Phương Điền nghe thấy đối phương trả lời mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà người ta còn đáp lại không thì cậu sẽ căng thẳng chết mất.
Cậu làm streamer lâu như vậy rồi mà bây giờ mới là lần đầu tiên lộ mặt trên phòng live.
Phương Điền là streamer game của nền tảng Phi Ngư TV, bình thường cậu đều live chơi game, thỉnh thoảng sẽ duo với fan. Tính cách cậu không phải kiểu hướng ngoại, ngược lại rất dễ thẹn thùng, căng thẳng. Khi mới bắt đầu phát sóng trực tiếp, cậu nói một câu thôi cũng đã rất xấu hổ, nhưng chính tính cách như vậy lại hút fan.
Bởi giọng nói dễ nghe, tuổi còn nhỏ, khi nói chuyện mang cảm giác ngây ngô chưa trải sự đời, trúng gu của rất nhiều người. Cậu livestream không lâu đã thu hút được một đống fan mẹ, fan chị tràn ngập tình mẫu tử, độ hot của phòng live cũng ngày càng tăng.
Phương Điều livestream gần nửa năm, chưa từng lộ mặt. Cậu vốn không có ý định làm vậy mà fan cũng không yêu cầu nhiều, thậm chí còn trêu chọc cậu có phải do xí trai nên mới không mở camera không. Phương Điều chỉ ngại ngùng, không phản đối nên cũng chẳng giải quyết được gì.
Hôm qua là sinh nhật cậu, vì quà tặng của fan mà độ hot phòng live của cậu nhảy thẳng lên 100 vạn.
Bình thường các streamer khi tăng thêm trăm vạn fan sẽ tặng phúc lợi cho người hâm mộ. Tuy fan cậu không đông nhưng Phương Điền vẫn nghiêm túc hỏi mọi người muốn gì.
Vị fan đại gia vừa nãy quăng cả mười vạn giờ lại gửi thêm một quả tên lửa kèm lời nhắn. [Tôi muốn xem mặt cậu.]
Lời này vừa xuất hiện, kênh chat đã nhốn nháo cả lên.
[Tui cũng muốn!!!]
[Điền Điền để mama xem mặt con với. Nếu Điền Điền không đẹp mama cũng không bao giờ ghét bỏ con đâu, con mãi mãi là cục cưng của mama.]
[Con yêu show mặt đi! Một lần thôi đã thỏa mãn rồi!]
[Điền, đi mà đi mà.]
Phương Điền thấy bình luận đều y xì nhau, cậu không ngờ fan lại để ý đến vẻ ngoài của mình đến thế.
Thật ra cậu không có vấn đề gì với việc lộ mặt, cậu cũng không lừa fan, chỉ là do ngại quá thôi.
Vì vậy cậu chẳng suy nghĩ nhiều đã đồng ý.
Phương Điền còn nghĩ chỉ cần livestream như bình thường là được, chẳng qua chỉ là mở thêm cái camera thôi, làm gì thì làm, cứ coi như đang video call với bạn mạng là được.
Nhưng cậu đánh giá da mặt mình quá cao rồi.
Nửa tiếng trước giờ live Phương Điền bắt đầu đứng ngồi không yên, lúc thì sửa sang quần áo, lúc thì chạy vào nhà tắm soi gương.
Soi một lúc liền thở dài, miệng lẩm bẩm. "Cứ như trẻ con."
Dù cậu có căng thẳng thế nào thì thời gian livestream cũng đến rồi.
Fan đã đợi sẵn trong phòng, hôm nay còn đặc biệt đông hơn bình thường, có lẽ đều muốn nhìn xem streamer trông như thế nào, bình luận nhảy liên tục.
Phương Điền ngồi trên ghế dựa mềm mại, mở phần mềm phát sóng trực tiếp. Cậu vẫn rất căng thẳng, nhìn kênh chat đang thúc giục mở camera liền tự nhủ xong sớm chết sớm, chưa kịp chào hỏi đã mở cam.
Máy quay của cậu được em họ lắp cùng máy tính khi Phương Điền muốn livestream. Camera này không phải loại chuyên dùng, có hiệu ứng làm đẹp của các streamer khác nhưng hơn ở chỗ độ phân giải cực cao.
Trên màn hình hiện rõ gương mặt của Phương Điền, ấn tượng đầu tiên là mái tóc bồng bềnh, hơi xoăn, màu tóc nhạt càng làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn. Hai bên má có chút thịt, cằm thon nhỏ. Cậu có đôi mắt to tròn, lông mi vừa dài vừa dày, mũi và miệng đều thanh tú, tinh xảo. Ngoại hình có hơi hướng nữ tính nhưng không phải hoàn toàn mà khiến người ta cảm thấy phải dùng hai từ đáng yêu, xinh đẹp mới miêu tả được.
Tim Phương Điền đập nhanh, cậu ngơ ngác nhìn camera một lúc mới phản ứng lại, lập tức chào hỏi.
"Chào mọi người, tôi là Phương Điền."
Kênh chat trống không gần mười giây.
Phương Điền không biết tại sao, còn tưởng mình bị rớt mạng. Cậu nhìn chằm chằm camera hồi lâu, sau đó liền quơ quơ tay, hơi nhíu mày. "Có thấy không mọi người? Tôi rớt mạng rồi hả?"
Ngay sau đó đủ loại bình luận màu sắc sặc sỡ chen nhau xuất hiện.
[?????????????????]
[Đệt mẹ????????????]
[Cục cưng, ai thế này???]
[Ngoan xinh yêu từ đâu ra đây?????????]
[Tui vừa thấy thần tiên thật nè.]
[Điền Điền, con mau nói cho mama đây không phải con mà là diễn viên con thuê đi.]
Phương Điền đọc được mấy bình luận này liền bật cười, cậu ngại ngùng chỉnh tóc tai. "Khoa trương quá."
Thật ra cậu cũng nhận thức được về ngoại hình của mình, khi còn đi học cậu vẫn luôn không thiếu người theo đuổi, nam nữ đều có. Cậu đã quen với ánh nhìn của người khác nhưng nhiều người xem như vậy, cậu vẫn hơi ngượng ngùng.
Phương Điền chẳng dám đọc kỹ bình luận, đành ra vẻ nghiêm túc nhìn chằm chằm máy tính. "Hôm nay sẽ livestream đi duo ăn gà nhé."
Cậu chơi PUBG chưa được một tháng, bị bạn thân cật lực rủ rê mới tiêu 98 tệ mua con game này. Con trai trời sinh không có sức kháng cự đối với súng ống và vũ khí. Cậu chơi game không bao lâu đã ghiền, livestream gần đây cũng đều là chuyên mục ăn gà.
Cậu chơi không quá giỏi, tuy thích thì thích thật nhưng gà thì gà thật. Kỷ lục cao nhất của cậu là trong 10 phút đổi tới 4 cái máy bay, lần nào rơi xuống cũng thành hòm, fan còn không nhịn được đề xuất cậu mua hack đi.
Nhưng cậu lại thấy mình chơi ổn áp phết, còn có không gian để phát triển.
Cho đến tận hôm nay khi ghép đôi gặp được Sở Tinh Chiết.
—
Chàng trai có ID Break kể từ lúc mở miệng ừ ban nãy thì không bật mic nữa.
"Số một ơi, chúng ta nhảy ở đâu thế?" Lúc máy bay cất cánh Phương Điền liền thắc mắc.
Sở Tinh Chiết không nói gì, tùy tiện ping một điểm trên bản đồ.
Phương Điền click mở map, điểm được ping là khu R (Rozhok), ngay gần tuyến đường bay.
Cậu vui vẻ gật đầu, nói. "Khoảng cách gần như này chắc là tôi bay tới được đó."
Đến lúc nhảy dù xong, Sở Tinh Chiết đáp xuống khu R còn Phương Điền rơi thẳng xuống trường học, cách khu R một ngọn núi.
Sở Tinh Chiết: ....
Phương Điền vừa khéo rơi trên mái của trường học, xung quanh liên tục có người đáp xuống, nhìn qua phải tới hơn ba team. Cậu cuống quýt tiếp đất, vội vàng tìm súng, nhưng đen đủi thay, cả mái nhà sạch trơn, đã vậy còn không có chảo, chỉ có một cây xà beng lẻ loi nằm bên cạnh.
Nhác thấy người bên mái gần đó đã nhặt được súng, cậu chỉ có thể túm lấy cây xà beng phi như bay xuống tầng, vừa chạy vừa kêu cứu. "Số một, cứu tôi với!!!"
Sở Tinh Chiết: ...
Lúc cậu nhảy xuống trường học không phải ghê gớm lắm à?
Phương Điền thấy đồng đội không đáp liền tranh thủ nhìn map, trên bản đồ nhỏ đồng đội màu vàng cách cậu chừng hơn 300 mét. Lòng Phương Điền nguội lạnh, vẻ mặt ỉu xìu nói. "Chỗ này đông quá, tôi tèo mất thôi."
Tuy nói vậy nhưng cậu vẫn muốn vùng vẫy chút xíu.
Cậu men theo cầu thang chạy thẳng xuống tầng một, đứng ở đầu cầu thang quan sát xung quanh, chuẩn bị phi ra ngoài. Chân còn chưa kịp ra khỏi cửa, tiếng súng cùng tiếng bước chân đã vang lên bên tai.
Tiếng súng rất to, cứ như đã sát gần rồi, Phương Điền đành trốn về.
Trong trường đâu cũng là người, trên người cậu không có súng cũng chẳng có giáp, một bước khó đi.
Phương Điền trốn ở cầu thang, không dám cử động, không có biện pháp, chỉ có thể cầu cứu đồng đội.
Cậu mở mic, làm bộ đáng thương. "Số một, cậu tới đón tôi được không? Chỗ này đông người quá, xung quanh tôi toàn tiếng bước chân à. Ngoài sân cũng toàn người là người, tôi không có gì cả, chạy không nổi, cậu tới cứu tôi được không?"
Giọng nói của cậu vốn đã rất non nớt còn cố tình bóp giọng nói chuyện, nghe như trẻ con làm nũng vậy. Lời cầu cứu vừa mềm mại, vừa nũng nịu, các fan trong phòng livestream chịu không nổi, kênh chat gào thét um trời.
[Mama chếch rồi!]
[Này mẹ nó ai chịu nổi chứ??]
[Số một chết đâu rồi? Tui ra lệnh cho cậu lập tức tới cứu cục cưng của tui! Ngay bây giờ!]
Ban đầu Sở Tinh Chiếu không thèm quan tâm.
Nhưng mà giọng điệu cầu cứu của đối phương quá đáng thương, một câu đã nũng nịu còn kéo dài âm cuối. Fan trong phòng phát sóng của hắn chẳng biết lên cơn hay gì mà bắt đầu dở chứng, spam một đống đòi hắn đi cứu đồng đội, như kiểu anh mà không cứu cậu ấy là anh mồ côi luôn đó. (chơi 1 mình)
Sở Tinh Chiết vô cảm lục soát xong một căn nhà hai tầng, nhảy từ tầng hai xuống. Trong khu R có một cái gara, hắn đội mũ hai, nhặt M416 và một khẩu shotgun, nhanh chóng chạy tới chỗ đó.
Tốc độ motor rất nhanh, chạy thẳng một đường từ khu R đến trường học, dừng ở bức tường ngoài trường.
Hắn lẻn từ ngoài vào, mới đến gần tòa nhà đã nghe thấy tiếng súng vang lên. Trên sân bóng rổ tầng một có hai người mặc đồ thể thao màu vàng đang đọ súng.
Sở Tinh Chiết bước đi cẩn thận, trèo cửa sổ vào trong, ngồi xổm ở điểm mù của cả hai, mở ống ngắm, trực tiếp dùng một băng đạn tiễn luôn hai người.
Vừa định ra loot hòm thì hắn lại nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài.
Hắn nép vào bên trái cửa quan sát, hành lang đang có người chạy tới, trên người trang bị mũ ba và AKM.
Người đàn ông mặc đồ đen bình tĩnh nạp đạn, chuyển ống ngắm, thay súng khác. Hắn tính toán khoảng cách, ngay khi đối phương sắp vào cửa lập tức nghiêng người ngắm bắn, S12K bắn hai phát vào người ở cự ly gần, trực tiếp cho người chơi kia bay màu.
Hắn ngồi xổm loot đồ, thay mũ ba còn nguyên vẹn, đổi sang khẩu AKM, bước khỏi sân bóng mà không mất chút máu nào.Sở Tinh Chiết giải quyết xong người cuối cùng, trên màn hình hiển thị đã tiêu diệt 9 người. Hắn uống một lọ thuốc giảm đau, nạp đầy băng đạn AKM rồi đi về phía vị trí của đồng đội vẫn không nhúc nhích trên bản đồ.
Lúc hắn tìm được Phương Điền, đối phương còn đang co ro trong góc cầu thang, ôm chặt cây xà beng trước ngực, trông cực kỳ đáng thương.
Sở Tinh Chiết không nhịn được hơi nhếch môi nhưng đã nhanh chóng hạ xuống.
Khi nghe được tiếng xe, Phương Điền còn tưởng lại có người tới khi này. Bên ngoài thì liên tục vang lên tiếng súng, tiếng kẻ địch chạy qua chạy lại trên tầng và dưới tầng, mãi một lúc lâu mới yên tĩnh trở lại.
Bên tai truyền đến tiếng bước chân từ xa đến gần, không lâu sau một người đàn ông mặc đồ chiến đấu màu đen đứng trước mặt cậu
Giọng nói của đối phương rất lạnh lùng, pha chút trịnh thượng.