Đồng Đội Giỏi Làm Nũng Quá, Làm Sao Bây Giờ?

Chương 17: Sân bóng rổ



Editor: YYone

Tuktak-man: Phương Điền!!!!!

Điền trong Tinh Vệ điền hải: ?

Tuktak-man: Anh đó! Em nói anh đừng có dây dưa mấy người đàn ông không đứng đắn mà, anh coi lời em là gió thoảng qua tai đó hả?! [phẫn nộ.jpg]

Điền trong Tinh Vệ điền hải: ?? Anh không có, em có ý gì hả, đừng có nói bậy!

Tuktak-man: Anh giả bộ gì hở? Nếu giờ anh ở trước mặt em, có tin em véo mặt anh đỏ luôn không?

Điền trong Tinh Vệ điền hải: Anh đã làm gì chứ! Em nói rõ ra ngay, không anh giận đấy nhá!

Tuktak-man: [Bạn đang bắt đầu cuộc gọi video, chờ đối phương phản hồi....]

Điền trong Tinh Vệ điền hải: [Đã hủy] Em làm gì thế!!!!

Tuktak-man: Không phải anh đang giận à? Để em xem khuôn mặt nhỏ giận giữ của anh nào.

Điền trong Tinh Vệ điền hải: Lượn đi.

Tuktak-man: Hai giờ chiều nay ở quán trà sữa ngoài cổng trường, anh đến đúng giờ đấy nhé.

Điền trong Tinh Vệ điền hải: Không tới, anh bận.

Tuktak-man: Anh bận cái gì hả? Bận nói chuyện với đàn em khóa dưới à? Hay bận tình chàng ý thiếp với Sở Tinh Chiết? Bận cười bận khóc, bận đuổi theo ngọn sao băng trên bầu trời?

Điền trong Tinh Vệ điền hải: Em chỉ thông báo thôi, đến trễ một phút, đồ nữ, vòng bạn bè, hiểu chưa?

Điền trong Tinh Vệ điền hải: .... Anh chịu đựng em đủ rồi nha!!!

Tuktak-man: Giờ em đăng nhé.

Điền trong Tinh Vệ điền hải: Chị gái à, nhất định sẽ đến đúng giờ mà.

Tuktak-man: Sớm nghe lời thì có phải được rồi không, đúng là.

Phương Điền phẫn nộ tắt điện thoại, thả người cái bịch xuống giường.

Đáng ghét, không thể để mấy người phụ nữ nắm được điểm yếu. Chỉ vì một tấm ảnh chụp mà cậu bị uy hiếp suốt cả năm trời!

Rõ ràng hồi mới gặp ai cũng vừa cẩn thận vừa ngượng ngùng, lúc ấy Trần Mạn Mạn còn len lén đỏ mặt nhìn trộm cậu.

Thế mà giờ cô gái này không phải đe dọa bằng ảnh chụp thì lại là đồ nữ, còn thỉnh thoảng nói mấy câu linh tinh chứ.

Một cô gái bình thường sao lại trở thành người như này hả.

Phương Điền nghĩ mãi không ra.

Một giờ rưỡi, Phương Điền gọi taxi đến tiệm trà sữa trước cổng trường. Cậu thật sự không dám đến trễ, người phụ nữ này cái gì cũng dám làm.

Trước khi rời nhà, cậu thay áo hoodie oversize màu hồng nhạt mà em họ mua cho mình. Chiếc áo này có pha thêm chút xám, con trai mặc cũng không kỳ lạ. Phương Điền cực kỳ hợp quần áo sáng màu, da cậu vốn trắng, mặc bộ đồ này càng thêm nổi bật, nhìn mềm mại, non nớt như học sinh trung học vậy.

Hơn nữa trên áo còn in hình thuỷ thủ Popeye, đúng là biểu tượng của người đàn ông mạnh mẽ mà. Phương Điền cực kỳ hài lòng, cậu đôi thêm mũ lưỡi trai màu trắng rồi ra ngoài.

Sự tự tin của cậu sau khi gặp Trần Mạn Mạn lập tức tan thành mây khói.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, sắc mặt Trần Mạn Mạn đã đông cứng, quét mắt săm soi cậu từ đầu đến chân, nhíu mày nói. "Bao giờ anh mới định đổi phong cách ăn mặc như học sinh tiểu học thế?"

Phương Điền: ......

"Sau này anh mà có bạn trai, anh ta sẽ cảm thấy mình đang hẹn hò với trẻ con mất."

Phương Điền: ......

"Em đừng có nói xàm! Trẻ con là hơi bị nói quá à nha, với lại anh sẽ không có bạn trai!" Phương Điền trừng mắt, tức giận phản bác.

Trần Mạn Mạc tặc lưỡi. "Anh còn trừng mắt nữa, càng giống đấy."

Phương Điền xoay người muốn rời đi.

Trần Mạn Mạn vội vàng ngăn cậu. "Rồi rồi, không trêu anh nữa."

"Vào trước đi đã, em thật sự có chuyện muốn nói mà." Trần Mạn Mạn kéo cậu vào quán trà sữa.

Phương Điền hừ một tiếng, theo cô vào trong.

Hai giờ chiều, tiệm trà sữa đông nghịt người, hai chiếc bàn gần cửa sổ đều được các nữ sinh ngồi kín.

Lúc Phương Điền đi vào, các cô gái đang nói chuyện sôi nổi lập tức tắt âm một giây. Phương Điền nhìn thoáng qua, mấy cô vội vàng cúi đầu, giả bộ không nhìn cậu. Khi cậu quay lưng lại, cả đám huých cùi chỏ nhau, ánh mắt sáng rực.

Cả đám đồng loạt dùng điện thoại nhắn tin vào nhóm.

[Má, đáng yêu quá!]

[Là học sinh trung học của trường liên cấp hả, dễ thương ghê. Da trắng như phát sáng í.]

[Trời ơi, muốn chụp trộm cậu ấy quá. Nhìn có vẻ hiền lành, chắc không giận đâu ha?]

[Đừng có mơ. Người đứng bên cạnh hình như là chị người ta đấy, nhìn đã có cảm giác không dễ chọc rồi.]

[Ưng mắt quá à, vừa trắng vừa gầy, đôi mắt siêu đẹp luôn. Mặt cậu ấy chắc chỉ bằng tay tớ thôi.]

[Sao tớ thấy cậu ấy nhìn quen quen? Các cậu thấy thế nào?]

[Anh đẹp trai nào tớ đều nhìn quen quen hết, giống bạn trai tớ!]

[Ọe.]

[Thật sự giống....  Giống cái cậu... ]

[Giống vợ Phương Điền của tớ!!!]

Phương Điền hoàn toàn chẳng hay biết những chuyện xảy ra sau lưng mình, cậu đắn đo nhìn menu mới của cửa hàng, nghĩ mãi mới nói. "Cho tôi một cốc trà sữa trân châu khoai môn..." Cậu còn chưa kịp gọi xong đã bị Trần Mạn Mạn ngắt lời.

Trần Mạn Mạn. "Trà sữa khoai môn gì mà trà sữa khoai môn, uống trà sữa matcha đi, em cảm thấy bây giờ đầu em xanh lắm rồi."

Phương Điền: .......

Cuối cùng hai người vẫn mua hai cốc trà sữa matcha vì Trần Mạn Mạn chủ động trả tiền.

Phương Điền chọn thêm thạch trái cây và yến mạch, tận hưởng niềm vui nhân đôi.

Hai người cầm trà sữa ra ngoài, Phương Điền uống đến mức hai má phình lên, miệng không ngừng nhai nhai.

Vẻ mặt Trần Mạn Mạn buồn rười rượi, nhìn cậu bằng ánh mắt đong đầy cảm xúc, trong lòng thầm nghĩ: Con trai ngốc, con có biết con bị tên đàn ông xấu xa nhắm đến rồi không.

Không, con làm sao mà biết được, con chỉ biết hút trà sữa, chẳng khác gì heo con.

Phương Điền bị cô nhìn chằm chằm đến nổi da gà, trà sữa trong tay mất cả ngon.

Bọn họ đi bộ từ tiệm trà sữa đến gần sân bóng rổ mới tìm được chỗ ngồi.

"Aizzzz....." Trần Mạn Mạn đặt trà sữa xuống, thở dài.

Phương Điền: .......

"Em làm sao thế hả, nói thẳng luôn đi, cứ làm trò kỳ cục." Phương Điền nhíu mày.

Trần Mạn Mạn quay sang nhìn cậu. "Không phải em làm sao mà là anh í."

Phương Điền: ?

Cậu nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu.

Trần Mạn Mạn vô cảm nói. "Sáng nay quản lý đội của Sở Tinh Chiết tìm em hỏi wechat của anh đấy."

Phương Điền: .......

Cậu thở phào nhẹ nhõm, ung dung đáp. "Anh còn tưởng chuyện gì, chỉ có này thôi hả? Cứ cho người ta đi."

Trần Mạn Mạn: ......

Nhìn cái khuôn mặt ngốc xít này đã tức chết cô rồi.

"Anh tưởng là chuyện nhỏ hả? Anh có thể ngẫm lại xem tại sao anh ta muốn wechat của anh được không?"

Phương Điền lơ đãng đáp. "Này còn phải nghĩ hở? Chắc là Sở Tinh Chiết muốn lần sau livestream thì kéo anh chơi cùng."

Trần Mạn Mạn: .....

"Sao lúc anh ta chơi với anh thì không hỏi luôn đi? Tuyển thủ chuyên nghiệp đào đâu ra lắm thời gian để mỗi ngày đều live hả, lại còn kéo anh theo, anh ta là người tốt đến vậy chắc?"

Phương Điền hút trà sữa, thản nhiên nói. "Anh ấy vốn dĩ là người khá tốt mà. Lúc chơi game cũng giúp đỡ anh nhiều lắm. Em đừng nghĩ nhiều, anh ấy chỉ xem anh là bạn thôi."

Trần Mạn Mạn nghe vậy liền cười khẩy. "Sở Tinh Chiết mà nghe được lời khen này chắc cười rụng răng quá. Anh ta nói anh ngốc đúng là không sai, có ngày anh bị người ta gặm đến không còn mẩu xương chắc còn chẳng biết."

Phương Điền nhíu mày, bĩu môi. "Chỉ là xin wechat thôi mà, em cứ làm quá lên thế. Anh ấy thì có ý đồ gì với anh chứ? Chẳng lẽ bao nhiêu người xin wechat anh cũng muốn anh thịt anh chắc, cạn lời luôn á."

"Được rồi, có mỗi chuyện nhỏ này mà còn gọi anh ra đây, em đừng có nghĩ sâu xa quá. Không phải ai tiếp cận người khác đều có mục đích đâu, bọn anh là tình anh em chơi game chung, em không hiểu được đâu."

Trần Mạn Mạn: .....

Tiếp cận người ngốc nghếch, xinh đẹp như anh thì còn có mục đích gì nữa chứ? Người bình thường dùng mông còn đoán được nữa là, chơi thì gà mà còn đòi tình nghĩa anh em, vô lý.

Mấy lời này Trần Mạn Mạn không dám nói ra, cô sợ Phương Điền thẹn quá hóa giận mất.

Phương Điền thấy cô có vẻ bị mình thuyết phục liền nói. "Có đi hay không đây, sao tự dưng qua sân bóng rổ nói chuyện chứ, đâu phải em không biết..."

Trần Mạn Mạn sực nhớ tới gì đó, cũng đứng lên theo.

Trên đường rời khỏi sân bóng rổ, Trần Mạn Mạn nghĩ mãi không thông. Cô thì lo lắng cho cậu như vậy, thế mà cậu chẳng thèm để tâm, lại còn nghi ngờ cô. Đúng là càng nghĩ càng tức.

Cô nhìn gương mặt trong sáng, ngây ngốc như không có chuyện gì xảy ra của Phương Điền đang nghiêm túc hút trà sữa càng tức đến đau gan.

Trần Mạn Mạn bóp gò má mềm mại của Phương Điền, dùng sức nhéo một cái rồi nhanh chóng rụt tay về.

Má, mềm thật, còn mềm hơn cả con gái nữa.

Sau này sẽ rơi vào tay của tên đàn ông xấu xa nào không biết, tức chết đi được!

Phương Điền đang phồng má nhai thạch thì đột ngột bị nhéo một cái, ngớ cả người.

"Em làm gì thế hả!!!!!"

Phương Điền bừng tỉnh, đau đến mức nước mắt lưng tròng.

Người phụ nữ này thật sự dám ra tay nè.

Trần Mạn Mạn bị đôi mắt ướt sũng này nhìn chằm chằm mà mềm lòng, nhưng rất nhanh đã tỏ ra cứng rắn. "Trừng cái gì mà trừng, trước đây đã nhắc anh đừng có trêu chọc người khác rồi, anh còn chủ động mời người ta chơi game. Mama rất giận vì con không nghe lời nhé."

Phương Điền ôm mặt, tức mà không nói nên lời.

Đang vừa lườm Trần Mạn Mạn vừa nén nước mắt thì cậu đột nhiên nghe thấy có người gọi mình.

"Đàn anh... Phương Điền."

Phương Điền quay đầu lại.

Lúc nhìn thấy người đó, cậu đột nhiên quên béng mất mình đang làm gì.

Phương Điền bỏ tay đang ôm mặt, trong lúc nhất thời chỉ muốn chạy trốn.

Người kia nhìn Phương Điền quay lại cũng ngây ngẩn.

Má trái của cậu bị Trần Mạn Mạn nhéo hồng lên, da cậu vốn trắng nên nhìn càng rõ. Phương Điền có hơi mong manh, chịu đau một xíu nước mắt đã ứa ra. Lúc này đôi mắt của cậu long lanh hơi nước như thể vừa bị bắt nạt đến khóc.

Khi Tịch Ngộ bừng tỉnh thì cậu ta đã không thể kiềm chế mà tiến lên hai bước, giơ tay muốn chạm vào mặt Phương Điền.

Phương Điền bị dọa giật nảy mình, sao sợ cái gì thì cái đó tìm tới thế.

Đối phương tới gần, cậu theo phản xạ lùi về phía sau, căng thẳng chào hỏi. "A, khéo quá."

Ngón tay Tịch Ngộ cứng đờ, cậu ta tỏ vẻ tự nhiên thu về.

Anh ta mỉm cười đáp. "Không khéo, em đang huấn luyện ở sân bóng, nhìn thấy người trông giống anh nên chạy ra đây."

Tịch Ngộ rất đẹp trai, khi cười lên rạng rỡ như ánh mặt trời, nhìn vô cùng dễ gần. Có lẽ do tuổi tác nên càng đúng gu chó săn nhỏ mà mấy cô gái yêu thích.

Nếu không phải tên chó săn nhỏ này là người vừa tỏ tình với cậu vào học kỳ một thì đã chẳng có vấn đề gì rồi.

Phương Điền mất tự nhiên cười gượng.