Phương Điền nghe được tiếng trả lời của đối phương, mới âm thầm thở ra một hơi, may mà người ta đáp lại, nếu không cậu sẽ càng căng thẳng hơn.
Dù sao cậu làm streamer lâu như vậy, đây mới là lần đầu tiên livestream lộ mặt.
Phương Điền vốn là streamer mảng trò chơi của Phi Ngư TV, bình thường hay phát trực tiếp chơi game, thỉnh thoảng nối máy ghép đội hai người với fan. Tính cách của cậu không được hướng ngoại cho lắm, còn dễ thẹn thùng căng thẳng, lúc mới bắt đầu phát trực tiếp ngay cả nói ra một câu cũng thật dè dặt xấu hổ, nhưng cũng chính bởi tính cách thế này mà bất ngờ hút được fan.
Bởi vì giọng nói cậu dễ nghe, tuổi tác cũng nhỏ, khi nói chuyện có lúc vẫn còn mang theo chút trẻ con ngây thơ chưa trải sự đời, trong sáng đơn thuần chọc vào điểm đáng yêu của một số người, phát trực tiếp chưa được bao lâu đã hút được một đống fan mama, fan chị gái tràn đầy tình thương của mẹ, nhiệt độ của phòng phát sóng cũng nhanh chóng tăng vọt.
Phương Điền phát trực tiếp được non nửa năm, trước giờ chưa từng lộ mặt, cậu vốn không có dự định làm như thế, cũng không phải fan chưa từng yêu cầu, thậm chí họ còn trêu chọc chắc là bộ dạng cậu trông không được đẹp nên mới không dám lộ mặt, cậu cũng chẳng hề phản bác lại, chỉ nói là có hơi ngại ngùng, xong rồi để cho tới đâu hay tới đó.
Mà ngay vào hôm qua sinh nhật của cậu, bởi vì một bạn fan cứng nào đó ném quà oanh tạc, nhiệt độ phòng phát sóng của cậu trực tiếp đột phá 100 vạn.
Bình thường mà nói, khi fan của streamer trên nền tảng vượt qua trăm vạn thì sẽ cho fan một ít phúc lợi, mặc dù bây giờ cậu chưa có nhiều fan đến vậy, thế nhưng cậu vẫn nghiêm túc hỏi các fan muốn thứ gì.
Vị fan giàu sụ một hơi tặng hơn 10 vạn kia lại thẳng tay gửi thêm một cái hỏa tiễn kèm theo tin nhắn, người này nói: "Tôi muốn thấy mặt cậu."
Câu này vừa xuất hiện, khu bình luận tức khắc bùng nổ.
- -Tôi cũng muốn!!
- -Điền Điền cho mama thấy mặt con đi mà, cho dù Điền Điền không đẹp trai, mama cũng sẽ không ghét bỏ con đâu, con vĩnh viễn là cục cưng của mẹ!
- -DD ở trước màn hình ơi, cầu lộ mặt! Một lần thôi cũng được, để tui chấm dứt cái tâm nguyện này đi mà.
[DD: viết tắt từ tiếng Nhật, có nghĩa là trong số này ai tôi cũng thích, ở đây hiểu là dù mặt mũi bé Điền có ra sao thì bạn này cũng thích hết]
- -Điền à, xin luôn á.
Phương Điền nhìn thấy kênh chat đều là kiểu bình luận này, cậu không nghĩ tới các fan lại có thể để ý tới tướng mạo của cậu đến như vậy.
Thật ra cậu không hề có bất kì sự chống cự nào đối với việc lộ mặt, cậu cũng đâu có lừa gạt fan, cậu thật sự chỉ là cảm thấy ngượng ngùng mà thôi.
Vì thế cậu không chút đắn đo, đồng ý ngay với mọi người.
Phương Điền vốn cho là, không phải chỉ là livestream lộ mặt thôi sao, cứ làm giống như bình thường là được, quá lắm cũng chỉ là mở camera lên, nên làm cái gì thì làm cái đấy, xem như là call video với người lạ trên mạng vậy.
Nhưng cậu thật sự đã đánh giá cao độ dày da mặt của bản thân.
Trong nửa tiếng đồng hồ trước khi tới giờ phát sóng trực tiếp, cậu quả thật đứng ngồi không yên, lúc thì kéo chỉnh quần áo, lúc thì đứng trong phòng tắm soi gương.
Soi cả một lúc lâu, chợt thở dài một hơi, lẩm bẩm một mình: "Y như con nít vậy.". truyện tiên hiệp hay
Bất kể cậu có căng thẳng như thế nào, thời gian phát sóng trực tiếp vẫn cứ đến.
Nhóm fan trong phòng phát sóng chờ đợi đã lâu, fan hôm nay đến đông hơn lúc thường rất nhiều, hẳn là đều muốn nhìn thử xem mặt mũi streamer trông như thế nào, mọi người đều nhộp nhịp gửi bình luận.
Phương Điền ngồi dựa vào chiếc ghế êm ái, mở phần mềm livestream ra. Cậu vẫn còn rất căng thẳng, nhìn thấy kênh chat đều đang thúc giục cậu mở video, thầm nghĩ chết sớm siêu sinh sớm, vì thế ngay cả câu chào hỏi cũng chẳng kịp nói, dứt khoát bật camera.
Camera của cậu là trang bị lúc mới bắt đầu phát trực tiếp, được em họ cậu lập trình chung với máy tính, không phải là loại máy ảnh có hiệu ứng làm đẹp mà các streamer thường dùng để phát trực tiếp, nhưng hơn ở chỗ cực kì sắc nét.
Màn hình livestream tái hiện rõ nét gương mặt của Phương Điền, thứ đầu tiên xuất hiện trong video chính là mái tóc cực kì bồng bềnh và hơi xoăn nhẹ của cậu, màu tóc rất nhạt, làm nổi bật lên khuôn mặt trắng nõn nà, hai má hơi phúng phính, cái cằm thì nhọn, khiến cậu trông nhỏ bé đến lạ. Đôi mắt cậu rất to, lông mày cong cong, hàng mi vừa dài vừa dày, mũi với miệng đều nhỏ nhắn tinh xảo. Trông có vẻ hơi nữ tính nhưng cũng không phải hoàn toàn giống con gái, chỉ đủ để khiến người ta vừa nhìn vào sẽ muốn dùng từ đáng yêu, xinh đẹp để hình dung.
Tim Phương Điền đập thật nhanh, ngơ ngác nhìn vào camera tầm hai giây, mới phản ứng lại, nói lời chào hỏi.
"Chào cả nhà, mình là Phương Điền."
Khu bình luận của phòng trực tiếp trống trơn gần mười giây.
Phương Điền không biết tại sao, còn tưởng là mạng của mình bị đơ, cậu nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc lâu, sau đó hướng về camera huơ huơ tay, ấn đường khẽ nhíu lại, nói: "Có thấy được không nhỉ? Hay là bên mình bị đơ rồi?"
Ngay sau đó hàng loạt bình luận đủ loại màu sắc tràn ngập trên giao diện phát trực tiếp.
- -??????????
- - Đậu xanh????????
- - Cưng ơi, cậu là ai vậy???
- - Đây là bé đáng yêu nhất trần đời ở đâu đến vậy?????????
- - Tui gặp được tiên tử rồi nè chời.
Điền Điền, con mau nói cho mẹ đi, đây không phải là con, đây là diễn viên do con thuê tới.
Phương Điền nhìn thấy mấy bình luận này thì lập tức cười thành tiếng, cậu có hơi mất tự nhiên kéo kéo tóc của mình nói: "Khoa trương đến vậy à."
Phương Điền thật ra vẫn phần nào nhận thức về ngoại hình của bản thân, trước đây lúc còn đi học, bên cạnh cậu chưa bao giờ thiếu người theo đuổi, thậm chí có cả nam lẫn nữ. Cậu đã quen bị người khác chú ý, nhưng bị nhiều người như vậy nhìn chằm chằm, vẫn cực kì khẩn trương.
Cậu không dám đọc kĩ từng bình luận nữa, chỉ có thể giả vờ nghiêm túc nhìn chăm chú vào máy vi tính trên bàn: "Hôm nay livestream tổ đội 2 người cùng ăn gà."
Cậu chơi Tuyệt Địa Cầu Sinh còn chưa tới một tháng, còn là do được bạn tốt mãnh liệt đề cử mời gọi mới bỏ ra 98 tệ tải con game này xuống, có lẽ con trai là trời sinh không có sức kháng cự với vũ khí súng ống, cậu mới tiếp xúc với trò chơi này không lâu mà đã nghiện đến không thể cứu vãn, dạo này phát trực tiếp hầu như đều là ăn gà.
Thế nhưng cậu thật sự không có chút thiên phú nào, mặc dù rất thích chơi, nhưng lại chơi rất gà, kỷ lục cao nhất là trong vòng 10 phút ngồi máy bay bốn lần, hễ rơi xuống đất là thành hòm, fan đều không nhịn được mà sôi nổi khuyên cậu mua hack đi.
Nhưng mà cậu vẫn cảm thấy mình cũng không tệ, rất có không gian tiến bộ.
Mãi đến lần tổ đội 2 người tối nay, gặp phải Sở Tinh Chiết.
- -
Thanh niên ID là Break, ngoại trừ một tiếng "ừ" lúc mới bắt đầu ra thì không mở mic nữa.
"Số 1 à, chúng ta nhảy ở đâu vậy?" Lúc máy bay cất cánh, Phương Điền có hỏi một câu.
Sở Tinh Chiết không nói chuyện, chỉ tùy tiện đánh dấu một điểm trên bản đồ.
Phương Điền mở bản đồ ra xem, là khu Rozhok, gần khu vực đường bay.
Cậu gật gật đầu hài lòng, nói: "Cách đường bay khá gần, chắc là tôi có thể bay tới."
Sau đó lúc nhảy dù, Sở Tinh Chiết nhảy tới khu Rozhok, còn Phương Điền, rơi xuống trường học cách Rozhok một ngọn núi.
Sở Tinh Chiết:......
Lúc Phương Điền rơi xuống vừa vặn rơi trên mái nhà của trường học, xung quanh cũng có mấy người khác lục tục đáp xuống, nhìn sơ qua có khoảng ít nhất hơn 3 đội, cậu cuống quýt tiếp đất, nhanh chóng tìm súng, nhưng cậu quả thật là xui xẻo, cả một sân thượng sạch sẽ đến lạ, không những không có súng, ngay cả một cái chảo cũng không có, chỉ có vỏn vẹn một cây xà beng nằm cạnh chân cậu.
Mắt thấy người đáp xuống sân thượng bên kia đã nhặt được súng, cậu chỉ có thể cầm cây xà beng luống cuống chạy xuống lầu, vừa chạy vừa kêu lên: "Số 1 cứu tôi với!!"
Sở Tinh Chiết:......
Lúc cậu nhảy xuống trường học không phải có bản lĩnh lắm sao?
Phương Điền thấy đồng đội không đáp lời, bỏ thời gian liếc nhìn bản đồ, bản đồ nhỏ cho thấy đồng đội màu vàng cách cậu khoảng chừng hơn 300 mét, trong lòng tức khắc nguội lạnh, mặt buồn rười rượi nói: "Chỗ này nhiều người lắm, tôi sắp chết rồi."
Mặc dù nói như vậy, nhưng cậu vẫn muốn giãy dụa một chút.
Cậu men theo cầu thang chạy xuống, đến được tầng một thì đứng ở chân cầu thang nhìn dáo dác một hồi mới chuẩn bị xông ra khỏi trường học. Chỉ là còn chưa kịp bước ra khỏi dãy lầu, liền nghe thấy tiếng súng và tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài truyền đến.
Tiếng súng rất to, thật giống như ở kế bên tai vậy, cậu chỉ có thể quay về trốn tiếp.
Bên ngoài trường học toàn là người, trên người cậu không có súng cũng chẳng có giáp, nửa bước cũng khó đi.
Phương Điền nấp ở chân cầu thang, không dám động đậy chút nào, thật sự hết cách rồi, chỉ có thể làm phiền đồng đội.
Cậu mở mic đáng thương tội nghiệp nói: "Số 1 cậu có thể đến đón tôi được không? Ở đây có nhiều người lắm, xung quanh toàn là tiếng bước chân, thao trường cũng toàn người là người thôi, tôi đây chẳng có cái gì hết, chạy cũng chạy không thoát, cậu đến đây cứu tôi với có được không."
Giọng nói của cậu vốn đã non nớt, còn cố ý hạ thấp giọng để nói chuyện, nghe cứ như trẻ con đang làm nũng, một câu cứu tôi với mà cậu nói ra vừa mềm mại vừa nũng nịu, fan trong phòng phát sóng nhất thời chịu không được, bình luận gào khóc thảm thiết.
- - Mama chớt rồi!
- -Thế này thì đậu mía ai nhịn cho được?
- -Số 1 bộ chết rồi hả? Ta ra lệnh cho mi lập tức đi cứu cục cưng của ta! Ngay lập tức!
Sở Tinh Chiết vốn định không quan tâm đến cậu.
Chỉ là âm thanh kêu cứu của đối phương thật sự quá đáng thương, nói một câu mà nũng nịu mềm mụp lại còn kéo dài âm cuối, fan trong phòng trực tiếp của hắn vừa nghe cậu cầu cứu, không biết là liên tưởng tới thứ kì quái gì, giống y như lên cơn khùng, điên cuồng gửi bình luận kêu hắn đi cứu đồng đội, bộ dáng như anh mà không cứu cậu ấy thì anh thành mồ côi đó. [ý nói Chiết để Điền hẹo thì Chiết chơi 1 mình luôn =))]
Sở Tinh Chiết mặt không cảm xúc lục soát một căn nhà hai tầng, từ tầng hai nhảy xuống, nội thành của khu Rozhok có gara xe, hắn đầu đội một cái mũ 1, tay cầm một khẩu M416, một khẩu shotgun, chạy về hướng gara xe.
Tốc độ của xe máy rất nhanh, một đường phóng thẳng từ Rozhok tới trường học, vững vàng dừng lại ở bờ tường bên hông trường học.
Hắn lẻn từ ngoài vào, mới vừa đến gần dãy lầu, liền nghe thấy tiếng súng liên hồi từ bên trong truyền ra, trong sân bóng rổ ở tầng một, hai người mặc bộ đồ thể thao màu vàng đang đấu súng với nhau.
Sở Tinh Chiết ổn định bước chân, trèo qua khung cửa sổ vào trong, ngồi xổm tại điểm mù thị giác của cả hai người, bật ống ngắm trực tiếp dùng một băng đạn M416 tiễn cả hai thăng thiên.
Vừa mới chuẩn bị đi qua liếm hòm, liền nghe được tiếng bước chân ở bên ngoài.
Hắn nép vào bên trái của nhìn ra, thấy được trên hành lang có người đang chạy hướng vào bên trong, cầm AKM đội mũ 3.
Người đàn ông mặc đồ đen điềm tĩnh ung dung thay băng đạn, thu hồi ống ngắm, đổi sang súng khác. Nhẩm tính khoảng cách, ngay lúc đối phương sắp bước vào cửa, hắn xoay người bật ống ngắm, dùng S12K bắn hai phát ở cự ly gần trúng ngay cơ thể đối phương, trực tiếp tiêu diệt.
Hắn ngồi xuống, nhặt lấy mũ 3 còn nguyên không chút hao tổn từ hòm xác của người đó, đổi lấy AKM, cả người không vương chút máu bước ra khỏi sân bóng rổ.
Sở Tinh Chiết giải quyết xong người cuối cùng ở trường học, trên màn hình hiển thị đã tiêu diệt 9 người. Hắn uống cạn một lọ thuốc giảm đau (Painkiller), lắp đầy đạn cho AKM, lúc này mới đi tìm tới vị trí người đồng đội không hề nhúc nhích trên bản đồ.
Khi hắn tìm được Phương Điền, cậu chàng vẫn còn co gập người chui rúc trong khoảng trống nhỏ hẹp dưới chân cầu thang, trước ngực ôm một cây xà beng, bộ dạng nhỏ yếu đáng thương biết bao nhiêu.
Sở Tinh Chiết không nhịn được, khóe miệng cong thành một đường cong nhẹ, nhưng trong phút chốc đã hạ xuống.
Lúc Phương Điền nghe được tiếng bước chân, còn tưởng là lại có người đến khu trường học. Cậu nghe thấy tiếng súng cứ vang lên không ngừng nghỉ ở bên ngoài, và tiếng chạy tới chạy lui của kẻ địch ở cả trên lầu dưới lầu, qua một lúc lâu sau, mới yên tĩnh trở lại.
Bên tai truyền đến tiếng bước chân từ xa đi tới gần, không bao lâu, một chàng trai mặc đồ chiến đấu màu đen, chân đeo giày bốt, đầu đội mũ 3 đứng lại trước mặt cậu.
Giọng của anh ta lành lạnh, mang theo chút cao ngạo, nói với cậu.