Dòng Chảy Vô Tận Của Nước Mắt

Chương 89: Cần Buông Bỏ





Ba của cô gọi anh ra một nơi yên lặng để nói chuyện.

Thiên Minh lúc đầu cũng hơi lo lắng, cũng đành chỉ im lặng.

Người trước mặt không đơn giản là ba của cô mà còn là người thầy kính trọng và mang ơn nhất đời này.

" Hải! Chắc em biết thầy nói gì mà đúng không?"
" Thầy...Em biết bản thân em còn nhiều thiếu xót nhưng mong thầy có thể nói ra, em và Vân Anh thật lòng đến bên nhau.

Em nguyện thay đổi vì cô ấy"
" Hải..Em hiểu sai ý thầy rồi.

Bản thân em không có gì là không tốt cả mà là ở Vân Anh.

Em biết đấy Vân Anh còn nhỏ.

Từ bé luôn vô ưu vô tư mà vui vẻ từng ngày.

Tuy không nói nhưng thầy cũng hiểu được hoàn cảnh gia đình em.

Ba em với tôi cũng từng là bạn nên đương nhiên cũng rất hiểu được gia đình em thế nào.


Hiện giờ ba mẹ em đã mất người duy nhất kế nghiệp cũng chỉ có em.

Thầy biết em còn nhiều điều suy tính và lo toang.

Con người Vân Anh vốn rất vô tư chuyện gì cũng suy nghĩ rất đơn giản.

Mà bên cạnh em thì nguy hiểm không ít " - Ông sầu muộn kể hết với anh.

Thiên Minh nhìn ông rồi thở dài.

" Em sẽ dùng hết khả năng để bảo vệ em ấy.

Chuyện gia đình em chắc thầy cũng đã biết em cũng không muốn giấu hay biện minh.

Nhưng chuyện của em thì nhất định sẽ không để Vân Anh dính vào" - Anh lời nói chắc nịch, khản khái.

" Thiên Minh - Cái tên cũng nói lên con người của em.

Ba mẹ em đặt tên này cũng là muốn em có ý chí và suy nghĩ lớn lao, luôn muốn em thông minh và sáng suốt trong mọi việc.

Sự nghiệp to lớn còn đè nặng lên vai của em.

Khi nào bên cạnh em còn nguy hiểm thì thầy không thể nào an tâm giao Vân Anh cho em cả.

Thầy không muốn con bé bị cuốn vào cuộc đấu đá tranh quyền, đoạt vị.

Điều thầy mong muốn chỉ là thấy Vân Anh vui vẻ mỗi ngày.

Nếu em yêu Vân Anh thật lòng thì hãy nghĩ cho con bé, nếu còn nhớ đến ơn nghĩa của tôi trước đây thì mong em nên buông tay" - Ông nhàn nhạt nói rồi vỗ nhẹ lên vai anh rồi quay lưng đi.

Thiên Minh không thể nói gì nữa, đứng như chết lặng.

Anh hiểu là bên cạnh anh có nhiều nguy hiểm, đoạn đường phía trước còn nhiều gian nan.

Nhưng tại sao không có ai là tin tưởng anh có thể bảo vệ cho cô? Anh thật sự vô dụng đến vậy sao?.

Anh một mình đứng trên sân thượng của bệnh viện.

Từng cơn gió lớn ập vào mặt anh, một lần nữa lại làm trái tim của anh lạnh lẽo.

Trong tình yêu chưa chắc có trân thành là đủ mà nó còn phụ thuộc vào hoàn cảnh và thời gian.


Chỉ trách ông trời thích trêu người, cả anh và cô đều có duyên chứ không nợ.

Thiên Minh từng bước nặng trĩu đi về phía phòng bệnh của cô.

Ở ngoài phía cửa nhìn vào thì thấy cô vẫn đang nằm lịm trên giường bệnh.

Anh dựa người vào tường.

Chưa bao giờ anh lại cảm thấy bất lực như thế.

Bao nhiêu tình cảm chẳng lẽ phải đổ bỏ sao? Anh phải thật sự ròi xa cô sao?
" Nếu thật sự muốn tốt cho em ấy thì cậu hãy rời xa em ấy" - Triết Thành bỗng nhiên đứng bên cạnh anh mà cất lời.

" Anh hiểu gì mà lại lên tiếng?" - Thiên Minh lạnh giọng đáp trả.

" Tôi không hiểu nhưng không nhu nhược như cậu.

Cậu thừa biết là không thể mang hạnh phúc đến cho Vân Anh vậy mà cứ ích kỷ giữ cô ấy bên cạnh.

Vân Anh vì cậu mà không cần ngại cãi lời ba mình, cậu xem đấy hai ba con họ giờ đây cũng đã chiến tranh lạnh, đây là điều cậu muốn sao?"
" Cho dù thế nào thì tôi cũng sẽ cùng cô ấy cố gắng vuọt qua"
" Vân Anh không cần cố gắng mà cần buông bỏ.

Vì như thế em ấy mới có thể đổi lấy thứ quan trọng hơn"
Câu nói này của Triết Thành chính thức làm cho anh thức tỉnh.

Thiên Minh lặng người.

Anh chợt nhớ lại câu hỏi ngô nghê của cô lúc xưa.

[ Nếu bản thân có một chuyện dù biết là kết quả sẽ không tốt nhưng lại không thể nào thay đổi cũng không thể ngăn cản được thì nên làm thế nào ạ? ]
Lúc ấy anh chỉ buộc miệng nói một câu chỉ cần tuân theo tự nhiên là được.

Vốn nghĩ chỉ cần tuân theo tự nhiên nhưng thật sự rất khó.

Cho đến bây giờ anh mới thật sự hiểu được ý nghĩa của nó.

Tuân theo tự nhiên là phải học cách chấp nhận và buông bỏ.

Không thể làm trái vì sẽ tạo ra những việc không đáng có, không đáng để bận tâm.

Thiên Minh đứng ngoài phòng bệnh cô một hồi lâu rồi lại tự động rời đi.


Bản thân anh đang cần có thời gian bình tâm mà suy nghĩ.

Vốn rằng cứ tưởng bản thân có thể nắm được thời thế nhưng lại không nắm được tình cảm của bản thân.

Từng bước rơi vào vòng lao luyến mang tên bởi một chữ " Tình ".

Cả ngày hôm ấy Thiên Minh cứ ở nhà rồi uống bia đến say khước.

Anh muốn quên đi những chuyện không vui này nhưng càng muốn quên đi lại không thể từ bỏ.

Rốt cuộc anh nên làm thế nào đây?
Vào đêm hôm ấy Vân Anh cũng đã tỉnh.

Mở mắt ra thì nhận thấy người bên cạnh cô chính là ba của cô.

" Con tỉnh rồi à? Ba đi gọi bác sĩ nha"
Thấy con gái tỉnh dậy ông không khỏi vui mừng.

Xoa đầu cô trấn an một tí rồi đi gọi bác sĩ.

Khám xong thì Vân Anh lại nằm im trên giường mà suy nghĩ mông lung.

" Mẹ đâu rồi ba?" - Cô nhỏ giọng hỏi.

" Ba bảo mẹ con về nhà nghỉ ngơi rồi.

"
Vân Anh gật đầu nhẹ một cái rồi di chuyển tầm mắt sang chỗ khác.

Thật ra người cô muốn gặp nhất lúc này đó chính là anh.

Trong cơn mê trong đầu cô cứ hiện lên cảnh anh và cô phải chia ly.

Cũng chẳng biết đó có phải là điềm báo không nhưng trong cô cũng rất bất an