Đông Cung Kiều Tước

Chương 67



Trình ma ma đáp lời xong bèn ra khỏi phủ một chyến, sáng sớm ngày hôm sau mới quay về.

Trưởng công chúa đưa A Yên vào cung, thái hậu biết A Yên có thai, đương nhiên cũng rất vui, kêu người ban thưởng A Yên rất nhiều đồ, rồi sắp xếp Quế ma ma có thâm niên sống trong cung đến bên cạnh A Yên. Quế ma ma am hiểu y thuật, sở trường là chăm sóc nử tử sinh sản. Để bà ta chăm sóc A Yên, thứ nhất là bởi vì thái hậu thương yêu đứa cháu ngoại vừa được tìm về này. Thứ hai cũng là thái hậu tỏ ý với Ung Vương Cố Thận Chi. Xét cho cùng, tuy thái hậu có thân phận tôn quý, nhưng nếu ngày nào đó bà và hoàng đế đều qua đời, phủ Thuận Quốc Công có thể tiếp tục hiển hách tôn vinh như trước hay không thì còn phải xem ý của Cố Thận Chi.

Thái hậu sống hơn nửa đời người trong cung, kể cả thực sự yêu thương người nào đó thì cũng không tránh khỏi có thêm ý khác.

Trong lòng trưởng công chúa cũng đoán được vài phần, cười nói: “Nếu trong bụng Chiêu Chiêu là tiểu thế tử, sau này mẫu hậu cũng có thể yên tâm rồi.”

Thái hậu nhìn trưởng công chúa một cái, trong lòng cũng dễ chịu, nếu thật sự như vậy, đứa cháu ngoại này của bà đúng là được ông trời chiếu cố, nếu không, làm sao có được ưu ái như vậy.

Thái hậu nhìn A Yên ngồi một bên, nghĩ đến Khương Uyển không cùng theo vào cung, liền hỏi trưởng công chúa: “Sao Uyển Nhi không cùng vào cung?”

Trưởng công chúa nói: “Mấy ngày trước tổ mẫu của nàng ta gọi nàng ta trở về Khương gia một chuyến, sau khi trở về nàng ta giở tính xấu với con, nói Khương gia thế này không tốt thế kia không tốt. Sau này sẽ không quay về đó nữa. Con còn chưa bớt giận, đứa trẻ này con không biết phải nói thế nào nữa.”

Đương nhiên trưởng công chúa không muốn nói chuyện Khương Uyển ái mộ Cố Thận Chi cho thái hậu nghe.

Hai nữ nhi tranh giành một phu quân, còn là tỷ muội, đương nhiên trưởng công chúa có thể giấu được thì cứ giấu, không muốn để thái hậu biết.

Hơn nữa, hiện giờ bà thương Chiêu Chiêu hơn một chút, cũng sợ thái hậu thiên vị Uyển nha đầu, khiến Chiêu Chiêu tủi thân, làm đứa trẻ này buồn.

Kỳ thật, trưởng công chúa đã nghĩ sai rồi, với thân phận sau này của A Yên, đương nhiên trong mắt thái hậu A Yên quan trọng hơn Khương Uyển.

Mặc dù trong lòng thái hậu thương Khương Uyển hơn, nhưng bề ngoài sẽ không thể hiện ra khiến A Yên cảm thấy tủi thân.

A Yên tạ ơn thái hậu, dùng ngọ thiện ở Từ Ninh cung xong mới từ trong cung trở về phủ Trấn Quốc Công.

Đương nhiên, lúc trở về có thêm Quế ma ma.

Người bên ngoài chỉ nghĩ rằng Quế ma ma là do trưởng công chúa sắp xếp ở bên chăm sóc A Yên, cũng không biết bản lĩnh của Quế ma ma.

Đương nhiên Trình ma ma cũng không biết.

Vì thế, hai ngày sau Trình ma ma mới ở trong phòng âm thầm tính toán lúc nào thì tiểu quận chúa có thể đẻ non, đột nhiên bốp một tiếng, cánh cửa bị đập mở, ngay sau đó hai bà bà thô kệch đi vào, bắt bà ta đến viện của lão phu nhân.

Trình ma ma vừa đi vào, liền nhìn thấy rất nhiều người đứng trong phòng.

Lão phu nhân tái xanh mặt, còn sắc mặt A Yên cũng có hơi tái nhợt.

Trưởng công chúa thấy bà ta đi vào, đôii mắt đầy lạnh lẽo nhìn về phía bà ta.

Không đợi Trình ma ma phản ứng, Quế ma ma liền bưng một chén thuốc đưa đến trước mặt bà ta.

“Ngươi thật to gan, dám hạ độc hãm hại quận chúa!”

Trình ma ma vốn đã chột dạ, bị người áp giải đi chân đã run run, lúc này nghe lời này thì chân hoàn toàn mềm nhũn, cả người quỳ xuống đất.

Bà ta tái mặt, giọng run run nói: “Lão nô không dám, chắc chắn là nhầm rồi, lão nô nào dám hại tiểu quận chúa.”

Quế ma ma đầy vẻ cười nhạo nhìn bà ta một cái, nói: “Ngươi cũng có vài phần bản lĩnh, có thể lấy được thiên hoa phấn của Nam Cương.”

Quế ma ma vừa nói ra lời này, sắc mặt của Trình ma ma lập tức trắng bệch.

Dù thế nào bà ta cũng không ngờ trên đời này lại có người có thể biết thiên hoa phấn.

Bà ta có người nhà hành nghề y ở thôn trấn Nam Cương nên mới biết đến thiên hoa phấn.

Nhìn sắc mặt của Trình ma ma, lão phu nhân và trưởng công chúa làm sao không biết bà ta muốn hại A Yên và đứa con trong bụng nàng.

Trưởng công chúa đập mạnh một cái lên bàn, tức giận nói: “Hay cho ngươi Trình ma ma, bản cung tự hỏi mấy năm nay chưa từng bạc đãi ngươi, con trai ngươi còn làm quản sự ở cửa hàng, tại sao ngươi muốn hại Chiêu Chiêu của bản cung?”

Trưởng công chúa vô cùng tức giận hỏi những lời này, nhưng cũng không định nghe Trình ma ma giải thích thế nào.

Lập tức, không đợi Trình ma ma lên tiếng, bà liền xua tay nói: “Lôi ra phạt trượng cho đến chết! Bán hết cả nhà bà ta đi, bản cung muốn xem xem, sau này ai còn dám có tâm tư như vậy!”

Trưởng công chúa lên tiếng, đương nhiên không ai dám cầu xin.

Chẳng mấy chốc đã có người tiến lên định lôi Trình ma ma ra ngoài đánh cho đến chết.

Trình ma ma kinh hãi khóc lóc chảy nước mắt nước mũi, hoảng sợ nói: “Xin công chúa tha mạng, công chúa tha mạng, con trai và cháu của nô tài đều vô tôi. Là, là Vĩnh Minh quận chúa ép nô tài hại đứa con trong bụng tiểu quận chúa!”

Trưởng công chúa nghe lời này, chỉ cảm thấy vô cùng hoang đường: “Ngươi chớ có nói bậy! Đang yên đang lành, tại sao Uyển nha đầu muốn hại Chiêu Chiêu?”

Lời này mới nói ra, trưởng công chúa cũng tự ngẩn người.

Bà biết Khương Uyển thích Cố Thận Chi, vì Cố Thận Chi còn không màng thể diện đến cầu xin bà.

Nhưng mặc dù như vậy, nàng ta cũng không đến mức làm ra chuyện như thế này chứ.

Trưởng công chúa chứng kiến nữ nhi này lớn lên từ nhỏ, cảm thấy tuy nàng ta kiêu căng, nhưng tâm tính không kém, không đến mức độc ác như vậy.

Hơn nữa, cho dù Uyển nha đầu nói gì đó, Trình ma ma cũng không phải kẻ ngốc, chuyện liên lụy cả nhà như vậy, sao bà ta lại đồng ý? Điều này không giải thích được! Nhưng Trình ma ma cũng không có xích mích với Chiêu Chiêu, tại sao lại ngốc đến vô duyên vô cớ muốn hãm hại đứa bé trong bụng Chiêu Chiêu?

Trưởng công chúa có thể nghĩ được, đương nhiên lão phu nhân cũng nghĩ được.

Lão phu nhân sống hơn nửa đời người, trên đời có chuyện gì mà chưa tưng gặp qua? Chỉ suy nghĩ một chú là đoán được Trình ma ma có điểm yếu gì rơi vào tay Khương Uyển.

Nếu không, sẽ không liều lĩnh làm ra chuyện như vậy.

Lão phu nhân sầm mặt, ánh mắt dừng trên người Trình ma ma.

Trình ma ma biết hôm nay khả năng lớn mình sẽ phải chết, nhưng cũng không muốn liên lụy đến cả nhà, đặc biệt là cháu nội.

Vì thế, bèn bất chấp tất cả nói ra chuyện nhiều năm trước.

“Lúc ấy quận chúa mới sáu tuổi, nô tỳ nghe lời của nàng ta cũng vô cùng kinh hãi, cảm thấy còn nhỏ tuổi sao mà độc ác như vậy. Nhưng nô tỳ cũng hồ đồ, trèo lên phú quý phủ Trấn Quốc Công, nghĩ chỉ có tiểu quận chúa mất tích, cô nương Khương gia mới có thể đến phủ Trấn Quốc Công ở bên trưởng công chúa, vì thế to gan nhân lúc hỗn loạn bắt cóc tiểu quận chúa.”

“Nô tỳ không dám lừa gạt, mấy năm đầu quận chúa luôn ngủ không yên, thường xuyên mơ ác mộng, còn thường xuyên đến chùa cầu phúc, tất cả đều vì chuyện này.”

“Việc này công chúa và lão phu nhân cũng biết đấy, khi đó công chúa còn tưởng rằng quận chúa bị nhiễm thứ gì bẩn, còn mời đại sư đến làm pháp, thật ra tất cả đều là bởi vì quận chúa hại muội muội của mình, trong đầu có quỷ.”

“Sau này, quận chúa lớn dần, tiểu quận chúa cũng không có tung tích, nên dần dần buông bỏ chuyện này, chỉ coi mình là cô nương duy nhất của phủ Trấn Quốc Công.”

“Quận chúa nói nếu nô tỳ không thay nàng ta hại tiểu quận chúa, thì sẽ nói ra chuyện năm đó, nói là một mình nô tỳ nổi lòng xấu xa hại tiểu quận chúa. Nói nô tỳ giải thích thế nào đi nữa thì năm đó nàng ta còn nhỏ như vậy, lão phu nhân và công chúa cũng không tin lời ma quỷ của nô tỳ. Kể cả dù có tin, cuối cùng nàng ta cũng có máu mủ với công chúa, công chúa dù giận nàng ta cũng sẽ không làm gì nàng ta, cuối cùng vẫn là cả nhà nô tỳ xui xẻo.”

“Nô tỳ không dám mạo hiểm nên mới đồng ý. Nếu nô tỳ có nửa câu nói dối, thì cho cháu nội của nô tỳ chết đầu đường hồn phách không thể chuyển thế đầu thai!” Trình ma ma sợ lão phu nhân và trưởng công chúa không tin, bèn giơ tay lên thề độc.

Đến nước này bà ta thật sự sợ lão phu nhân và trưởng công chúa nghĩ chuyện này chỉ do một mình bà ta làm.

Trưởng công chúa kinh ngạc một hồi, khuôn mặt trở nên trắng bệch, suýt nữa ngất xỉu.

Năm đó Khương Uyển mới từ Khương gia đến phủ Trấn Quốc Công, đúng là ban đêm thường xuyên mơ ác mộng ngủ không ngon, cả người gầy yếu, nên bà đặc biệt mời đại sư đến làm pháp.

Bà cứ nghĩ rằng nàng ta nhiễm thứ gì không tốt, đâu ngờ rằng Khương Uyển gặp ác mộng liên tục là bởi vì nàng ta còn nhỏ tuổi đã hãm hại muội muội của mình!

Trưởng công chúa cảm thấy khó thở, không dám nghĩ trên đời này lại có đứa trẻ độc ác như vậy. Năm đó, Khương Uyển mới sáu tuổi thôi.

Đứa trẻ sáu tuổi, sao lại nghĩ đến việc hãm hại muội muội của mình, còn bản thân đến phủ Trấn Quốc Công hưởng phúc.

Là bởi vì Khương gia bị mẫu hậu trút giận đến sa sút mới khiến Khương Uyển sinh ra tâm tư này sao? Trưởng công chúa muốn tìm một cái cớ cho Khương Uyển nhưng lại không thể.

Bởi vì, cho dù như vậy thì nàng ta cũng không nên làm ra chuyện độc ác đến thế.

Mấy năm nay vì Chiêu Chiêu mất tích mà bà sống không có ngày nào vui vẻ, Khương Uyển đương là nữ nhi ngoài miệng thì nói lo lắng, sau lưng thì nghĩ mẫu thân như bà thế nào?

Hồi lâu sau, trưởng công chúa đứng dậy quỳ trước mặt lão phu nhân, nghẹn ngào nói: “Mẫu thân, con dâu hổ thẹn với phủ Trấn Quốc Công, chuyện này giao cho con dâu xử trí đi.”

Lão phu nhân thở dài nặng nề: “Ngươi đi đi, bà già này chỉ nói một câu, phủ quốc công không chứa được nàng ta nữa.”

Tất nhiên trưởng công chúa không dám cầu xin thay cho Khương Uyển và cũng không cầu xin thay Khương Uyển.

Bà đáp một tiếng rồi đứng dậy, nhìn A Yên đứng ở đó bằng ánh mắt áy náy, rồi quay người đi ra ngoài.

Chỉ mấy ngày trong kinh thành xảy ra chuyện lớn, Vĩnh Minh quận chúa Khương Uyển mắc bệnh nặng, chữa không khỏi, chỉ mấy ngày đã qua đời.

Tĩnh Nguyệt Am ở ngoại ô có thêm một nữ tử họ Khương, nữ tử này vừa mới đến đã khóc lóc ầm ĩ không ngừng, nói mình là con gái của trưởng công chúa, là Vĩnh Minh quận chúa đương triều.

Khóc lóc ầm ĩ mấy ngày cũng không ai đếm xỉa, mỗi ngày không làm việc còn không cơm ăn, Khương Uyển mắc bệnh thật, sau khi tỉnh lại thì hối hận vì những việc làm ban đầu, cũng không có cách trở về kinh thành.

Tuy rằng nàng ta không được ra khỏi Tĩnh Nguyệt Am, nhưng thường xuyên có người nói với nàng ta những tin tức về Bùi Chiêu.

Ví dụ như, đại hôn của Ung Vương phi và Ung Vương kinh động cả kinh thành, đồ cưới phủ Trấn Quốc Công chuẩn bị cả ba trăm tráp. Còn Ung Vương vô cùng sủng ái Ung Vương phi, trong phủ chỉ có một mình Ung Vương phi, cho dù Cố Thận Chi làm thái tử cũng không có nữ nhân nào khác.

Còn có, Ung Vương phi sinh hạ một đôi long phượng, Ung Vương vô cùng sủng ái hai nhi nữ này.

Mỗi khi nghe những tin như này, Khương Uyển liền ghen tị đến phát điên, hận không thể chết đi để không còn phải nghe những lời này nữa.

Nhưng nàng ta lại không nỡ đi chết, nàng ta muốn nghe thấy Bùi Chiêu bị Cố Thận Chi chán ghét vứt bỏ, Cố Thận Chi có nữ nhân khác. Nàng ta nghĩ, hoa cũng có lúc tàn, tiệc vui chóng tan, Cố Thận Chi chẳng qua chỉ là ham mê mỹ sắc của Bùi Chiêu, đợi khi chán ngấy rồi thì sẽ không còn màng đến Bùi Chiêu nữa.

Nhưng nàng ta đợi mãi đợi mãi lại đợi được tin Bùi Chiêu được phong hậu, tân đế xóa bỏ lục cung, sủng một mình hoàng hậu.

Năm đó, Bùi Chiêu lại sinh hạ một tiểu hoàng tử.

Khương Uyển nhìn bàn tay nứt nẻ vì thường thuyền giặt quần áo của mình, nghĩ đến hiện giờ Bùi Chiêu oai phong trong cung, trong lòng sinh ra lòng ngưỡng mộ và hận thù trước nay chưa từng có, còn có cảm giác hối hận mà trước nay nàng ta không dám nghĩ.

Nếu năm đó nàng ta không làm những chuyện đó, thì ít nhất nàng ta có thể làm cô nương của Khương gia, nàng ta cũng là nữ nhi của trưởng công chúa, ngoại tổ mẫu của nàng ta cũng là thái hậu, còn muội muội của nàng ta cuối cùng thành hoàng hậu đương triều.

Dựa vào những điều này, nàng ta cũng có thể sống rất tốt.

Trong màn đêm, Khương Uyển vừa nghĩ những điều này vừa đẩy cửa đi ra ngoài, nhắm mắt nhảy xuống giếng.