Khi Phương Điền quyết định livestream song song với việc học cũng chưa từng nghĩ đến vấn đề mình có hot hay không.
Cậu không phải kiểu người thích ganh đua, thậm chí ở mặt nào đó còn tương đối chậm nhiệt. Lúc trước ý tưởng livestream của cậu rất đơn giản, chơi một trò chơi nhỏ, trò chuyện với mọi người. Đối với cậu việc được nhiều người lạ yêu quý như vậy là chuyện khó mà tưởng tượng nổi.
Chơi PUBG là chuyện ngoài ý muốn, lộ mặt trên live hay quen biết Sở Tinh Chiết cũng thế.
Nhiều việc bất ngờ như vậy khiến cậu dường như có thể chấp nhận mọi kết quả.
Ở trong trường có rất nhiều người nhận ra Phương Điền.
Khi đi học, những bạn ngồi đằng sau sẽ nhìn trộm cậu, đi ăn cũng có tốp năm tốp ba người khẽ xì xào bàn tán, giọng nói không lớn nhưng cậu vẫn nghe được.
Ban đầu Phương Điền còn cảm thấy mình sẽ ngượng ngùng, nhưng hình như cũng không ngại lắm. Có lẽ là do mấy người nhìn lén khi bị cậu bắt gặp đều kinh ngạc mỉm cười, những người xì xào đều nói cậu thật đáng yêu các thứ. Trừ việc bị nhìn nhiều hơn trước thì dường như không có gì thay đổi.
Cả ngày nay tâm trạng Phương Điền vẫn khá tốt cho đến khi cậu gặp Giang Dữ Thành ở ngoài trường.
Thứ cậu chú ý đầu tiên là mái tóc màu vàng kim cùng với chiếc xe thể thao bên cạnh hắn ta, hình như hắn ta đang đứng đợi người nào đấy, bày ra vẻ mặt mất kiên nhẫn dựa vào xe hút thuốc.
Lúc ấy Phương Điền đang xách một túi lớn toàn đồ ăn vặt, đứng bên đường đợi xe. Khi nhìn thấy Giang Dữ Thành, cậu theo bản năng quay đi chỗ khác.
Chỉ là ánh mắt lướt qua đó lại bị Giang Dữ Thành bắt gặp.
Biểu cảm bực bội trên mặt hắn ta lập tức biến mất, Giang Dữ Thành ngậm điếu thuốc đi đến chỗ Phương Điền.
"Ây."
Phương Điền giả vờ không nghe thấy.
"Ây, gọi anh đó."
"Phương Điền."
Phương Điền nhăn mặt, miễn cưỡng quay đầu.
Giang Dữ Thành tới gần, nhìn thấy biểu cảm của Phương Điền liền bật cười.
Đôi mắt nhạt màu nhìn chằm chằm Phương Điền, giọng điệu cợt nhả:: "Anh giả vờ không nghe hay cố tình trốn tôi thế?"
"Nhăn mặt làm cái gì?
Đương nhiên là cố ý tránh cậu nên mới giả vờ không nghe thấy, cái này mà cần phải hỏi à.
Phương Điền âm thầm nói xấu trong lòng.
Ngoài mặt thì tỏ vẻ khó hiểu hỏi hắn ta: "Có chuyện gì sao?"
Giang Dữ Thành không mắc mưu, truy hỏi tới cùng: "Tôi hỏi có phải anh đang trốn tôi không."
Phương Điền: ....
Cậu có bệnh à. Tôi với cậu đâu có thân, người trưởng thành nói chuyện nhất định phải rõ ràng thế sao.
"Không..."
Chẳng biết Giang Dữ Thành có tin hay không, hắn ta vẫn giữ nụ cười bỉ ổi, nói tiếp: "Không sao, tôi tưởng anh vì Tịch Ngộ mà cố tình giữ khoảng cách với tôi chứ."
Phương Điền không hiểu: "Ý cậu là gì?"
Giang Dữ Thành hỏi lại: "Ý tôi là gì anh không hiểu sao?"
"Không cần dùng mấy chiêu trò với Tịch Ngộ đó lên tôi. Thật ra tôi rất tò mò, anh một bên bảo cậu ta mình không thích con trai, một bên chơi trò mờ ám với Sở Tinh Chiết. Anh không sợ có ngày mình lật xe à?"
Giang Dữ Thành cười nói như thể đang tán gẫu với bạn bè.
Phương Điền nghe hắn ta nói xong liền sững sờ, đứng đó mãi mà không nói được lời nào.
Phương Điền rất ít khi tức giận với người khác. Cậu có ngoại hình đẹp, tính cách cũng tốt, từ nhỏ đến lớn đều được người thân, bạn bè yêu thương. Cậu thật sự chưa từng gặp phải những lời ác ý như này.
Nhưng Phương Điền cũng không phải không biết giận.
Cậu không thèm giải thích, chỉ lạnh lùng đáp:
"Liên quan gì tới cậu."
Nói xong thì xoay người định rời đi.
Nhưng bị Giang Dữ Thành cản lại.
Bàn tay với khớp xương rõ ràng của hắn ta trực tiếp túm cổ tay cầm đồ của Phương Điền. Khoảng cách gần làm cậu ngửi được mùi nước hoa xa lạ thoang thoảng trên người hắn ta.
Giang Dữ Thành một tay giữ Phương Điền, một tay kẹp điếu thuốc hút một hơi sau đó phả khói vào mặt cậu.
Mùi thuốc lá nồng nặc ập đến, Phương Điền nóng nảy đẩy hắn ta ra, nhíu mày nổi cáu: "Cậu bị điên à!"
Giang Dữ Thành lại vui vẻ, hắn ta nghiêng đầu nhìn chằm chằm gương mặt Phương Điền.
Nhếch môi hỏi: "Giận à?"
Phương Điền cau mày, đôi mắt xinh đẹp ngập nước không biết là do bị khói thuốc làm cay hay do tức giận. Lông mi cậu run lên, cáu kỉnh lặp lại: "Liên quan gì tới cậu."
Dường như Phương Điền chẳng muốn nói thêm bất cứ lời nào với hắn ta nữa.
"Để tôi đưa anh về."
Giang Dữ Thành chậm rãi theo sau cậu.
Thấy cậu không thèm để ý tới mình, hắn ta tặc lưỡi: "Nóng tính vậy sao?"
Phương Điền bơ hắn ta, vẫy đại một chiếc xe rồi ngồi vào.
"Rầm!"
Tiếng đóng cửa xe rất mạnh.
Giang Dữ Thành nhướng mày, nhìn chiếc xe đã đi xa, cười một tiếng, lẩm bẩm:
"Lúc cáu kỉnh thì hấp dẫn thật đấy."
Lúc Tịch Ngộ tới thì bắt gặp bộ dạng ngang ngược của hắn ta, chần chừ hỏi: "Gì đây, nhìn ai mà trông như xuân đến thế này?"
Giang Dữ Thành nghe thấy, biểu cảm ban nãy biến mất, trở về bộ dạng không coi ai ra gì.
Hắn ta hất cằm, xuỳ một tiếng với Tịch Ngộ: "Xuân con khỉ, mẹ nó tôi mà thèm để ý ai à?"
Tịch Ngộ cười nhạt, không nói gì thêm.
—-
Sau chuyện vừa rồi, tâm trạng Phương Điền không tốt lắm, đến nỗi lúc livestream buổi tối cậu vẫn còn chưa xuôi được.
Dù cậu biểu hiện không quá rõ nhưng lại không nói nhiều như bình thường, các fan trong phòng đều nhận ra.
Phương Điền chơi đơn mấy ván, vừa đáp đất đã thành hòm nên càng thêm không vui, dứt khoát không chơi nữa.
Cậu chống cằm chán nản đọc bình luận trong phòng. Thấy người xem đang đoán vì Sở Tinh Chiết không ở đây nên cậu mới không vui liền vội vàng giải thích.
"Không liên quan tới anh Tinh Chiết đâu. Anh ấy dạo này bận thi đấu nên không livestream được. Mọi người đừng lo, chỉ là chiều nay mình gặp phải một người trời ơi đất hỡi nên có hơi cáu thôi."
"Chỉ một xíu thôi à." Cậu nói thêm.
[Tên mù nào dám chọc giận bé cưng của bọn này!!]
[Cục cưng tốt tính như thế, có thể làm cưng tức giận chắc chắn siêu quá đáng. Mommy đau lòng quá.]
[Đừng buồn cục cưng ơi. Đừng chơi đơn nữa, chơi squad đi, có đồng đội tâm sự sẽ vui vẻ hơn đó.]
Phương Điền nhìn bình luận này, ánh mắt sáng lên, gật đầu: "Ý hay đó, mình chưa chơi squad bao giờ đâu."
Cậu lên tinh thần, hào hứng ghép trận.
Lúc đến giao diện chờ tải bản đồ, điện thoại của cậu nhận được thông báo tin nhắn.
Phương Điền cầm lên kiểm tra, là Wechat Sở Tinh Chiết gửi tới.
[Sao mà không vui.]
Phương Điền ngạc nhiên.
Sở Tinh Chiết xem cậu livestream sao?
Phương Điền gõ phím: "Anh ở phòng phát sóng của em hả?"
[Ừ.]
[Vừa mới huấn luyện xong.]
Sở Tinh Chiết trả lời rất nhanh.
Phương Điền nhìn trạng thái đang nhập trên màn hình trò chuyện, tâm trạng cũng khá hơn.
Cậu chưa kịp xem tin nhắn Sở Tinh Chiết gửi tới thì trò chơi đã bắt đầu.
Cậu buông điện thoại, tập trung nhìn màn hình máy tính.
Đồng đội được ghép đều đã vào bản đồ, ở quảng trường chờ vào trận, Phương Điền mở mic, theo thói quen chào hỏi đồng đội.
"Alo, các bạn có nghe thấy không?"
Ở góc trái màn hình, biểu tượng microphone của đồng đội có ID là cocoby lóe lên.
Tiếp đó một giọng nữ hưng phấn pha lẫn kinh ngạc:
"Cục cưng!!!!"
Phương Điền không ảo tưởng đến độ cho rằng cô đang gọi cậu, nghe được câu này, cậu theo bản năng nhìn ID của hai đồng đội còn lại.
Quả nhiên có một ID là ciciby, tên cặp với cô gái này.
Phương Điền thầm nghĩ mình thông minh quá, đang định đùa với fan một chút thì nghe thấy cô gái kia gọi tiếp:
"Cục cưng Phương Điền!!!!"
Phương Điền mở to mắt, nghiêng đầu kinh ngạc "Hở?" một tiếng.