“Đội trưởng Giang.” Lão Tần để điện thoại xuống, bước nhanh tới trước mặt Giang Thành Ngật, “Theo trợ lý của Trịnh Tiểu Văn nói, rạng sáng nay Trịnh Tiểu Văn có cảnh quay, lúc quay xong là khoảng năm giờ sáng, cảnh quay tiếp theo thì bốn giờ chiều mới quay. Trịnh Tiểu Văn thấy còn sớm, nói muốn về khách sạn nghỉ ngơi, cho đến mười hai giờ trưa, trợ lý gọi điện thoại nhắc nhở Trịnh Tiểu Văn đừng quên cảnh quay chiều nay, Trịnh Tiểu Văn nói cô ấy muốn tiếp tục nghỉ ngơi trong phòng hai tiếng nữa, xong rồi cúp điện thoại. Tuy nhiên mãi cho đến 3 giờ 50 phút chiều Trịnh Tiểu Văn vẫn chưa xuất hiện. Vừa rồi mới xác nhận, lúc 5 giờ 20 phút sáng, Văn Bằng lái chiếc xe màu trắng mang biển số xxxx980 rời khỏi công ty điện ảnh và truyền thông, trong camera quan sát thấy lúc ấy Trịnh Tiểu Văn cùng lên xe với Văn Bằng, hình như hai người vẫn nói cười vui vẻ. Bây giờ tôi đã xin lệnh phong tỏa tất cả các con đường trong thành phố, sẽ nhanh tra được hành trình tiếp theo của Văn Bằng.”
Giang Thành Ngật còn đang nghe băng ghi âm tìm được trong phòng của Trịnh Tiểu Văn.
“Giang Thành Ngật, chúng ta chơi một trò chơi đi, nếu trong vòng 24 tiếng cậu có thể tìm được Trịnh Tiểu Văn, tôi sẽ nói tất cả những điều cậu muốn biết!”
Đúng là giọng nói của Văn Bằng, ngữ điệu khá vui vẻ.
Băng ghi âm kéo dài khoảng năm giây, không có dấu vết bị người ta chỉnh sửa.
“Đội trưởng Giang!” Lão Tần dẫn người đi lục soát xung quanh khách sạn Hàn Lâm Sơn Trang một vòng xong, bước vội qua, “Không phát hiện được hành tung của Trịnh Tiểu Văn, vùng phụ cận cũng không có hồ nhân tạo hay hang động. Hai người này chắc là từ lúc rạng sáng đã đi khỏi công ty điện ảnh và truyền thông, vẫn chưa trở lại. Bây giờ làm sao đây đội trưởng Giang, chúng ta nhanh chóng trở về thành phố tìm Văn Bằng hay là nhanh chóng phong tỏa tòa nhà này?”
Tiếng bước chân và tiếng nói chuyện trên hành lang càng ngày càng lớn dần.
Bên ngoài càng lúc càng ồn ào, còn bên trong thì tĩnh lặng.
Lục Yên sửng sốt một lúc, rồi chạy đến đầu giường lấy điều khiển TV, mở TV lên.
Đài A
[Mọi người có thể thấy phía sau lưng tôi là khách sạn Hàn Lâm Sơn Trang, theo tin tức nhận được, Trịnh Tiểu Văn và Văn Bằng đều mất tích trong khách sạn này.]
Đài B
[Bây giờ chúng tôi đang ở bên ngoài tổ quay phim của Trịnh Tiểu Văn, trước mắt toàn bộ cảnh quay đang tạm thời dừng lại, không biết có phải liên quan đến việc Trịnh Tiểu Văn mất tích hay không. A! Thấy đạo diễn Chương rồi. Chào ông, đạo diễn Chương! Chúng tôi là phóng viên báo Tinh Châu, nghe nói…]
“Cút!” Chương Đại Sơn giận dữ hét lên, ống kính liên tục lắc lư.
Đài C
Một đám phóng viên đồng thời xông đến một hướng.
[Nhanh lên! Cảnh sát đến rồi!]
[Xin chào, xin hỏi anh là cảnh sát phụ trách vụ án này đúng không? Chúng tôi là phóng viên đài truyền hình C, trước mắt có phải Trịnh Tiểu Văn bị nghi là bị bắt cóc không? Ngoài ra còn có tin đồn Văn Bằng có thể là hung thủ của mấy vụ án giết người trước đây, không biết tin này có đúng không? Có thể nói một chút không?]
Trong ống kính là mấy vị cảnh sát xa lạ, tách đám người ra, hình như là muốn tiến hành tìm kiếm, liếc mắt nhìn, không thấy bóng dáng của Giang Thành Ngật.
Liên tiếp đổi mấy kênh giải trí, tất cả đều liên quan tới chuyện này.
Tin tức nổ tung, tốc độ lan truyền khiến người ta líu cả lưỡi. Các phóng viên vốn dĩ đến lấy tin Chương Đại Sơn và Trịnh Tiểu Văn kết hôn. Không ngờ lại bất ngờ xảy ra một tin cực hot thế này, đương nhiên bọn họ rất phấn khởi.
Tiểu Chu đi đến bên cửa kiểm tra hành lang và lối đi, sau đó quay về phòng cẩn thận kiểm tra phòng vệ sinh và cửa sổ lần nữa, cuối cùng kéo rèm cửa sổ lên, trong trạng thái sẵn sàng ứng chiến với bất kì chuyện gì xảy ra.
Lục Yên nhìn Tiểu Chu đi qua đi lại trong phòng, thầm nghĩ: Vốn chỉ là một vụ án hình sự, dưới lăng kính truyền thông lập tức trở thành tiêu điểm của toàn dân, Trịnh Tiểu Văn là nhân vật có sức ảnh hưởng lớn, Giang Thành Ngật áp lực như thế nào có thể tưởng tượng được.
Nhưng vừa rồi khi nghe giọng lão Tần, thì trọng điểm hoài nghi của bọn họ chính là Văn Bằng. Chẳng lẽ… không có trường hợp khác sao???
Tuy nói là đã gọi điện thoại rồi, nhưng mọi chuyện hỗn loạn trước mắt thì lão Tần chưa chắc đã nhớ tới việc chuyển lời cho Giang Thành Ngật.
Cô lấy điện thoại ra, quyết định thử lần nữa, may mắn là reo một lúc thì điện thoại được kết nối.
Giọng nói của Giang Thành Ngật hơi khàn khàn, chợt có thanh âm từ trong điện thoại truyền tới, bên đó chắc rất ồn ào.
“Chuyện gì thế?”
Cô tóm tắt: “Năm đó có thể chúng ta đã tình nghi nhầm đối tượng rồi, người theo dõi em hơn một tháng trời là người có vóc dáng nhỏ gầy, da rất trắng. Hơn nữa có người nhìn thấy đồng phục bên trong của hắn mặc là đồng phục thể thao của trường khác, rất có thể không phải là của Thất Trung. Em đang suy nghĩ, rất có thể người này quen biết thân thiết với thầy giáo hoặc bạn học của trường chúng ta, nên mới lấy được đồng phục học sinh trường chúng ta.”
Sau khi Giang Thành Ngật nghe cô nói xong, mới mở miệng: “Biết rồi.”
Lục Yên sửng sốt, nghi ngờ của anh và phán đoán của lão Tần không giống nhau.
Giang Thành Ngật lên tiếng: “Bây giờ bọn anh đang tìm Trịnh Tiểu Văn. Lát nữa anh nhờ đồng nghiệp trong tổ dẫn tiến sĩ Dụ qua phòng bọn em, vì lý do an toàn, bọn em cứ ở trong phòng, cũng đừng đi đâu hết. À! Đúng rồi, Lục Yên, nói cho anh biết số phòng của em đi.”
Lục Yên báo số phòng.
Cùng lúc đó, đoàn người đi từ công ty điện ảnh và truyền thông ra.
Phó đạo diễn nói lớn: “Mọi người về nghỉ ngơi trước đi, tối nay nếu vẫn chưa có tin tức của Trịnh Tiểu Văn thì chúng ta sẽ xem xét trở về thành phố. Đừng quá lo lắng, Tiểu Văn thích đùa, đạo diễn Văn ở nước ngoài lâu, đã bị tây hóa một nửa rồi, bình thường hai người này không náo loạn thì thôi, hễ ồn ào thì cũng điên lắm, không chừng tâm trạng hai người này không tốt nên mới đi chơi, qua hai ngày thì trở lại thôi. Mọi người nhớ đừng nói lung tung đó, bên ngoài đều là truyền thông, cẩn thận thì tốt hơn. David đâu? Vừa rồi cảnh sát tìm anh ta, hình như muốn hỏi anh ta gì đó.”
“Đi lâu rồi.”
David và trợ lý Tiểu Uy bước nhanh ra khỏi bãi đỗ xe, Tiểu Uy cao gần bằng David, cũng là một người đàn ông trắng trẻo sạch sẽ, điểm không giống nhau là tóc David thì màu đen, còn Tiểu Uy thì nhuộm màu đỏ, David không đeo kính, còn Tiểu Uy thì đeo kính gọng đen.
David đi một đôi giày Alexander McQueen dành cho nam giới cao năm centimet, ăn mặc theo trào lưu, vừa nhai kẹo cao su vừa nhìn đồng hồ.
Tiểu Uy xách chiếc hộp trang điểm trong tay giúp ông chủ, giọng điệu đầy oán trách vang lên: “Rốt cuộc là chị Tiểu Văn muốn giở trò quái quỷ gì thế, làm chậm trễ thời gian của anh David hơn một tiếng đồng hồ. Buổi trình diễn của Dior chiều nay còn phải chờ anh qua trang điểm nữa, lần này thì tốt rồi, suýt chút nữa là không kịp.”
David nhức đầu, xoa xoa huyệt thái dương, trừng mắt: “Nói bao nhiêu rồi lần, ăn nói chú ý tình hình một chút, không thấy xung quanh đều là người à, định bôi xấu anh cậu chắc. Tôi và Trịnh Tiểu Văn có quan hệ gì chứ? Vì cô ấy mà bỏ hết trăm công ngàn việc sao?”
“Em sai rồi, anh David.” Tiểu Uy lè lưỡi, “Thời gian không còn sớm, chúng ta đừng tới trễ.”
“Chìa khóa xe cậu đâu?” Đột nhiên David dừng chân lại, không nhịn được hỏi: “Xe của tôi có chút vấn đề, chỗ này lại không tiện gọi xe, tôi còn phải qua chỗ Dior cho kịp, buổi trình diễn buổi chiều cậu không cần qua, cậu tiếp tục ở lại đây nghe ngóng tin tức của Trịnh Tiểu Văn đi. Nếu cô ấy quay lại nhớ gọi điện thoại cho tôi, đừng để người ta nói tôi chỉ biết kiếm tiền, không quan tâm đến sống chết của Tiểu Văn. Sẵn tiện đưa bằng lái và giấy tờ xe của cậu cho tôi, đỡ mất công gặp phải cảnh sát giao thông, tôi cũng lười giải thích dài dòng với họ.”
“À!” Tiểu Uy chỉ sửng sốt mấy giây, rồi lấy đồ trong balo đưa cho David, “Anh David, nếu không thì em lái cho.”
David tiện tay để giấy tờ vào trong túi: “Bằng lái của cậu còn chưa tới ba tháng, chạy xe tổng cộng chưa tới năm lần, tôi dám yên tâm để cậu lái sao? Còn nữa, lần sau ở chỗ quay phim, tốt nhất nói chuyện chú ý một chút.”
“Hả?”
“Hả cái gì? Không thấy mới vừa rồi lúc cậu than thở với tôi, mấy trợ lý của Tiểu Văn ở đằng kia trừng mắt với cậu mấy lần sao? Tiểu Uy, anh David của cậu nhắc cậu một lần nữa, bây giờ cậu không biết Tiểu Văn là ai à, tốt nhất cậu nên tạo thêm quan hệ tốt với mấy cô ấy giúp tôi.”
“Biết rồi ạ.” Tiểu Uy ngoan ngoãn nghe lời.
“Thẻ phòng cho cậu, vào phòng tôi nghỉ ngơi đi, biết cậu thích uống coffee nên đầu giường của tôi có mấy bình đó, đều là bạn của tôi ở nước ngoài mang về, ngon hơn mấy thứ mua bên ngoài nhiều.”
“Cảm ơn anh David.” Tiểu Uy cười cười.
David ngoài miệng thì mỉm cười nhưng trong lòng khẽ hừ một tiếng, véo yêu Tiểu Uy một cái rồi xoay người đi.
“Anh David chú ý an toàn nhé.” Tiểu Uy đuổi theo hai bước, đưa chiếc hộp trang điểm trong tay cho David, anh ta đã sớm nhận ra hôm nay nó nặng hơn so với ngày thường, nhưng anh David chỉ nói là có thêm chút đồ nghề nên không cho anh ta mở ra xem.
David nhận lấy cái hộp rồi đi thẳng tới bãi đỗ xe. Đi được hai bước, anh ta mở điện thoại ra, nhập tin tức của khách hàng vào app.
Bên trong đang đưa tin mất tích của nữ minh tinh nổi tiếng, ống kính chợt lóe lên, đám phóng viên đuổi theo người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục màu tối: “Thì ra anh là cảnh sát phụ trách vụ án này. Cảnh sát Giang, có thể cho chúng tôi biết tiến triển hiện tại của vụ án được không? Nghe nói vì vụ án này mà bên cảnh sát đã mời chuyên gia tâm lý tội phạm nổi tiếng hỗ trợ, có thể nói cho chúng tôi biết động cơ hoài nghi Văn Bằng không?”
Giang Thành Ngật lảng tránh không đáp, anh cùng đồng nghiệp mở cửa xe cảnh sát ra rồi đóng sầm lại, ngăn đám người ồn ào bên ngoài xe.
Đôi môi của David hơi cong lên, làm một động tác hôn gió lên trên gò má của Giang Thành Ngật trong màn hình, khẽ mỉm cười: “So long.” (Quá lâu.)
Lên xe của Tiểu Uy, anh ta mở hộp trang điểm, lấy ra một bộ tóc giả màu đỏ đội lên, dùng bút kẻ lông mày và phấn vẽ vài nét trên gương mặt mình, cuối cùng đeo một cái kính gọng đen lên.
Trong hộp trang điểm có đầy đủ tất cả mỹ phẩm, xuyên qua khe hở có thể thấy loáng thoáng phía dưới có một xấp nhân dân tệ rất dày, hình như là mới rút từ ngân hàng ra.
Chỉ một lúc đã làm xong tất cả mọi thứ, anh ta đóng chiếc hộp lại, thắt dây an toàn rồi khởi động xe, đúng lúc này bên ngoài cửa sổ xe chợt nghe thấy tiếng gõ gõ.