Dòng Chảy Vô Tận Của Nước Mắt

Chương 94: Hồi Ức Sâu Đậm





" Bảo Nam, Bảo Lộc.

Đưa cô chủ vào nhà.

Canh giữ cho kỹ, không cho cô ấy ra ngoài !"
Anh hét lớn gọi hai tên đàn em ra.

Nhanh chóng Nam - Lộc đã kéo cô vào trong nhà.

Còn Thiên Minh thì cất bước đi theo Triết Thành.

Ân oán bao lâu nay anh quyết làm rõ một lần.

Anh lái xe đi theo Triết Thành đến một sân vận động nhỏ, Thiên Minh bước xuống xe mang theo cả sự căm phẫn và tức giận.

Anh bước đến đối diện Triết Thành, tay cuộn thành nắm đấm.

" Xem ra lời cảnh cáo của tôi anh chưa từng nghĩ đến!" - Anh lạnh giọng nói.

Đôi mắt giận dữ nhìn chằm chằm Triết Thành.

" Ngay cả bản thân cậu cũng chẳng bảo vệ được cho em ấy thì dựa vào đâu mà ngăn cản tôi.

Hả?" - Triết Thành quát lớn, một tay đẩy vào vai anh khiêu khích.

Thiên Minh tức giận, anh nắm lấy cổ áo của cậu rồi giáng xuống một cú đấm nặng nề.

Triết Thành cười lạnh rồi cùng cũng đánh ngược lại anh.


Hai con người đánh đám lẫn nhau, trên người ai cũng có vết thương.

Sau một lúc giằng co thì Thiên Minh đã đánh Triết Thành ngã khụy xuống đất.

Anh chỉ thẳng mặt cậu mà cảnh cáo.

" Tôi nói cho anh biết.

Nể tình anh trước đây cũng không bạt đãi Vân Anh nên tôi tha cho anh lần này.

Tốt nhất hãy mau tránh xa cô ấy nếu còn để tôi phát hiện thì Trần Thiên Minh này hứa sẽ không tha thứ cho anh."
Triết Thành cười khinh bỉ từ từ đứng dậy.

" Ai cũng nói rằng chủ tịch Thiên Minh là người sáng suốt nhưng thật chỉ là hũu danh vô thực.

Bản thân cậu luôn cho rằng là sẽ nắm bắt được mọi chuyện nhưng cậu có biết Vân Anh vì cậu mà bỏ đi cơ hội chữa bệnh không ?"
" Anh nói vậy là có ý gì? "
" Trần Thiên Minh hôm nay tôi lôi cậu ra đây là muốn nói cho cậu biết một chuyện.

Vân Anh sau lần tai nạn đó đã để lại chấn thương, đôi mắt của em ấy đã bị ảnh hưởng bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi thị giác.

Điều duy nhất bây giờ là phải nhanh chóng chữa trị.

Nhưng bây giờ Vân Anh lại mang tâm bệnh là vì cậu, vì cậu cô ấy sẵn sàng từ bỏ mọi thứ để được ở bên cậu thôi.

Thiên Minh nếu cậu đủ sáng suốt thì hãy nên biết điểm dừng, đừng để Vân Anh phải chết vì cậu!"
" Anh lại tiếp tục dùng kế khiêu khích tôi và Vân Anh sao?"
" Hứ...Thật không ngờ, cậu lại tự lừa mình dối người.

Cậu không dám đối mặt đúng không? Hay là sợ bản thân biết được sự thật này? Hay là vì muốn chiếm đoạt Vân Anh để em ấy phải từ bỏ bản thân"
" Anh câm miệng lại cho tôi!" - Thiên Minh càng lạnh giọng hơn bao giờ hết.

Anh không muốn tin, cũng không dám tin đây là sự thật.

Bản thân anh cũng không ngờ rằng Vân Anh lại vì anh mà đánh đổi nhiều như vậy.

Còn anh thì chỉ tự lừa mình dối từng sống ung dung từng ngày.

Thiên Minh căm phẫn, lườm cậu một cái rồi quay lưng trở lại xe.

" Trần Thiên Minh, tôi cảnh cáo cậu.

Tốt nhất cậu hãy để Vân Anh từ bỏ cậu nếu không cô ấy sẽ chết vì cậu đó!" - Triết Thành lớn giọng cảnh cáo.

Dù là lợi dụng hay thật lòng thì cậu cũng không muốn Vân Anh rơi vào tình cảnh thế này.

Quay lại hiện tại
Thiên Minh lúc này đang ngồi buồn rầu.

Tình thế ngày hôm nay anh không hề muốn nhưng cũng chẳng thể thay đổi được.

Có lẽ nếu anh không phải là người kế nghiệp của gia đình, không phải là người có quyền lực thì có lẽ cả anh và cô đã thành một đôi uyên ương hạnh phúc bên nhau.

Trầm lặng cả buổi Thiên Minh vẫn không ngộ ra điều gì cả.

Anh tự trách bản thân mình rất nhiều.

Cứ một mình suy tư rồi lại tìm lấy rượu giải sầu.


Còn về Vân Anh lúc này cô vừa về đến nhà.

Từ đầu đến chân đều ướt sủng, đôi mắt vô hồn từng bước nặng nề đi vào nhà.

Vừa thấy con gái về thì ba mẹ cô cũng rất mừng nhưnh thấy bộ dạng của cô lại rất khó hiểu.

" Con sao vậy? Chẳng phải Triết Thành bảo là con ở tạm.

nhà nó sao?"
" Triết Thành? Anh ấy nói khi nào ạ?"
" Tầm hơn nửa tiếng thôi!" - Ba cô tiếp lời.

Vân Anh cúi mặt.

Cô biết ngay anh sẽ không làm điều quá đáng với cậu.

" Mà bộ dạng con sao vậy? Có chuyện gì sao?" - Ba cô lo lắng hỏi.

" Chỉ là con với anh Thành bất hòa chút thôi.

Con thấy dù sao ở nhà anh ấy cũng không tiện nên về nhà luôn ba mẹ không cần lo.

Con lên phòng trước!" - Vân Anh đành nói dối để che giấu cho anh.

Nếu để ba cô biết Thiên Minh lăng mạ cô như thế thì với tính cách của ông chắc chắn sẽ không tha cho ông.

Vân Anh nở một nụ cười gượng gạo rồi đi lên phòng.

Cô thay đồ xong thì lên giường cuộn trọn người trong chăn.

Vân Anh cũng không tin những chuyện xảy ra vừa qua là sự thật.

Tình cảm của anh và cô chẳng phải tốt lắm sao? Chẳng phải hạnh phúc lắm sao? Nhưng có lẽ bây giờ chỉ còn lại hai chữ " đã từng ".

Vân Anh cứ hồi tưởng quá khứ rồi chợt lặng lẽ rơi nước mắt.

Từng câu nói nhỏ nhẹ, yêu thương khi ấy lại làm cho cô càng thêm đau lòng.

Bây giờ Vân Anh chỉ quay lại lúc ban đầu, muốn anh đơn thuần chỉ là một Trần Thanh Hải lạnh lùng, nghiêm khắc nhưng ít nhất cô sẽ không phải quá đau lòng.

Từng câu hẹn thề tình cảm năm xưa lại càng làm cho Vân Anh sầu não.

[ Sau này em chính thức là bạn gái của Thanh Hải này.

Sẽ không có ai có thể làm hại em nữa ].

Có lẽ đây là câu nói cô cảm thấy hạnh phúc nhất.

Ngày hôm ấy là anh đã chấp nhận cô, cùng cho cả hai cơ hội để tìm hiểu nhau.

[ Hiện tại tôi không thể đứng ra bảo vệ em với tư cách là bạn trai được vì vậy nên bây giờ chuyện yêu đương rồi mối quan hệ của chúng ta ko thể công khai được , ít nhất là tới khi em tốt nghiệp điều đó đối với em cũng có chút uất ức đấy.

]
[ Vân Anh....Anh không muốn nói chỉ sợ em sẽ kích động nhất thời không thể chấp nhận.

Anh nhận thấy anh càng cho em bước vào cuộc đời của anh thì em lại càng buồn bã và âu lo nhiều hơn vì thế anh mới không dám nói, anh chỉ mong em vẫn cứ mãi như cô học trò Dương Vân Anh trước đây ]
[ Ở xung quanh bạn trai em sẽ có rất nhiều người mà em cho là tình địch.

Nhưng em chỉ cần nhớ rằng anh đối xử tốt với em thế nào, yêu em nhiều bao nhiêu.


Những chuyện khác không quan trọng.]
[ Cho dù tôi không tốt nhưng tôi là người thương em thiệt lòng, em trân trọng cũng được, không trân trọng cũng chẳng sao cả tôi sẽ luôn luôn tôn trọng sự quyết định của em vì thế cho dù cuộc tình này nó có kết thúc tại đây hay không thì tôi mong em cũng nên biết quý trọng bản thân đừng làm đau chính bản thân mình ]
[Trên đời này chắc chắn sẽ có rất nhiều người nói yêu em nhưng em hãy thật tỉnh táo hãy nhìn vào những gì họ đã làm và đang làm tự khắc em sẽ biết được câu trả lời.

Hãy trân trọng những gì em đang có vì có những thứ em sẽ không bao giờ gặp được lần thứ hai nữa đâu !!! ]
[Anh đã nói rồi, tình yêu cũng cho em, con người cũng cho em nên em muốn làm gì cũng được nhưng không được rời xa anh ]
[Tình cảnh quyết định giữ em lại bên cạnh anh vẫn nhớ rất rõ, dù sau này có ra sao là đúng đắn hay sai lầm nhưng tình này nghĩa này, rộng như đất trời, mãi không đổi thay.

Cho dù thời gian có trôi đi, vạn vật thay đổi thì tấm lòng của anh đối với Vân Anh cũng mãi không lay chuyển.

Em ở trong lòng của anh luôn đứng ở vị trí đầu ]
[ Anh sẽ không để em biến mất đâu, em có trốn đi đâu thì anh cũng sẽ tìm ra được.

Dù có chia xa hay bất cứ việc gì xảy ra thì anh luôn nhớ đến em ]
Từng câu nói tình cảm ấy cứ vang vọng trong đầu cô.

Vân Amh không có cách nào để quên đi chúng bởi vì cô đã khắc quá sâu trong tim của mình.

Vân Anh đều luôn một lòng tin tưởng.

Từ đầu đến cuối luôn nhiều lần tự nguyện ý gửi trao hết tình cảm của anh để rồi đổi lại là sự khinh bỉ, xem thường từ anh.

Nhớ lại những lời cay đắng anh nói ra lòng cô như thắt chặt.

[ Em là người phụ nữ của tôi mà lại tơ tưởng, thương nhớ người đàn ông khác.

Anh ta tốt với em, an ủi em.

Em có biết hai từ liêm sỉ viết ra sao không? ]
[ Vốn dĩ muốn giữ lại một chút thể diện cho cô nhưng nếu cô không hiểu thì tôi cũng nói thẳng.

Không biết liêm sỉ, tính cách lẳng lơ.

Có khi trong khoảng thời gian ở bên anh ta thì cô cũng trao thân cho anh ta luôn rồi! ]
[ Dương Vân Anh tôi nói cho cô biết.Tôi hiện tại cái gì cũng có, tiền có, xe có, nhà có, quyền lực cũng có.

Cô không thử nhìn lại bản thân xem cô có được gì? Cô có xứng khi đứng cạnh tôi không? Một người xuất thân thấp kém, nhan sắc cũng không có thì cô dựa vào đâu để bên tôi.

]
[ Không phải cô thương nhớ Triết Thành đó sao? Vậy càng tốt, sau này cô làm ơn tránh xa khỏi tầm mắt của tôi, xem như chúng ta chưa từng quen biết nhau.

Giờ thì cô cút ngay cho tôi! ]
Đến cuối cùng thứ có thể giết chết ta một cách nhanh nhất có lẽ là kỉ niệm.

Không phải không thể buông bỏ mà là vì tình quá sâu đậm.

Dù kết thúc thì những hình ảnh năm xưa vẫn còn đọng lại