Dòng Chảy Vô Tận Của Nước Mắt

Chương 68: Tình Yêu Khó Cầu





Hạ Trâm nhanh chân đuổi theo Vân Anh, cô muốn nói rõ mọi chuyện cho Vân Anh biết nhưng Vân Anh lại không muốn nghe bất cứ gì cả.

Tâm trạng của Vân Anh thật sự rất hỗn loạn, cô không dám tin những lời giải thích ấy nữa.

Hạ Trâm thì một lòng cương quyết muốn bày tỏ, cô lôi Vân Anh kéo đi.

" Bỏ...bỏ tôi ra, chị làm gì đấy?" - Vân Anh dừng bước gạt mạnh tay của Hạ Trâm ra.

" Vân Anh! Em đừng ương bướng nữa.

Chị biết em đau lòng nhưng anh Minh cũng khổ tâm không kém gì em, không kể đến tình cảm trước đây chỉ nói đến việc anh ấy đã che chở em suốt hơn một năm qua mà hãy suy nghĩ kĩ lại"
" Anh ấy khổ tâm? Có lẽ anh ấy đã hối hận khi năm đó quyết định giữ tôi bên cạnh, chị đừng nói nữa, mọi chuyện đã quá rõ ràng rồi" - Vân Anh giọng lãnh đạm nói.

" Vân Anh! Thiên Minh thật sự rất quan tâm em, từng hành động nhỏ nhặt không chỉ chị mà tất cả mọi người đều nhìn ấy, anh ấy thật sự không có phản bội em.

Mấy ngày nay em bỏ đi anh ấy dường như là sụp đổ, không ăn không uống, cứ đắm chìm bên bia rượu đến sức khỏe cũng chẳng màn.


Chẳng lẻ em vô tình đến như vậy sao? "
" Tôi vô tình nhưng sao có thể bằng anh ta, suốt một tuần lễ đến một câu liên lạc cũng không có, lại còn cho người con gái khác vào nhà, khi tôi bỏ đi thì một lời níu kéo cũng không có, dù đã biết rõ tôi ở đâu nhưng vẫn không đi tìm, đấy gọi là sự khổ tâm của anh ta đó hả?"
" Vậy em có biết tại sao Thiên Minh lại không liên lạc với em không? Cái hôm em cùng đoàn trường rời đi, anh ấy vì muốn mang kịp tài liệu đến cho em mà đã chạy xe rất nhanh còn bị tai nạn trên đường phải nhanh chóng đưa vào bệnh viện cấp cứu...."
" Chị nói gì thế?" - Vân Anh chưa đợi Hạ Trâm nói hết câu thì đã ngỡ ngàng.

" Thiên Minh từng bị tai nạn sao? Không thể nào...Chẳng phải anh ấy vẫn luôn bình thường đó sao? Không đúng...Chắc là các người lại tiếp tục lừa gạt tôi đúng không?" - Vân Anh xúc động dường như đều không tin đấy là sự thật.

" Chuyện này ai cũng biết, ngay cả Mỹ Trang và các banh học trong lớp đều biết.

Nếu em không tin thì xem đây.

Đây chính là hồ sơ bệnh án của anh ấy" - Hạ Trâm vừa nói vừa lấy ra ít tờ giấy đưa cho cô xem.

Vân Anh tay run run cầm lấy tờ giấy trên tay, từng dòng chữ, từng vết thương của anh đều được ghi rõ ràng.

Vân Anh lúc này như người thất thần, nước mắt rơi xuống làm nhòe đi nét mực.

" Tất cả mọi người ai cũng biết, chỉ có ta là không biết" - Vân Anh giọng đầy bất lực mà thốt lên từng lời, hai dòng nước mắt vẫn không ngừng rơi.

" Thiên Minh vì không muốn em biết nên mới im lặng không nói.

Còn về Hạ My thì Thiên Minh chưa từng có tình cảm với cô ấy, anh ấy là thật lòng với em.

Chị muốn cho em xem thứ này" - Hạ Trâm lấy điện thoại ra, mở ngay cái đoạn phim mà camera trong nhà đã ghi được.

Từ đoạn anh với Hạ My cãi nhau rồi đến cuộc chia ly hôm đó, tất cả đều được ghi lại, từng câu nói của anh cất lên cô đều nghe rất rõ.

" Đây là toàn bộ mọi việc đã xảy ra, anh Minh tất cả mọi chuyện đều luôn lo nghĩ cho em, hãy suy nghĩ thật kĩ, thật xin lỗi vì mọi chuyện!" - Hạ Trâm đi ngang vỗ nhẹ vào vai của cô.

Vân Anh lúc này như chết lặng.

Mọi chuyện anh đều nghĩ đến cô đầu tiên, giờ đây Vân Anh không biết nên đối diện với anh thế nào nữa.


Cô tự cảm thấy rằng bản thân đã quá ích kỷ.

Cô rất muốn đến gặp anh nhưng lại chần chừ không dám bước, đến cuối cùng thì Vân Anh vẫn quyết định cất từng bước nặng nhọc đi về phía bệnh viện.

Trong đầu luôn đặt ra câu hỏi không biết nên xin lỗi anh thế nào.

Vân Anh dáng người bơ phờ, tay nắm chặt hồ sơ bệnh án của anh mà từng bước trĩu nặng bước đi.

Đứng trước cổng bệnh viện cô lại không dám đi tiếp, Vân Anh lặng im một lúc bỗng nhiên từng giọt nước tích tắc bắt đầu rơi xuống.

Cô ngẩng đầu ngước nhìn bầu trời sâu thẳm mà bất chợt nở nụ cười khó hiểu.

Vân Anh đây chính là tự cười nhạo bản thân, cũng vì quá ngu ngốc mà tự đánh đổ đi hạnh phúc trước mắt.

Liệu rằng bây giờ nói lời xin lỗi thì có quá muộn không?.

Thời gian cứ thế trôi qua, Vân Anh một mình đứng dưới mưa, cả mái tóc của cô giờ đã ướt sủng nhưng cái lạnh lẽo thể xác sau bằng cái lạnh khứa tim cô bấy lâu.

Vân Anh tự cười chế giễu bản thân một cái rồi cũng quyết định đi vào gặp anh.

Từng bước từng bước dường như đã nặng hơn bao giờ hết, mang theo cả tâm tư, nỗi lòng cả sự thù hận.

Vân Anh đi hết phía dãy hành lang lúc bấy giờ trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh cô và anh đã gặp nhau lần đầu tiên.

Ngày ấy cứ ngỡ là sự tình cờ nhưng đến cuối cùng lại là mối duyên cay đắng hòa chung cùng với nước mắt.

Đối với cô thời gian qua cũng chỉ như là một giấc mơ hữu hình, lúc ẩn lúc hiện thật sự rất khó phân biệt thật giả.

Hơn bất cứ thứ gì Vân Anh chỉ muốn anh là một người bình thường, là một giáo viên lòng đầy nhiệt huyết trên giảng đường.

Và hơn hết cô lại muốn anh và cô có thể chỉ là mối quan hệ thầy trò, không cần vướng bận bất kì thứ gì vẫn có thể bên nhau.

Không phải vì cô đã hối hận mà là cô không muốn cuộc sống của anh và cả cô bị đảo lộn.


Suốt quãng đường tuy không ngắn cũng không dài nhưng nó đủ để cô bình tâm.

Nhưng có môtn điều cứ khiến cô cứ băn khoăn.

Liệu rằng có nên mối tình nghiệt ngã này? Hay là kết thúc tại đây để giải thoát cho cả hại? Trong tình cảnh thế này thì kể cả người có lí trí cũng chưa chắc đã đưa ra được quyết định rõ ràng huống chi là cô.

Vốn chỉ vừa tròn 18 tuổi thanh xuân, suy nghĩ và trải nghiệm cũng chưa đủ nhưng tình yêu thì đã quá đủ đầy cho anh điều đấy lại càng khiến Vân Anh càng thêm đau đầu.

Cuối cùng Vân Anh cũng đã đứng trước cửa phòng bnrhj của anh.

Đưa ánh mắt nhìn cái cửa kính trong suốt cô mới nhận thẫy rõ người cô yêu dáng vẻ đã hốc hác đi nhiều, ánh mắt không còn sự sắc bén như trước mà đang chứa đầy cả nỗi niềm tâm tư sâu đậm.

Vân Anh do dự không dám mở cửa nhưng sau một hồi đấu tranh thì cô đã quyết định mở cửa đi vào.

" Cạch" - Tiếng mở cửa vang lên, Thiên Minh đưa ánh mắt ngước nhìn.

Trông thấy cô, anh như được sống lại.

Nhưng thấy bộ dạng của cô lúc này trong lòng anh không khỏi quặn thắt.

Từ đầu đến chân đẻu bị ướt ửng, cánh môi căng mọng hồng hào giờ cũng đã tái đi chút ít.

" Vân Anh!" - Anh khẽ gọi tên cô.

Trong anh bây giờ rất muốn bước lại ôm cô một cái thật lâu để quên đi mọi buồn phiền nhưng quyết định là vẫn phải kìm chế.

Thirn Minh thật sự rất muốn biết lí do cô đến đây là gì