“Đúng đấy, ở đây cũng chỉ có cậu hứng thú với trò trêu hoa ghẹo nguyệt. Trác thiếu gia của chúng ta hiện tại đã có người trong lòng rồi, đâu cần tranh người với cậu.”
Hải Thành cong môi cười, giọng nói mang theo tia bỡn cợt trả lời Cố Ngôn Dực.
“Bỏ đi, chẳng qua cũng chỉ là một tạp vụ. Các tiểu thư đài các chờ tớ còn xếp hàng dài hơn đường ray tàu hỏa đấy.”
Cố Ngôn Dực nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, lại cầm ly rượu lên ngửa cổ uống một ngụm lớn.
Ba người ở lại Đế Đô đến nửa đêm thì giải tán. Sáng mai ai cũng đều có việc riêng phải làm, không thể ở lại đây thâu đêm suốt sáng được.
Tám giờ sáng, Trác Diệu theo đúng thời gian biểu đến công ty làm việc. Hợp đồng hôm nay là hạng mục xuất nhập khẩu, mảng mới này là Trác Diệu và Cố Ngôn Dực cùng nhau bắt tay làm, cho nên anh ta cũng có mặt ở Thịnh An.
“Có nên kéo Hải Thành cùng tham gia không? Dù sao thương vụ này đôi bên đều có lợi, đều là anh em, cũng nên chia cho cậu ấy một ít chứ?”
Cố Ngôn Dực ở trên bàn đàm phán vừa ký hợp đồng xong liền đưa ra đề nghị.
“Hải Thành không có hứng thú với chuyện này đâu. Cậu phải hiểu cậu ấy chứ, ngoài trà đạo ra cậu ta đâu có hứng thú với thứ gì?”
Trác Diệu bình thản đáp lại lời Cố Ngôn Dực. Trong hội bạn thân bốn người, tính tình Hải Thành là bình ổn nhất, thú vui của anh ta cũng đơn giản nhất, chỉ xoay quanh trà đạo. Chu Lẫm tiếp nối con đường hành nghề y của gia đình, chỉ có Trác Diệu và Cố Ngôn Dực là quyết liệt theo con đường kinh doanh.
“Cũng đúng. Miếng bánh lớn này để hai chúng ta ăn vậy.”
Cố Ngôn Dực nói rồi lại nâng ly rượu vang đỏ lên uống một ngụm. Trác Diệu nhìn thấy bộ dạng hiện tại của cậu ta, không nhịn được mà cau mày nhắc nhở:
“Cậu nên sớm cai rượu đi. Mới sáng ra đã uống rượu, sau này đảm bảo sẽ phát bệnh dạ dày.”
Trước lúc bước vào bàn đàm phán Trác Diệu đã dặn thư ký chuẩn bị trà Phổ Nhĩ. Nhưng Cố Ngôn Dực một giọt cũng không đụng, đổi lại còn sai người đi chuẩn bị rượu vang.
“Cậu và Hải Thành đều là hai ông già, sức còn trai trẻ thế này không uống rượu no say đi, về sau muốn uống cũng không còn sức mà uống đâu. Tớ đây mới gọi là quý trọng từng khoảnh khắc đấy, có biết không?”
Cố Ngôn Dực hoàn toàn dương dương tự đắc, bày ra bộ dạng bổn thiếu gia đây nói gì cũng không sai. Trác Diệu khuyên không nổi cậu ta, cho nên cũng không nói thêm gì nữa.
Trần Bân từ dưới sảnh đem theo quà tặng cho các vị cổ đông cho dự án mới này đẩy cửa bước vào phòng họp. Sau khi trao quà đến tay từng người, anh ta mới ghé sát vào tai Trác Diệu rồi nhỏ giọng báo cáo:
“Tổng giám đốc, phía dưới có người tìm anh. Tôi lên báo cáo, hỏi ý kiến anh xem có để cô ấy vào hay không.”
“Phụ nữ?”
Trác Diệu vừa nghe thấy hai chữ “cô ấy” liền khẽ nhíu mày. Trần Bân gật đầu một cái, sau đó đem hình ảnh được trích xuất từ camera cho Trác Diệu xem:
“Là cô gái này. Cô ấy nói muốn đến cảm ơn anh, anh có thể để cô ấy lên gặp không?”
“Gì thế?”
Cố Ngôn Dực đánh hơi thấy có chuyện vui liền nhanh chóng đẩy ghế đi qua chỗ Trác Diệu.
Trác Diệu hoàn toàn không có ấn tượng gì với cô gái kia, cho nên anh trực tiếp đưa ra chỉ thị:
“Không quen, không gặp.”
“Người quen cả mà. Vừa mới gặp tối hôm qua, cậu không phải chưa gì đã quên người ta rồi đấy chứ?”
Cố Ngôn Dực vừa liếc mắt nhìn đã có thể nhận ra cô gái trong tấm hình được trích ra từ camera kia là người tối hôm qua đã được bọn họ giúp đỡ.
“Tôi không giúp cô ta. Nếu cậu muốn gặp thì tự mình gặp đi.”
Trác Diệu đã tìm hiểu qua rồi. Bố anh nói phụ nữ đều chán ghét người đàn ông của mình dây dưa mập mờ với người khác giới. Trác Diệu còn đang trên con đường theo đuổi Trịnh Lam, anh không muốn hành trình truy thê của mình gặp phải trắc trở chỉ vì những hiểu lầm không đáng có.
“Lạnh lùng quá đi. Người ta đến cũng đã đến rồi, tốt xấu gì cũng mời người ta uống ly nước chứ?”
Cô gái kia vậy mà lại là nhân viên mới được nhận vào Thịnh An. Vừa trông thấy cô gái đang mặc sơ mi trắng cùng chân váy công sở kín đáo trước mặt, Cố Ngôn Dực liền xông xáo đi qua chào hỏi trước:
“Có duyên quá, lại gặp nhau nữa rồi.”
“Là anh?”
Trái ngược với thái độ niềm nở của Cố Ngôn Dực, cô gái kia có vẻ không vui vẻ gì cho lắm khi đụng mặt anh ta.
“Không phải tôi thì cô nghĩ là ai?”
Cố Ngôn Dực nói rồi nheo mắt nhìn thẻ nhân viên cô ta đang đeo trước ngực, sau đó nhếch môi cười nhạt một cái nói:
“Nhân viên bộ phận nhân sự? Cùng một công ty, không lẽ cô không biết ông chủ của mình một ngày bận trăm công ngàn việc, không phải ai nói muốn gặp là đều có thể gặp được sao?”
Trong giọng nói của anh ta lộ rõ sự bỡn cợt cùng châm biếm.
Mễ Lạp cũng không phải là người có IQ thấp. Cô ta dễ dàng có thể nhận ra được Cố Ngôn Dực là đang cố tình nói móc mình, đôi mày liễu của cô ta vì thế mà chau chặt lại.
Qua đi một lúc, giống như đã điều chỉnh lại được tâm trạng, cô ta mới cứng nhắc nâng môi cười rồi đáp:
“Những lời Cố Tổng nói đương nhiên tôi hiểu rõ. Tối hôm qua quá hoảng sợ, trong lúc vội vàng chưa thể chân thành nói lời cảm ơn anh đã đứng ra giải vây giúp tôi. Hy vọng anh quân tử không chấp kẻ tiểu nhân.”
Thanh âm Mễ Lạp mềm mại như nước, thật sự có hiệu quả dập tắt lửa giận đang cháy phừng phừng của bất kỳ ai nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng, trong trẻo của cô ta.
Cộng thêm gương mặt non trẻ búng ra sữa kia nữa, trông cô ta thật chẳng khác nào một đứa trẻ không may phạm lỗi, khiến cho người lớn nhìn vào không nỡ trách.
“Tiếng tăm của tôi xem ra không tồi nhỉ? Chúng ta chỉ mới đụng mặt nhau một lần đã đủ để cô nắm được thông tin của tôi rồi?”
Cố Ngôn Dực nói rồi tiến lên phía trước một bước, dần thu hẹp khoảng cách với Mễ Lạp.
Mễ Lạp híp mắt cong môi cười, không chút nao núng trả lời câu hỏi của Cố Ngôn Dực:
“Cố Tổng ngày ngày đều xuất hiện trên các mặt báo lớn. Muốn không biết anh cũng không được.”
“Tổng giám đốc Cố, thư ký của anh đang đợi.”
Trần Bân là người cắt ngang cuộc trò chuyện này. Cố Ngôn Dực nhìn về phía em họ của mình đang chau mày khó chịu, cũng không rề rà nữa mà vẫy tay tạm biệt Mễ Lạp rồi rời đi.
Anh ta vừa đi khỏi, lập tức ánh mắt Mễ Lạp liền đổ dồn về phía Trần Bân, sau đó sấn tới cạnh anh ta, thân mật nắm lấy tay Trần Bân lắc qua lắc lại mà mở lớn đôi mắt hạnh long lanh nhìn thẳng vào mắt anh ta mà nói:
“Trợ lý Trần, anh đã chuyển lời tới tổng giám đốc chưa? Tôi có thể tới gặp anh ấy không? Tôi có chuyện muốn nói.”
“Tôi cũng biết thời gian của anh ấy quý báu. Nhưng tối hôm qua nếu không có anh ấy giúp đỡ e là tôi khó lòng toàn mạng đứng ở đây bây giờ. Anh có thể… Tạo cơ hội để tôi bày tỏ lòng biết ơn không?”
“Không.”
Trần Bân hoàn toàn không bị chút mỹ nhân kế này làm nao núng. Anh ta thẳng thừng gỡ tay Mễ Lạp ra khỏi tay mình, sau đó phủi phủi tay mà rời đi, hành động của anh ta chính là đang thể hiện sự bài xích trần trụi.
Lỗ tai Mễ Lạp rất thính, Trần Bân đã đi được một đoạn nhưng cô ta vẫn có thể nghe thấy lời anh ta đang lẩm bẩm trong miệng: