Trịnh Lam đứng thừ người ra một lúc lâu, mãi vẫn chưa hoàn hồn lại xác. Trác Diệu thấy cô ngây ngốc, cũng không keo kiệt đến mức một lời nói cũng tiếc với cô, lại nhắc lại thêm lần nữa:
“Trịnh Lam, em làm rơi đồ rồi.”
“C… Cảm ơn.”
Trịnh Lam bị thanh âm trầm thấp của anh kéo về thực tại, lập tức vươn tay giật lấy cuộn băng kia, sau đó quay người muốn mau chóng đẩy xe đẩy đến quầy thanh toán.
Bởi vì hành động quá hấp tấp, không nhìn phía trước phía sau, cho nên cô đã va phải một người nam cũng đang đi mua đồ, kết quả khiến cô mất thăng bằng, suýt thì ngã nhào xuống đất.
May mắn khi cô vừa chao đảo, một bàn tay rắn chắc đã vươn ra ôm ngang eo cô, thành cô giúp Trịnh Lam đứng thẳng dậy.
Trịnh Lam không kịp nghĩ nhiều, vội vội vàng vàng xin lỗi người mình vừa đụng phải.
Cũng may đối phương không phải người bụng dạ hẹp hòi, gật đầu nói không sao rồi đẩy xe đẩy đi qua chỗ khác.
“Em không sao chứ?”
Thanh âm Trác Diệu dội từ trên đỉnh đầu cô dội xuống. Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi mà phải “đội quần” đến hai lần, sắc mặt Trịnh Lam từ đỏ chuyển sang trắng, trong lòng đang thầm mắng bản thân rốt cuộc hôm nay đã bước chân nào ra đường trước mà đen đủi đến thế?
Khoảnh cách hiện tại giữa Trác Diệu với Trịnh Lam vô cùng gần gũi, cho nên vừa hay anh có thể thấy được găng mặt trắng bệnh của cô. Trác Diệu giúp cô đứng lại vững vàng, sau đó vươn tay sờ lên mặt Trịnh Lam, thanh âm đầy lo lắng vang lên rõ mồn một bên tai cô:
“Em không khỏe ở đâu sao? Sắc mặt sao lại tệ như thế?”
“Không có gì. Cảm ơn anh.”
Trịnh Lam không muốn tiếp tục đứng đây là trò cười nữa, cho nên liền nhanh chóng nắm lấy tay vịn xe đẩy mà đẩy xe đến quầy thu ngân.
Thấy Trịnh Lam bỏ chạy, Trác Diệu cũng nhanh chóng tăng tốc đuổi theo sau. Trịnh Lam là người thanh toán thành công trước, cô xách hai túi đồ nặng lỉnh kỉnh rời khỏi siêu thị, cánh tay mấy ngày này có chút nhức mỏi, bụng lại đang âm ỉ đau, cho nên tốc độ di chuyển của cô thành thực mà nói là chậm như rùa bò.
Trác Diệu ra khỏi siêu thị trễ hơn Trịnh Lam ba phút, vừa thanh toán xong anh liền vắt chân lên cổ chạy theo Trịnh Lam, vừa hay nhìn thấy cô đang xiêu xiêu vẹo vẹo mà xách hai túi đồ, bộ dạng trông vô cùng chật vật.
“Cơ hội đến rồi.”
Trác Diệu mừng thầm trong lòng, chạy như tên bắn về phía Trịnh Lam, sau đó vươn tay cầm lấy một tay cô mà cất tiếng nói:
“Đồ nặng lắm, để anh giúp em xách một tay.”
“Không cần đâu. Tôi tự mình làm được.”
Trịnh Lam muốn vùng tay ra, nhưng Trác Diệu lại có lợi thế hơn về mặt sức khỏe, động tác của anh cũng vô cùng dứt khoát, dành lấy túi đồ nặng bên tay phải của cô, cùng xách với hai túi đồ của mình.
“Không cần để ý. Đây là anh tự nguyện làm giúp việc cho em.”
“…”
Trịnh Lam đấu không lại anh, cũng chẳng có sức để mà đấu. Đi được mười bước thì đã đến trước cổng nhà Hải Ly, Trịnh Lam nhanh miệng nói:
“Cảm ơn anh đã giúp đỡ. Làm phiền anh rồi.”
“Không phiền.”
Trác Diệu nói rồi trả lại túi đồ cho Trịnh Lam. Mặc dù anh rất muốn, rất muốn có thể cùng cô vào nhà, nhưng ý thức được quan hệ hiện tại giữa hai người, Trác Diệu cũng không mặt dày đến mức yêu cầu cô điều vô lý như thế.
Trịnh Lam đang mệt mỏi, anh có thể dễ dàng nhận ra. Trác Khả Hân mỗi lần đến kỳ sinh lý đều sẽ đau đến mức cuộn tròn trên giường hai tư tiếng không động đậy, ăn uống cũng bữa bỏ bữa ăn, cho nên Trác Diệu cho là Trịnh Lam cũng sẽ cảm thấy như thế.
So với việc níu kéo cô đứng lại nói chuyện phiếm với mình vài ba phút, anh càng muốn để cô dùng thời gian đó để sớm quay về nghỉ ngơi hơn.
“Nhớ uống nước đường đỏ, đừng ăn đồ cay nóng.”
Trác Diệu dặn dò cô một câu nữa rồi mới nói lời tạm biệt mà rời đi.
Khi bóng lưng anh đã mất dạng, Trịnh Lam vẫn còn đứng ngây ra trước cổng nhà. Ban nãy, anh vừa nói lời quan tâm cô vừa mỉm cười, dùng bàn tay to xoa đầu cô.
Đã rất lâu rồi Trịnh Lam mới lại nhìn thấy anh cười rộ lên như thế. Nụ cười này như kéo cô về thời điểm mấy năm về trước, lúc Trịnh Lam vẫn còn mải mê theo đuổi bóng dáng anh. Cũng chính dáng vẻ chàng trai thanh xuân của anh đã khiến cô rơi vào biển tình. Bây giờ, anh đã là một người đàn ông chững chạc, khi cười lên không còn mang dáng vẻ của một thiếu niên thanh thuần nữa. Thế nhưng không thể phủ nhận, anh vẫn rất dễ dàng khiến trái tim cô loạn nhịp, lung lay.
Trịnh Lam lắc lắc đầu, siết chặt lấy hai túi đồ trong tay rồi quay người đi vào nhà. Hải Ly hôm nay đã ra ngoài từ sáng sớm, tối nay mới quay lại. Thế cho nên trong căn nhà rộng rãi hiện tại chỉ có một mình Trịnh Lam. Mấy ngày nay có người trò chuyện đã thành thói quen, bây giờ đột nhiên lại chỉ có một mình, Trịnh Lam vẫn là thấy không quen lắm.
Cô sắp xếp hết đồ ăn vào tủ lạnh, sơ chế một số nguyên liệu để chuẩn bị nấu bữa tối, sau đó mới lấy điện thoại ra nhắn cho Hải Ly một tin nhắn:
“Bao giờ thì cậu về?”
Năm phút qua đi mới có tin nhắn hồi âm lại. Hải Ly gửi một sticker con heo khóc lóc kèm dòng tin:
“Xin lỗi nhé bảo bảo. Dì hai của tớ giữ tớ lại bên này, bảo tớ tối nay ăn tối với gì và mấy anh chị em. Có lẽ tối nay tớ sẽ về muộn, hoặc là tận sáng mai mới về nhà ấy.”
“Buồn quá đi.”
Trịnh Lam nhanh chóng gửi tin nhắn kèm theo icon mặt khóc. Ngay lập tức đã nhận được tin nhắn thoại chứa lời xin lỗi chân thành của Hải Ly. Cô ấy còn hứa lúc về sẽ đem sủi cảo dì gói về chia cho Trịnh Lam thưởng thức.
Trịnh Lam lúc này mới thỏa mãn thỏa hiệp, nói bản thân không sao. Dặn dò Hải Ly cứ chơi vui vẻ ở nhà dì, không cần vì lo cho cô mà sớm về nhà.
Không có Hải Ly, buổi tối của Trịnh Lam đơn giản hơn rất nhiều. Cô chỉ là một đĩa salad nhỏ cùng một miếng ức gà sốt cam, như thế là đã xong bữa tối.
Thu dọn bát đũa, tắm rửa xong xuôi, Trịnh Lam liền nhanh chóng nhảy vọt lên giường rồi thu mình vào trong chăn. Đang lướt xem các video giải trí, đột nhiên có một số điện thoại lạ gọi đến. Trịnh Lam chần chừ giây lát, sau đó mới nhấn nút nhận cuộc gọi.
“Xin chào.”
Cô lịch sự chào hỏi trước. Đầu dây bên kia lại không chào hỏi cô mà trực tiếp đặt cho cô một câu hỏi:
“Em đã ăn tối chưa? Cơ thể đã ổn hơn chút nào chưa, có thấy đau bụng lắm không?”
“Trác Diệu?”
Trịnh Lam giật mình đến mức ngồi bật dậy từ trong chăn. Chưa đợi cô kịp phản ứng, Trác Diệu đã lập tức nói thêm mấy câu nữa:
“Anh đã pha nước đường đỏ và chuẩn bị một ít bánh ngọt cho em. Lát nữa người giao hàng sẽ giao đồ đến cho em. Em uống nước trước khi đi ngủ. Đồ ngọt khi nào thấy tâm trạng khó chịu thì lấy ra ăn nhé, như thế sẽ thấy dễ chịu hơn.”
Đây đều là những gì anh tìm hiểu được từ Trác Khả Hân. Trời sinh Trác Diệu không có năng khiếu nấu nướng, pha nước đường đỏ thôi cũng đủ làm khó anh. Lúc thì pha quá nhạt, lúc lại pha quá ngọt. Phải dựa vào sự giúp đỡ của internet, cân đo đong đếm chuẩn từng miligram thì anh mới tự tin chuyển đồ đến cho cô.
Theo đuổi đàn ông thông qua dạ dày, nhưng phụ nữ cũng cần ăn uống để sống mà. Anh sẽ cho Trịnh Lam thấy mình là một người đàn ông đáng để dựa dẫm, cô có thể tin tưởng ở cạnh anh sẽ không lo chết đói.
“Anh sao thế? Tự nhiên sao lại…”
Trịnh Lam còn chưa kịp bày tỏ thắc mắc của mình thì đã có tiếng chuông cửa vang lên. Trác Diệu cũng nghe thấy tiếng chuông thông qua dây truyền điện thoại, cho nên nhắc nhở cô:
“Chắc là dịch vụ giao hàng đấy. Em ra lấy đồ đi. Đi từ từ thôi, không cần chạy vội.”
Nằm trong chăn ấm, Trịnh Lam có chút miễn cưỡng, chậm rì rì như rùa bò mà đi ra mở cửa. Người giao hàng có vẻ đang rất gấp, giục cô ký xác nhận xong liền lao lên xe chạy biến đi.
Túi đồ không lớn lắm, nhưng Trịnh Lam có cảm giác tay mình đang nặng trĩu. Ngày hôm nay cô quá dễ dàng bị Trác Diệu chi phối, anh nói gì cũng nghe lời, đối với anh hoàn toàn không có chút phản kháng nào cả.
Đúng là không có tiền đồ mà.
Trịnh Lam nghiến răng thầm mắng bản thân trong lòng.
“Đóng cửa cẩn thận. Con gái ở với nhau, không được chủ quan.”
Cảm nhận của Trịnh Lam lúc này chính là, Trác Diệu giống như một ông bố trẻ ấy. Mấy lời anh vừa nói chính là lời bố cô dặn dò khi cô ở một mình trong một căn hộ nhỏ lúc còn học đại học. Lúc nào cũng dặn cô ra vào phải đóng cửa, đi đêm hôm về một mình nhất định phải cảnh giác, khi đi trên đường luôn phải gọi điện thoại nói chuyện với ông.
Nghĩ đến đây, sống mũi Trịnh Lam bất giác thấy cay cay. Dạo gần đây quan hệ giữa cô và bố không tốt lắm, nhất là sau vụ lùm xùm ly hôn với Trác Diệu, cũng đã rất lâu rồi hai bố con không có thời gian ngồi đối mặt nói chuyện với nhau.