Vừa xuống xe, mẹ Giang lập tức đưa mắt nhìn Lục Yên. Đúng như dì Lưu đã kể, Lục Yên trông rất xinh đẹp, đoan trang. Nụ cười trên môi bà càng lúc càng đậm, đóng cửa xe, bà đi về hướng hai người bọn họ.
Giang Thành Ngật chỉ Lục Yên, giới thiệu với mẹ Giang: “Mẹ! Đây là Lục Yên!”
Rồi quay sang Lục Yên: “Đây là mẹ tôi!”
Tuy rằng Lục Yên cảm thấy là lạ nhưng vẫn cúi đầu chào bà Giang, khẽ nở nụ cười: “Cháu chào bác ạ!”
Bà Giang nhiệt tình nắm tay Lục Yên: “Chào cháu!”
Bà biết cách chăm sóc da, do vậy dù đã hơn năm mươi nhưng da dẻ vẫn căng mịn, trắng hồng, chỉ có phía đuôi mắt xuất hiện nhàn nhạt vết chân chim. Tuy nhiên ánh mắt của bà trong vắt, nụ cười không hề vương ưu phiền. Điều đó chứng tỏ bao năm qua cuộc sống bà thuận buồm xuôi gió, không bị năm tháng tàn phá.
Mẹ của Lục Yên không thể so sánh được. Khi còn trẻ tuy bà cũng thuộc hàng mỹ nhân nhưng bây giờ xuống sắc rất nhiều.
Mẹ Giang Thành Ngật cũng không nhận ra Lục Yên. Khi anh còn chưa kịp giới thiệu Lục Yên với cha mẹ thì hai người đã chia tay. Còn quãng thời gian anh thi đấu bóng rổ, có thể vô tình chạm mặt, có ấn tượng, nhưng cũng đã qua tám năm, có lẽ cũng lãng quên.
Bà Giang nheo mắt cười, thầm đánh giá Lục Yên, càng nhìn càng thuận mắt: “Vừa rồi ra ngoài cùng Thành Ngật sao?”
Giang Thành Ngật khẽ ho một tiếng, cắt ngang lời mẹ: “Mẹ, sao hôm nay mẹ lại qua đây!”
Bà Giang liếc xéo con trai: “Mẹ đi ngang qua thôi. Tình cờ trông thấy xe của con nên ghé vào thăm một chút!”
Cùng lúc này, Đinh Tịnh bước trên đôi giày cao gót tiến tới.
Không phải cư dân tòa nhà, chỉ có thể đỗ xe bên ngoài khu vực dành cho khách; do vậy, tuy rằng lái xe vào cùng một lúc nhưng mãi đến tận bây giờ mới đỗ được xe và tiến vào khu này.
Cô ta kéo kéo tay mẹ Giang, ngữ điệu thân mật: “Sao bác không đợi cháu một chút!”
Sự chú ý của bà Giang vẫn dồn trên người Lục Yên, giọng bà ôn tồn: “Cháu làm ở bệnh viện Phụ Nhất phải không? Công việc có mệt lắm không?”
Lục Yên nhẹ giọng trả lời: “Vâng, cháu làm ở bệnh viện Phụ Nhất. Cũng bình thường ạ, không mệt lắm, đã quen rồi!”
Trong lòng cô càng ngày càng cảm thấy kỳ lạ, quay đầu nhìn Giang Thành Ngật. Anh tuy rằng đứng trước mặt ba người, nhưng ánh mắt lại nhìn lơ đãng chỗ khác, dáng vẻ lạnh nhạt, khiến cô cảm giác mình đã nghĩ sai rồi.
Đinh Tịnh bị gạt sang một lên, mãi vẫn chưa tìm được cơ hội mở miệng. Cô ta đảo mắt nhìn, vô tình phát hiện nút bấm thang máy không sáng, cô ta lên tiếng hỏi: “Ồ có phải Giang Thành Ngật quên mang theo thẻ thang máy?”
Bà Giang lúc này mới nhớ đến Đinh Tịnh, quay sang nói với cô ta: “Cứ từ từ …. Lát nữa bác còn sang thăm dì của Giang Thành Ngật, nên không lên nhà. Hỏi thăm vài ba câu là đi thôi. À! Đinh Tịnh, bạn cháu cũng ở đây sao? Sống cùng tòa nhà với Giang Thành Ngật?”
Đinh Tịnh gượng gạo nở nụ cười: “Bạn cháu chưa về. Cháu đợi cậu ấy về mới sang.”
Bà Giang lại hỏi: “Đợt trước cháu hay gặp mấy chuyện kỳ lạ luôn muốn tìm Giang Thành Ngật nói chuyện mà … Tiện hôm nay gặp nó, cháu kể cho nó xem sao!”
Đinh Tịnh liếc Giang Thành Ngật một cái, ngừng vài giây, rồi làm như không có chuyện gì cười cười, lắc đầu: “Đã không sao rồi ạ! Thời gian vừa qua cháu hơi mệt mỏi, rồi lại nghi thần nghi quỷ.”
“Vậy cũng được!” Bà Giang nhìn đồng hồ, “Trễ rồi … Giang Thành Ngật qua đây mẹ nói cái này.”
Nhận ra nụ cười của mẹ mình có thêm vài phần gian xảo, anh hơi do dự một chút rồi cũng bước đến.
Chỗ này chỉ còn lại Lục Yên và Đinh Tịnh.
Hai người không ai nói với ai tiếng nào. Vẫn như trước đây, Lục Yên luôn có cảm giác hơi hơi khó chịu nhưng cô luôn biết điều tránh xa, không có ý định đon đả ra vẻ thân thiết.
Cô đứng một bên xem điện thoại, phớt lờ Đinh Tịnh.
Đinh Tịnh đứng quan sát Lục Yên một lúc, thấy cô không chú ý đến mình. Cô ta tiến lại gần hai bước: “Lục Yên, cậu đã nghe qua ‘Đông Chí’ chưa?”
Dứt lời, Đinh Tịnh nhìn chằm chằm Lục Yên sợ bỏ qua biến hóa nhỏ nhất trên khuôn mặt cô.
Đông Chí?
Lục Yên không hiểu đâu ra đâu, Đông Chí không phải chỉ là một tiết trong năm thôi ư?
Cô không lên tiếng.
Đinh Tịnh nheo mắt, chứng kiến Lục Yên không biểu lộ chút cảm xúc nào, cô ta sa sầm mặt mũi, trầm giọng: “Cậu đừng giả vờ, nhất định cậu biết đúng không?”
Lục Yên bình tĩnh đáp lời: “Xin lỗi! Tôi thật sự không hiểu cậu đang nói gì.”
Đinh Tịnh ngây người, một lát sau chậm rãi lắc đầu, nói gằn từng chữ: “Không! Tôi chắc chắn cậu biết, tôi đã sớm đoán ra tất cả những chuyện này là do cậu giả thần giả quỷ.”
Lục Yên lạnh lùng nhìn Đinh Tịnh, vẻ mặt cô ta càng lúc càng tệ, cô chán nản… “Rốt cục cậu muốn nói gì!?”
Đúng lúc này, Giang Thành Ngật và bà Giang quay trở lại.
“Tiểu Lục!” Bà Giang nắm tay Lục Yên, giọng thân mật, vỗ vỗ nhẹ bàn tay cô, “Lần sau bác tới ăn cơm với hai đứa!”
Nói xong bà mở cửa xe, phất phất tay: “Tịnh Tịnh, bác đi trước nhé!”
Đèn xe sáng lên, tiếng động cơ khởi động, chiếc xe hơi màu trắng lao vút đi.
Giang Thành Ngật quay sang Lục Yên: “Đi thôi!”
Hai người tiến vào thang máy, chỉ còn mình Đinh Tịnh đứng yên một chỗ.
Thang máy từ từ khép lại, Lục Yên nhìn lướt ra bên ngoài, hai mắt Đinh Tịnh trống rỗng nhìn về hư vô, sắc mặt cực kỳ khó coi, giống như đang cố gắng suy nghĩ chuyện gì đó.
Cô nghiêng đầu nhận ra Giang Thành Ngật cũng đang nhìn Đinh Tịnh, ánh mắt anh lạnh nhạt.
Cô sững người, trong lòng thầm nảy ra một suy đoán bạo gan: Lẽ nào vừa rồi Đinh Tịnh vốn dĩ không phải đến tìm Giang Thành Ngật mà là đến tìm cô?
Thế nhưng làm sao cô ta biết được cô đang ở nhà Giang Thành Ngật.
Hai người đến nhà, dì Lưu mở cửa đón: “Về rồi sao?”
Dì bưng lên hai ly nước chanh. Lục Yên nói cám ơn.
Dì Lưu cười cười: “Chờ một chút nữa là ăn cơm được rồi, trưa nay tôi làm món cá chiên sốt chua ngọt.”
Lục Yên ngẩn người, món cá chiên sốt chua ngọt là món cô thích ăn nhất nhưng Giang Thành Ngật thì không. Trước đây khi quen nhau, cô lúc nào cũng đòi ăn món này cho bằng được, có một lần còn ép anh ăn. Ăn xong bữa đó, anh uống rất nhiều nước ngọt nhưng mùi cá vẫn không hết tanh nồng, anh nhất quyết hôm ấy không cho cô hôn môi.
Nghĩ đến đây, cô ngượng ngùng, “À …. Cháu về phòng trước!” Rồi đi thẳng một mạch.
Đến hành lang phòng ngủ, Giang Thành Ngật ở phía sau gọi cô lại: “Mẹ tôi đưa cho em!”
Anh vừa nói vừa tiến đến gần, một tay anh đút túi quần, tay còn lại đưa ra một cái túi.
Ngoại trừ cho Lục Yên một cái, tay anh còn cầm lại một cái.
Lục Yên do dự một chút, rồi nhận lấy. Chiếc túi rất đẹp, nhãn hiệu nước ngoài, hình như đã từng trông thấy thương hiệu này trên quần áo của Đường Khiết.
Cô thở phào nhẹ nhõm, cũng may không phải món đồ gì quý giá. Cô mở túi nhìn vào trong, não bộ lập tức chấn động… Bên trong là chiếc váy ngủ ren trắng, nhìn sơ qua cũng đủ biết là cực kỳ thiếu vải.
Cô ngẩng đầu, lén lén nhìn Giang Thành Ngật, phát hiện anh cũng đang nhìn mình nhưng ánh mắt anh vô cùng bình tĩnh. Tầm mắt đan nhau cũng đủ khiến vành tai cô đỏ ửng.
Chắc chắn anh đã nhìn thấy, hoặc có thể chỉ cần nhìn qua túi đồ cũng đủ biết có gì trong đó.
Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nở nụ cười gượng gạo: “Cám ơn bác giúp tôi.”
Anh ừ một tiếng, rồi về phòng mình.
Lục Yên nhìn theo bóng lưng anh, chợt cảm thấy tò mò. Bà Giang tặng cô bộ đồ ngủ sexy này, vậy trong túi anh sẽ là món đồ gì.