu quá lo thôi, mình sẽ không sao đâu và nhất định sau này cũng sẽ không sao. Vì mình tin rằng Thiên Minh có thể bảo vệ mình"
" Mình không muốn khó chịu với cậu, nhưng bọn mình là con gái vốn dĩ đã chịu rất nhiều thiệt thòi. Hơn hết riêng bản thân cậu hiện giờ chỉ có một mình trêи thành phố khi gặp chuyện không hay ít nhiều cũng rất khó khăn. Mình không muốn cậu sau này phải hối hận"
" Mình tin anh ấy. Cậu cũng chứng kiến rồi đó. Từ trước đến nay anh ấy đều chăm sóc mình rất tốt. Ngay cả chuyện này cũng được mình đồng ý thì anh ấy mới dám làm. Mình nhất định sẽ không hối hận. Cậu tin mình chứ?"
Trang nhất thời cũng bị Vân Anh thuyết phục. Nói cho cùng đây cũng là cuộc sống của Vân Anh, cô đâu thể nào xen vào được, chỉ mong Vân Anh không quyết định sai lầm.
Vân Anh sau khi giúp Trang bắt xe thì cũng ra về. Trêи đường có ghé qua tiệm thuốc tây mua ít đồ. Đến khi về đến nhà, Vân Anh vẫn vui vẻ như mọi khi. Thiên Minh thấy tâm trạng cô tốt nên cũng yên lòng.
Buổi tối, anh đang ngồi trêи giường đọc sách còn cô thì đang tắm. Anh thấy trêи giường có túi xách của cô. Anh tiện tay lấy xem thử, vốn định cho cô ít tiền nhưng khi vừa mở túi ra anh rất ngỡ ngàng. Trong túi cô có một liều thuốc, anh lấy ra xem nhìn thoáng qua thì không phải là thuốc đau dạ dày của cô. Thiên Minh cố gắng nhìn kỹ hiệu thuốc trêи viên thuốc thì mặt liền biến sắt. Thì ra đó là thuốc tránh thai cô đã mua lúc về hồi chiều. Anh cầm chặt liều thuốc trêи tay.
Đúng lúc này cô từ nhà tắm bước ra.
" Minh! Anh lấy hộ em cái máy sấy tóc với" - Cô vẫn bình thản nhờ anh như mọi khi.
Thiên Minh đứng dậy bước lại nắm chặt tay cô. Vân Anh ngỡ ngàng quay sang nhìn thì bị anh giơ liều thuốc ra trước mặt.
" Anh hỏi em, đây là thuốc gì? Nói!" - anh quát nhẹ.
" Anh....Sao anh lại động vào đồ của em chứ! Trả cho em" - Vân Anh vươn người cố gắng lấy lại liều thuốc.
" Dương Vân Anh! Anh đang hỏi chuyện với em, mau trả lời còn nếu không thì đừng trách anh"
Thiên Minh giận thật rồi, anh nói với cô một cách lạnh lùng. Vân Anh cúi đầu không dám lên tiếng càng không dám nhìn anh. Thiên Minh thấy hành động của cô giận lại càng giận hơn. Cô bỗng nhiên bị anh phát một cái đau điếng sau ʍôиɠ.
" Không cho em im lặng, mau ngẩng mặt lên trả lời. Có muốn tôi trói em lại mà đánh luôn không?"
" Đây...đây là thuốc tránh thai..Minh...Em xin lỗi...Chỉ tại.. tại em sợ, em không cố ý đâu"
Khi nghe chính miệng cô nói đấy là thuốc tránh thau anh tức giận bỏ liều thuốc xuống sàn, một chân giẫm mạnh khiến nó vỡ nát.
" Em nghĩ sau mà đi uống mấy thứ độc hại này. Ai cho phép em làm như thế? Em sợ? Sợ cái gì? Sợ tôi phủi bỏ trách nhiệm sao? Tôi nói cho em biết việc Thiên Minh tôi làm tôi sẽ chịu trách nhiệm. Em uống thuốc tránh thai vậy là sau này lỡ có thai em sẽ đi phá bỏ sao? "
" Minh...Em..em không có ý đó. Anh hãy tin anh, chỉ là em .... Em không muốn em sẽ là gánh nặng của anh sau này. Em...không dám nữa"
Thiên Minh nghe thế thì lại rất giận. Đúng ra là anh giận bản thân mình hơn. Nói cho cùng là anh vẫn chưa tạo đủ niềm tin cho cô. Thiên Minh tức giận bỏ ra khỏi phòng để tránh việc anh phát hỏa mà làm tổn thương đến cô.
Thiên Minh xuống nhà ngồi dựa lên ghế sofa day day trán muộn phiền. Lúc đầu đã tự nói với bản thân là không được nổi giận cơ mà lại ra như thế này. Thiên Minh vốn nóng tính, gắt gỏng và hơn hết những chuyện liên quan đến cô thì anh càng để tâm. Ngồi một lát anh quyết định lái xe ra ngoài.
Vân Anh lúc này trêи phòng, cô rất rối ren không biết giải thích thế nào. Cô quyết định đi xuống nhà tìm anh xin lỗi, cho dù bị đánh thì cũng chẳng sao, đau thể xác còn hơn đau lòng ah. Vân Anh xuống nhà thì thấy một màu đen bao trùm. Cô vội mở đèn lên thì chẳng thấy gì cả, chiếc xe máy đậu trong nhà cũng biến mất luôn. Vân Anh ngồi lên ghế sofa, chẳng lẻ anh giận đến mức bỏ đi luôn rồi sao?. Cô vội lấy điện thoại gọi cho anh nhưng chỉ là câu nói của tổng đài. Vân Anh lúc này rất sợ, cô rối rít gọi điện cho bạn bè của anh để hỏi thăm nhưng chẳng ai biết cả. Vân Anh không sợ bị anh trách mắng mà sợ nhất là anh đột nhiên biến mất. Cô dựa người vào thành ghế mà khóc nấc.
Đúng lúc này thì anh về tới nhưng cô chỉ biết khóc thôi. Anh thấy cô như thế liền lo lắng chạy lại dỗ dành.
" Bảo Bảo em sao thế? Ngoan nào! Có gì nói anh nghe" - Anh ôm cô vào lòng trấn an.
" Sao..hức...anh lại bỏ đi...Hức..Em gọi cũng..hic nghe máy ...Anh ghét em..đến vậy hả?- Vân Anh nghẹn ngào trách móc anh.
Thiên Minh lấy điện thoại ra xem thử thì đã tắt nguồn rồi. Anh đặt điện thoại lên bàn, tay thì lau nước mắt cho cô.
" Điện thoại anh hết pin nên không nghe được, anh chỉ muốn ra ngoài bình tâm chút thôi. Em xem này anh có mua đồ ăn cho em nè. Thôi nào, ngoan nín đi, sao này em không cho phép anh không ra ngoài nữa"
Vân Anh ngẩng mặt nhìn anh. Thiên Minh lên ngồi cạnh cô, cả hai cùng nhìn thẳng vào nhau.
" Anh sẽ chịu trách nhiệm với em cả đời này. Vì thế em đừng bận tâm gì hết, mọi chuyện anh sẽ gánh vác. Em tin anh chứ?" - Thiên Minh ôn nhu hỏi cô.
" Em chưa bao giờ là không tin anh cả chỉ tại em không tin bản thân mình thôi"
" Được rồi. Mọi chuyện tới đây thôi. Anh xin lỗi vì đã nổi nóng với em. Giờ thì lên phòng đi anh mang đồ ăn lên cho em"
" Anh định nuôi em thành heo sao? Một ngày ăn 4 cử, ăn gấp đôi người ta luôn, em sắp biến thành một con heo đích thực luôn rồi đây này!"
" Em ăn nhiều thế cũng có mập lên đâu ở đó mà thành heo. Nhanh đi lên phòng không là biết tay tui á nha, không ăn thì tối nay em đừng hòng sống sót" - Anh áp mặt với cô, giọng nói tà mị khiến Vân Anh đỏ cả mặt.
" Anh đừng giở trò. Em sẽ không cho nữa đâu, cái đồ háo sắc. "
Vân Anh nói rồi thì chạy về phòng. Anh nhìn bộ dạng của cô mà không khỏi buồn cười. Tốt nhất là anh vẫn nên giữ sự vui tươi ấy của cô còn hơn là tạo ra nhiều giọt nước mắt