Trần Bân bị cảnh trước mắt dọa đến mức xanh cả mặt mày. Sống hai mươi mấy năm trên đời, đây là lần đầu tiên anh ta thấy có một người khi dễ Trác Diệu ra mặt như vậy. Trịnh Lam trước kia là người vợ danh chính ngôn thuận của anh mà còn chưa một lần Trần Bân thấy phu nhân dám to tiếng với chồng mình, thế mà người phụ nữ lạ mặt này lại ngang nhiên tạt nước làm ướt áo Trác Diệu, còn suồng sã buông lời sỉ vả anh nữa chứ.
Trần Bân thầm cảm thán một câu trong lòng: “Cô gái này nhất định là đang thèm đòn.”
Không chỉ Trác Diệu bị làm ướt người, mà mỹ nhân đang ngồi bên cạnh anh cũng bị vạ lây. Da thịt ở cánh tay phải của cô ta bị nước dây lên, cơ thể ướt át khiến cho cô ta liền bày ra bộ mặt cau có tỏ rõ vẻ khó chịu, đập mạnh tay xuống bàn rồi trừng mắt nhìn Hải Ly mà cất tiếng:
“Cô đây là đang có ý gì?”
Nếu ánh mắt có thể giết người, vậy e là mỹ nhân này đã sớm băm Hải Ly thành trăm mảnh. Nhưng Hải ly là ai chứ? Sống gần ba mươi năm cuộc đời, không lẽ cô còn bị chút “công phu mèo cào” của cô ta dọa sợ sao?
Trong từ điển của Hải Ly từ trước đến nay vốn không tồn tại hai từ: “sợ hãi”.
“Ý trên mặt chữ.”
Hải Ly nhếch môi cười một cái, sau đó liền quay lưng rời đi.
“Bà xã, em đi chậm thôi.”
Đại Hòa đã sớm xắn ống tay lên muốn cùng vợ mình “tác chiến”. Nhưng còn chưa kịp lâm trận thì đã tan trường, anh ta mặc dù có chút cảm giác hơi “hố” nhưng cũng không thể làm gì khác ngoài nhanh chóng đi theo sau Hải Ly, nhắc cô đi chậm lại.
Trịnh Lam đã sớm theo chân Hải Ly qua bàn bên này. Đúng lúc cô vừa định quay người trở về bàn tiệc của mình thì ánh mắt cô vô tình đụng phải ánh mắt Trác Diệu. Trịnh Lam ngẩn người trong ba giây ngắn ngủi, sau đó mau chóng khôi phục tâm trạng, dẫm gót giày cao gót trên sàn nhà được lót bằng gạch men rồi rời đi.
“Mất hết cả hứng.”
“Trái Đất này cũng thật quá tròn rồi. Đi đâu cũng có thể gặp thể loại người hãm như anh ta, ảnh hưởng đến khẩu vị của người khác.”
Cao lương mĩ vị được bày ra trước mắt giờ cũng không thấy ngon miệng nữa, Hải Ly hoàn toàn không muốn nâng đũa lên ăn uống gì nữa cả.
“Anh ta cũng làm mất mặt cánh đàn ông quá rồi.”
Đại Hòa rốt cuộc cũng không nhịn được mà lên tiếng. Cặp vợ chồng này nổi tiếng ăn ý, bình thường Hải Ly nói gì, Đại Hòa đều hưởng ứng cả.
“Trong họa có phúc. Trịnh Lam không may dây phải anh ta, nhưng cũng may mắn hiện tại đã không còn dính líu gì đến anh ta nữa. Thời gian rồi sẽ làm mọi vết thương lành lại, tất cả mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Đại Hòa nói rồi đem nước lọc trên bàn rót vào hai chiếc chén rỗng. Một chiếc được đặt trước mặt Hải Ly, chén còn lại được đặt trước vị trí Trịnh Lam đang ngồi.
“Uống chút nước để bình tĩnh lại.”
“Cậu không sao chứ?”
Lương Đông vốn im lặng nãy giờ hiện tại mới cất tiếng trở lại. Anh ta quay qua nhìn Trịnh Lam, cẩn thận quan sát nét mặt của cô, đợi biểu cảm trên gương mặt Trịnh Lam bớt căng thẳng thì mới bắt chuyện với cô.
“Tớ không sao.”
Trịnh Lam khẽ lắc đầu, nhưng tay cô lại đang dồn hết sức mà siết lấy thành cốc.
“Cứ ở đây cũng chẳng có tâm trạng ăn uống thêm gì cả. Hay là chúng ta ra ngoài, tìm chỗ nào đó yên tĩnh chút, xem như là đi tăng hai đi?”
Hải Ly vốn là người giỏi khơi dậy vui vẻ cho người khác, cho nên cô ấy cũng không vì sự có mặt của Trác Diệu mà khiến cho mọi người đều cảm thấy căng thẳng, nhanh chóng nghĩ ra biện pháp để kéo chỉ số tâm trạng của mọi người tăng lên.
“Chúng ta đi, được chứ?”
Thanh âm nhẹ nhàng như gió mát mùa xuân của lương Đông vang lên bên tai Trịnh Lam. Cô hít một hơi sâu để bình ổn lại tâm trạng, sau đó miễn cưỡng nở một nụ cười cứng ngắc trên môi rồi mới chậm chầm hồi đáp câu hỏi của Lương Đông bằng một chữ:
“Được.”
“Vậy chúng ta nhanh đi thôi. Bữa tối hôm nay, để tôi thanh toán.”
Lương Đông nói rồi nhanh như cắt đẩy ghế đứng dậy, chủ động đi thanh toán tiền bữa cơm này. Trịnh Lam rất nhiên sẽ không để chuyện này xảy ra, dù sao cô cũng đã mạnh miệng nói mình sẽ làm chủ sự, chi trả chi phí cho buổi tụ tập này, nên làm sao có thể để Lương Đông móc hầu bao ra thanh toán được.
Tiếc là lúc cô đuổi đến Lương Đông đã thanh toán hoàn tất tiền cho nhân viên, còn sống chết từ chối việc Trịnh Lam chuyển tiền qua cho mình.
“Chút tiền nhỏ này để đổi lấy thời gian bên cạnh cậu, như thế là tớ quá hời rồi.”
Lương Đông nói rồi đẩy Trịnh Lam ra ngoài, hướng về phía bãi đỗ xe, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi còn vướng bận không khí căng thẳng này.
Bốn người vừa rời đi, lập tức phía bàn Trác Diệu liền có biến. Sắc mặt anh lúc này đen như đít nồi, không nói không rằng ném thẳng chiếc ly đựng rượu màu trắng sứ trong tay xuống đất, tạo nên một tiếng “choang” nhức óc, đinh tai.