"Ù uôi, hai đội liền đấy. Lên đê, lên đê, cho mọi người chiêm ngưỡng sức mạnh của khẩu súng bán tự động này."
Sở Tinh Chiết nhướn mày, mở ống ngắm, nhằm về phía thùng thính.
Hai phát đạn bắn gục tài xế, lúc đồng đội tên đó nhảy khỏi xe cũng bị ba viên đạn tiễn về chầu trời.
[Đồng đội của bạn Break đã headshot Zhy95 bằng SLR (180m)]
[Đồng đội của bạn Break đã hạ gục Ninkin bằng SLR (182m)]
"Oa, bắn trúng hai mục tiêu đang di chuyển! Anh đỉnh quá đi mất! Đây là trình độ của tuyển thủ chuyên nghiệp hàng đầu sao!" Phương Điền phấn khích nói.
Sở Tinh Chiết cười hừ một tiếng, không để ý đến cậu.
Nhiếp Dương Dương mở ống ngắm, nói với hắn. "Đồng đội của tên kia ném bom khói định chạy, có thể ép thẳng luôn."
Sở Tinh Chiếp đáp. "180 mét, SLR không ép được. Mọi người đánh đi, tôi đi camp đội khác."
"Vâng, anh Tinh Chiết cẩn thận nha." Phương Điền gật đầu.
Sở Tinh Chiết đi vòng sang bên trái thùng thính, tiếp cận phía sau team địch. Sau khi xác nhận vị trí bọn họ, hắn ném lựu đạn nổ chết hai người, đổi chỗ núp, quan sát hướng di chuyển của kẻ địch.
Nhiếp Dương Dương ở trên cao báo cáo cho hắn. "Tên bị bắn gục ở sau cái cây trước mặt cậu, có người tới cứu cậu ta. Tên cuối cùng thì ngày bên phải cậu, ném thêm lựu đạn đi."
Dứt lời, Sở Tinh Chiết trực tiếp vòng sang phải, ước tính thời gian kẻ địch xuất hiện, nghiêng người nhanh chóng kết liễu rồi nạp đạn.
Nhiếp Dương Dương: "Tên đằng sau cây kia vừa ló đầu ra. Chưa tới mười giây, chưa cứu được đâu, coi như còn một đứa thôi."
Sở Tinh Chiết "ừm" một tiếng, lao thẳng tới.
Khi hắn đến gần, tên địch cuối cùng kia chỉ có thể ngừng cứu người, nổ súng về phía hắn. Sở Tinh Chiết chờ mỗi lúc cậu ta để lộ thân, phản ứng cực nhanh, không cần mở ống ngắm đã tiễn luôn người cuối cùng.
"Ghê! Ông hoàng một đấu bốn. Trâu bò quá nha Sở Tinh Chiết." Nhiếp Dương Dương khen ngợi.
Sở Tinh Chiết bình tĩnh cất súng, giọng điệu lạnh nhạt. "Là do bên kia đần quá thôi. Có hai người mà chẳng dám xông lên, thao tác ngốc nghếch hệt như Phương Điền."
Phương Điền: ???
[Phương Điền: Không phải chứ, ông anh này còn đá xoáy tui?]
[Ha ha ha ha ha sao ông lớn lại nhằm vào Điền Điền rồi!!]
Kết thúc ván đấu, ba người tiếp tục mở trận mới ở bản đồ Sanhok.
Phương Điền thấy đã muộn nên nói trước với hai người. "Đánh nốt trận này em nghỉ nha."
Sở Tinh Chiết. "Sớm thế?"
Phương Điền ừm một tiếng, khẽ ngáp. "Em muốn đi ngủ, buồn ngủ quá à."
Nhiếp Dương Dương kinh ngạc. "Hóa ra là một vị tinh anh ngủ sớm à? Thất lễ, thất lễ rồi."
Phương Điền dụi dụi mắt, giọng nói cũng mềm mềm dính dính, chống cằm trả lời. "Gì mà tinh anh ngủ sớm chứ, đã mười hai giờ rồi mà, hai anh không cần ngủ chắc."
Nhiếp Dương Dương nói. "Học sinh tiểu học mới mười hai giờ đi ngủ chứ?"
Phương Điền hừ một tiếng. "Nhưng đến mười hai giờ em đã mệt rã rời rồi, mắt còn không mở nổi nè."
[A, muốn dỗ bé cưng ngủ!]
[Bé cưng thơm thơm làm sao giống đám tuyển thủ thô ráp mấy người chứ. Bé cưng phải đi ngủ đúng giờ.]
[Chống cằm cũng đáng yêu quá, mềm mềm.]
Sở Tinh Chiết thấy cậu buồn ngủ đến vậy liền nói. "Trận này nhảy sân bay luôn đi, đánh xong rồi đi ngủ."
Nhiếp Dương Dương nhìn đường bay. "Hình như không bay tới được, chỉ có thể tìm xe chạy qua thôi. Chúng ta tách ra nhảy đi."
Sở Tinh Chiết "Ừ" một tiếng, tiếp lời. "Phương Điền nhảy cùng tôi tới đường cái, cậu nhảy đầu cầu, tìm xe rồi họp mặt."
"Vâng." Phương Điền ngoan ngoãn đáp.
Lúc nhảy dù, Sở Tinh Chiết để ý thấy có một chiếc ô tô nhỏ ngay trên đường cái liền điều chỉnh hướng bay qua.
Ai mà ngờ lại có người có cùng suy nghĩ với họ.
Vừa đáp đất, Sở Tinh Chiết đã phát hiện còn một đội hai người khác bay tới chỗ đó.
Sở Tinh Chiết đáp xuống ngay sát chiếc xe, hắn mới ngồi lên ghế lái, chuẩn bị đưa Phương Điền đi thì kẻ địch bên cạnh cũng nhảy lên xe.
Sở Tinh Chiết cau mày, bực bội tặc lưỡi.
Phương Điền hoảng sợ. "Á, bọn họ cũng nhảy vào xe mình!"
Sở Tin Chiết hừ lạnh một tiếng, trực tiếp lái xe đưa cả Phương Điền với hai tên địch tới đầu cầu.
Ngay đầu cầu có một nhà WC nhỏ, Sở Tinh Chiết dừng xe ở gần đó.
Kẻ địch ngồi bên ghế phụ cũng nhận ra điều gì, lúc Sở Tinh Chiết xuống xe liền lập tức bám theo, vọt tới WC.
Trong WC có một khẩu UZI, hai người đồng thời cúi người nhặt súng. Sở Tinh Chiết nhanh tay cướp được, tên kia chỉ lấy được ba mươi viên đạn. Kẻ địch định đấm tay bo thì đã bị Sở Tinh Chiết nạp xong đạn bắn gục.
Tên địch bò trên mặt đất, mở mic chửi.
"Đệt mẹ, mày độc thân bao lâu mà tốc độ tay nhanh thế hả?!"
Sở Tinh Chiết không thèm để ý đến cậu ta, giơ tay kết liễu.
Kẻ địch ngồi ngoài xe thấy Sở Tinh Chiết giành được súng, còn bắn chết đồng đội mình liền đổi chỗ lên ghế lái, mang xe chạy mất.
Phương Điền ngoan ngoãn ngồi đằng sau không hiểu chuyện gì, tới khi xe đi rồi vẫn còn ngơ ngác.
Chờ tới khi Sở Tinh Chiết ra tới nơi thì kẻ địch đã mang cả người lẫn xe đi rồi.
Phương Điền: ????????????????
Lúc cậu phản ứng lại lập tức bị dọa hết hồn, hoảng loạn kêu Sở Tinh Chiết. "Anh Tinh Chiết cứu em với!!!"
Nhiếp Dương Dương vẫn đang ở đầu cầu tìm xe, không rõ tình hình. "Sao đấy, Phương Điền kêu cái gì đấy?"
Sở Tinh Chiết bực bội chửi "Đệt" một tiếng, nóng nảy đáp. "Mẹ nó, đứa ngốc kia bị người ta bắt cóc rồi!"
Nhiếp Dương Dương: ??????????????
Sở Tinh Chiết cáu kỉnh mắng Phương Điền. "Mẹ kiếp cậu không biết nhảy xuống với tôi à? Sao lại ngốc thế hả!"
Phương Điền mếu máo, tủi thân nói. "Em đâu có phản ứng nhanh được như các anh đâu."
Nhiếp Dương Dương sợ Sở Tinh Chiết lại mắng người ta khóc, vội vàng hoà giải. "Không sao không sao. Chỗ anh có xe đây, anh với Sở Tinh Chiết sẽ tới ngay. Cậu cứ mở mic nói chuyện với tên đó đi."
Nhiếp Dương Dương. "Không phân nam nữ đâu, đàn ông ai chẳng thích trò này. Tin tôi đi, mau lên."
Phương Điền hé môi nhưng không phản bác được, cậu xấu hổ, ngập ngừng mãi mới mở mic tổng, cứng ngắc nói. "Anh ơi, anh có thể đừng giết em không. Em xin anh đó."
Sở Tinh Chiết: ......
Nhiếp Dương Dương cách bọn họ khá xa, không rõ tình hình bên kia. Thấy Phương Điền im lặng liền thắc mắc. "Sao rồi, tên kia nói cái gì?"
Bên kia Phương Điền nghe kẻ địch nói hai câu rồi im lặng, bị thúc giục mới đỏ tai lắp bắp. "Anh ta... anh ta nói Sở Tinh Chiết giết em trai anh ta, bảo em đừng có xin tha, ngoan ngoãn nằm im. Anh ta bảo đừng nói gọi anh, gọi ch... cũng không tha."
Sở Tinh Chiết nhíu mày, nhạy bén truy hỏi. "Gọi cái gì cũng không tha cơ, cậu nói rõ xem nào."
Phương Điền đỏ bừng mặt, lí nha lí nhí. "Gọi chồng... cũng không tha."
Giọng cậu nhỏ như tiếng muỗi kêu nhưng Sở Tinh Chiết vẫn nghe thấy.
Sở Tinh Chết: .......
Sắc mặt hắn tối sầm, giọng điệu lạnh lùng. "Cậu nói với hắn, hắn chết chắc rồi."
Phương Điền: ........
"Khi nào xe dừng thì lập tức chạy đi, tìm chỗ trốn chờ bọn tôi tới."