Đông Chí Chưa Tới

Chương 49: Người Yêu Cách Vách



Trịnh Lam trực tiếp gửi hình hộp trang sức qua cho Lương Đông, hai tay run rẩy gõ một dòng tin nhắn:

“Xin lỗi đã làm phiền cậu thế này. Sáng nay tớ thấy có một món đồ lạ được đặt trước cửa nhà, không biết đây có phải là đồ cậu gửi tới không?”

Nhấn nút gửi tin nhắn, tim Trịnh Lam đập lớn như trống làng, nói không ngoa thì mồ hôi cũng đã rịn ra trên trán cô.

Mỗi giây trôi qua, Trịnh Lam đều thấy dài như một thế kỷ.

Ting ting.

Qua đi năm phút, điện thoại của cô mới vang lên âm báo có tin nhắn được gửi đến. Trịnh Lam mang thái độ như đang cầm một hòn than nóng rực trên tay, nhanh chóng mở khung chat ra xem thử.

Đúng là tin nhắn của Lương Đông gửi đến.

“Xin lỗi vì trả lời cậu muộn. Tớ vừa ra khỏi phòng họp, món đồ này không phải do tớ gửi. Cậu tìm thấy nó trước cửa nhà sao?”



“Đúng, tớ tìm thấy nó trước cửa nhà. Vậy có thể là do có người gửi nhầm đồ rồi, tớ sẽ tìm quản lý chung cư hỏi thử cô ấy xem sao. Nếu được tớ sẽ xin trích xuất camera để trả vật về với chủ.”

Tảng đá nặng trong lòng Trịnh Lam được gỡ xuống. May mà không phải do Lương Đông gửi đến, nếu không cô không biết phải đối mặt thế nào với anh ta cả.

“Gần đây trên tivi có đưa tin mấy tên biến thái nam để máy quay lén vào hộp quà gửi đến các hộ dân cư đấy. Cậu kiểm tra chiếc hộp kia xem có gì bất thường không.”

“A.”

Trịnh Lam giật mình khi đọc được tin nhắn thứ hai của Lương Đông. Cô ngoan ngoãn làm theo lời Lương Đông kiềm tra gói quà từ trong ra ngoài, phát hiện không có gì bất thường liền báo cáo lại:

“Không có gì bất thường cả. Xin lỗi đã làm phiền cậu nhé, cậu đang trong giờ làm việc mà đúng không? Cậu tiếp tục làm việc đi, tớ đi tìm quản lý chung cư nói chuyện chút.”

Trịnh Lam nói rồi tắt màn hình điện thoại, Hải Ly ngồi bên cạnh cô tất nhiên cũng đã đọc được tin nhắn, khẽ chép miệng rồi nói:

“Nếu gặp phải một tên biến thái có sở thích tặng quà hãng NX trước khi ghi hình nạn nhân, vậy thì tớ cũng không có vấn đề gì với việc để anh ta quay lén gương mặt xinh đẹp này của tớ một chút.”

Hải Ly vừa nói vừa cười ha ha, cứ như thực sự hy vọng bản thân sẽ trở thành “con mồi” cho “mấy con sói” đói khát ngoài kia vậy.

“Tớ đi tìm quản lý chung cư. Chắc sẽ từ chỗ cô ấy biết được điều gì đó.”

“Tớ đi cùng cậu.”



Hải ly vô cùng xông xáo, bát mì đang ăn dở cũng không cần ăn nữa, trực tiếp cùng Trịnh Lam đi tìm quản lý chung cư.

Quản lý khu chung cư này là một cô gái trẻ. Nhìn vào ngoại hình của cô ấy, Trịnh Lam phỏng đoán cùng lắm cô gái này cũng chỉ hơn mình có vài ba tuổi mà thôi.

“Chị Trần ạ.”

Trịnh Lam lịch sự chào hỏi Trần Nhu Nhu. Trần Nhu Nhu cũng là người thân thiện, vừa nhìn thấy Trịnh Lam liền tươi cười bắt chuyện:

“Trịnh Lam à? Tới đây đi, chị có nấu chè đậu đỏ, em ăn một ít cho vui nhé.”

Vừa nói Trần Nhu Nhu vừa múc chè ra bát, tiện tay cho thêm một ít đường trắng lên trên. Cô ấy cũng không keo kiệt, múc cho Hải Ly một bát đầy:

“Thai phụ ăn đậu đỏ rất tốt. Ngăn ngừa thiếu máu, em bé sinh ra sẽ rất khỏe mạnh, thông minh.”

“Cảm ơn chị ạ.”

Trịnh Lam cúi đầu nhận lấy bát chè nóng kia, ngập ngừng một lát rồi mới cất tiếng:

“Đích thực hôm nay tìm chị là em có chút chuyện muốn nhờ ạ. Sáng nay em nhận được một món đồ ở trước cửa nhà, không biết có phải là ai đã đặt nhầm ở cửa nhà em không. Cho nên em muốn nhờ chị trích xuất camera, để em có thể trả nó về với chủ.”

Trịnh Lam vừa nói vừa đưa chiếc túi giấy đang cầm trong tay ra cho Trần Nhu Nhu xem. Trần Nhu Nhu tỉ mỉ quan sát món đồ cô đang cầm trên tay, cũng không vội trả lời, chậm rãi nhai một thìa chè đậu đỏ, nuốt trôi xuống họng rồi mới mỉm cười đáp lại cô:

“Chị nghĩ không phải là nhầm đâu.”

Xem vẻ mặt không có gì là ngạc nhiên của cô ấy, Trịnh Lam và Hải Ly liền đoán ra được có lẽ Trần Nhu Nhu đã biết gì đó.

Trần Nhu Nhu nhìn Trịnh Lam đang đứng ở phía đối diện mình, cô ta nở một nụ cười tươi hơn hoa hướng dương đang phơi mình trước nắng sớm, giọng nói ngập tràn sự vui vẻ và ý tứ chọc ghẹo từ từ cất nên câu:

“Hồi sáng chị thấy cậu bạn trai ở phòng bên cạnh treo món quà này lên trước cửa nhà em mà. Có thể là do người ta để ý em nhưng ngại không dám nói, nên mới dùng món quà quý giá thế này để bày tỏ. Mối tình cách vách… Tuổi trẻ bây giờ thật là lãng mạn quá đi.”

Trần Nhu Nhu nói rồi đưa tay lên vuốt má, bày ra vẻ mặt não nề thở dài một hơi rồi tiếp tục câu chuyện:

“Không như lão chồng nhà chị. Con người khô khan, chẳng bao giờ tặng mấy món quà nữ tính, dễ thương thế này. Lúc yêu nhau cũng chỉ tặng cho chị mấy khu chung cư, giao cho chị quản lý.”

“Khô khan như chồng chị, em cũng muốn được trải nghiệm một lần.”

Hải Ly nhanh miệng đáp lại lời Trần Nhu Nhu. Hai người phụ nữ cứ thế cười đùa, hoàn toàn bỏ quên Trịnh Lam đang đứng cạnh họ đang mang sắc mặt vô cùng khó coi.