Đông Chí Chưa Tới

Chương 4: Say rượu



"Trác Diệu, trả lời em đi. Em muốn biết, anh có yêu em không?"

Trịnh Lam khẽ chớp mắt, từ lúc tỉnh lại, ánh mắt của cô vẫn không ngừng hướng về phía anh.

"Em đã uống nhiều rồi."

Câu hỏi này không phải là lần đầu tiên Trác Diệu nghe thấy. Anh nghĩ câu trả lời là gì, có lẽ bản thân cô cũng đã sớm biết trước được rồi.

Anh chưa bao giờ... Chủ động nói lời yêu với cô cả.

Nghe thấy câu trả lời của anh, phản ứng của Trịnh Lam là khẽ cười một cái. Sau đó cô nhanh chóng buông tay anh ra, hành động có chút gấp gáp mau chóng kéo chăn lên trùm qua đầu mình mà nằm im thin thít.

Mặc dù cách một lớp chăn dày, nhưng Trác Diệu vẫn có thể nghe thấy âm thanh mang theo sự run rẩy của cô:

“Đúng vậy. Em say rồi.”

Cuộc trò chuyện ngắn ngủi giữa hai người nhanh chóng kết thúc. Trác Diệu cũng không nán lại trong phòng ngủ của cô nữa mà rảo bước đi ra ngoài. Trước lúc rời đi cũng không quên đóng cửa phòng lại, trả lại không gian riêng tư cho Trịnh Lam.

Hai người đã bắt đầu chia phòng ngủ từ một năm trước.

Đây không phải là đề nghị của Trác Diệu. Nhưng đối với việc Trịnh Lam chủ động đưa ra yêu cầu chia phòng ngủ, anh cũng không có bất cứ ý kiến gì. Anh cảm thấy, việc hai người có ngủ chung trên một chiếc giường hay không cũng không có gì to tát đến mức khiến cả hai phải cãi cọ cả, cho nên anh chỉ đơn giản gật đầu rồi để cô tự làm theo ý mình.



Đêm nay là một đêm dài đối với cả hai người.

Từ lúc anh rời đi, Trịnh Lam cũng không thể nào tiếp tục nhắm mắt ngủ được nữa. Mặc dù đầu cô đau như búa bổ, thế nhưng thực tình cô không thể nào chợp mắt nổi. Những lời mà anh nói, cộng thêm phản ứng lãnh đạm cô đã thấy vô số lần khi hỏi anh có yêu cô không từ trước đến nay giống như một cái búa tạ gõ mạnh vào đầu cô. Lại cộng thêm dư vị của rượu mạnh, thật sự khiến cho Trịnh Lam chỉ hận không thể một lúc trát đầy thuốc giảm đau vào trong đầu mình để xoa dịu cảm giác khó chịu hệt như lúc Tôn Ngộ Không bị Đường Tăng niệm chú.

Năm giờ sáng, phòng ngủ của Trịnh Lam nhộn nhịp hơn mọi ngày.

Trời vừa sáng là cô đã gọi điện cho bên vận chuyển, cũng hào phóng trả thêm tiền do cô đã phiền đến họ sớm thế này.

Nhưng trời sinh Trịnh Lam là người ghét việc thất hứa. Hôm qua vì buông thả bản thân dẫn đến việc say sỉn, cô đã không thể nào chuyển đồ đi trong ngày như đã hứa với anh. Cho nên nội trong sáng hôm nay, cô nhất định phải thu dọn hết đồ đạc của mình mà rời đi mới được.

“Cô chủ, đây là đang có chuyện gì vậy?”

Dì Lưu bị một màn náo nhiệt trước mắt làm cho hoang mang, liền nhanh chân chạy đến đứng bên cạnh Trịnh Lam mà vội vàng cất tiếng hỏi.

“Dì Lưu, chào buổi sáng.”

Trái ngược với thái độ hoảng hốt của Trương Lưu, Trịnh Lam ngược lại vô cùng bình thản.

“Đây không phải là lúc nên chào hỏi nhẹ nhàng thế này đâu. Cô chủ, đây chẳng phải là đồ cá nhân của cô sao? Sao lại cho người chuyển đi hết vậy?”

Linh tính mách bảo dì Lưu sắp có chuyện không hay. Trịnh Lam nghe thấy thế liền cười nhẹ rồi đáp:

“Vâng, cháu có chuyện phải rời đi. Dì Lưu, cảm ơn dì thời gian qua đã quan tâm cháu. Sau này... Chúng ta vẫn sẽ liên lạc với nhau nhé. Cháu rất quý mến dì.”



Trịnh Lam thân thiết nắm lấy tay dì Lưu. Trương Lưu còn đang không hiểu rốt cuộc là đang có chuyện gì xảy ra thì đột nhiên bên tai bà vang lên thanh âm trầm thấp của một người đàn ông:

“Vội vàng như vậy sao? Bây giờ dù sao cũng chỉ mới có năm giờ sáng, cô định đánh thức tất cả mọi người trong nhà à?”

Người vừa lên tiếng là Trác Diệu. Sắc mặt của anh có vẻ cũng không được tốt lắm.

Cũng đúng. Làm sao có thể tốt được khi cả tối hôm qua anh đã không ngủ được một chút nào.

Chính bản thân Trác Diệu cũng không biết rõ bản thân mình lúc đó ăn phải thuốc gì nữa, từ lúc rời khỏi phòng Trịnh Lam cho đến khi về đến phòng riêng của mình, trong lòng anh cứ thấy bồn chồn, khó chịu.

Rõ ràng câu hỏi kia không phải là lần đầu tiên anh nghe thấy. Nhưng không hiểu vì sao, hôm nay nó lại khiến cho anh cảm thấy có chút ám ảnh và bận tâm.

Có yêu Trịnh Lam hay không? Chính bản thân anh cũng không biết câu trả lời.

Nhưng có một điều mà anh có thể biết chắc chắn. Đó là anh chưa từng nghĩ đến một ngày nào đó, hôn nhân giữa hai người sẽ tan vỡ. Mà người chủ động đạp đổ cuộc hôn nhân này lại là... Người vợ “yêu dấu” của anh.

“Em xin lỗi đã làm phiền đến giấc ngủ của anh. Chỉ là em không muốn thất hứa thêm nữa, đáng lẽ hôm qua em đã phải dọn đồ đi như đã nói. Nhưng do em đã quá chén... Cho nên...”

“Cho nên em mới cần người sắp trở thành “chồng cũ” của em đến tận quán rượu để đón em về?”

Hôm qua thật sự, cô đã đem anh đi từ hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Trác Diệu có cảm giác như mình đã được chứng kiến Trịnh Lam ở một phiên bản mà trước giờ bản thân anh chưa bao giờ biết đến vậy.