T2 là bậc sơ cấp, tương đương với mấy giải ao làng ở các tiệm net, các đội nghiệp dư và streamer đều có thể tham gia. Cấp T1 thì cao hơn một chút, đạt tới mức độ khởi đầu của đánh chuyên nghiệp.
Mà T08 đại diện cho cho tiêu chuẩn cao nhất của PUBG Trung Quốc, gồm các trận đấu tập của những đội tuyển hàng đầu trong nước.
Những đội tham gia T08 đều có tư cách đánh giải PCL (PUBG champions league).
Nhắc đến tham gia rồi đạt quán quân, Sở Tinh Chiết đột nhiên nhớ tới một người.
Quả thật là một thằng nhóc vừa có thiên phú vừa có thực lực.
Sở Tinh Chiết có ấn tượng với cậu ta không phải do cậu ta chơi hay hay gì mà là Tân Dã từng có liên hệ với anh.
Trước đây Tân Dã là thực tập sinh của 7AG, dù rất tài năng nhưng tuổi trẻ hiếu thắng. Cậu ta từng tuyên chiến với Sở Tinh Chiết, nói muốn thay thế hắn trở thành tay đột kích mạnh nhất của 7AG.
Sau đó cậu ta bị Sở Tinh Chiết khi ấy mới 18 tuổi, tính tình hung hăng chấn chỉnh mấy lần trong lúc đấu nội bộ, Tân Dã liền lén chạy khỏi 7AG ngay trong đêm.
Tuy rời đội nhưng trong lòng Tân Dã vẫn rất khâm phục Sở Tinh Chiết, hành động khi ấy là do tuổi trẻ ngang bướng mà thôi.
Cậu ta còn kết bạn Wechat với Sở Tinh Chiết, thỉnh thoảng sẽ nhắn tin nhờ hắn chỉ dạy thao tác và cách chơi.
Tuy hai người hiếm khi liên lạc nhưng quan hệ đàn anh, đàn em cũng không tệ lắm.
Mà lúc này –
"Đội bọn họ vô địch là do tôi không tham gia thôi."
Sở Tinh Chiết nhìn Phương Điền đang ríu ra ríu rít với Tân Dã, lạnh mặt khinh thường nói:
Nhiếp Dương Dương: ......
Cậu gáy to quá rồi đấy.
–
"Giờ chúng ta đi đâu? Chờ bo thu hả?"
Phương Điền nằm bò trên mái trường học hỏi Tân Dã.
Lúc này bo đầu vừa mới thu lại, trường học nằm ở trung tâm bản đồ nên vẫn ở trong vùng an toàn.
Tân Dã đi từ tầng ba ký túc xá xuống, tìm được một con xe Jeep trên đường. Cậu ta lái xe tới trường, nhấn còi gọi Phương Điền: "Không đợi, đi tìm người đấu súng thôi."
"Xuống xe đi."
Phương Điền ngoan ngoãn nhảy xuống, ngồi vào xe thắc mắc: "Đi đâu đó?"
Tân Dã: "Cướp thính."
Nghe thấy phải đi cướp thính, Phương Điền hơi ngập ngừng: "Ặc, hay thôi đi, anh hơi sợ."
Tân Dã "Tch" một tiếng, nói tiếp: "Có tôi đây thì sợ cái gì?"
Bây giờ giọng điệu cậu ta không còn giả vờ trầm ổn nữa mà mang theo cảm giác phấn chấn, nhiệt huyết của thiếu niên.
Phương Điền bị phong thái tự tin của Tân Dã thuyết phục.
Lúc lái xe cướp được hai thùng thính, Phương Điền mới nhận ra —-
Em trai 17 tuổi này thật sự chơi rất giỏi.
Vừa lái xe vừa bắn người, vừa máu chiến vừa chắc tay. Tân Dã không hề chần chừ dẫn cậu công nhà, dọc đường đều tìm người đánh nhau.
Phương Điền ngồi trên xe cứ như thể linh vật vậy.
Cũng may đối phương không ghét bỏ cậu.
Chỉ là....
Cậu ta thích bắn nhau quá, chẳng tha người nào hết...
Cậu ta để Phương Điền đi nhặt thính, Phương Điền vừa xuống xe, chưa kịp đứng vững đã có hai đội xe khác chạy qua, Tân Dã lập tức gọi Phương Điền lên xe đuổi theo bắn người. Phương Điền bị hai đội kia bắn cho hồn bay phách lạc, khó khăn lắm mới dọn xong người, vào thành phố thì đối phương lại không cho cậu xuống xe. Tân Dã lái xe vòng vòng xung quanh, nhấn còi ầm ĩ trêu ngươi kẻ địch, ngông nghênh không chịu nổi.
Phương Điền nửa đường trộm sủi khỏi xe bị phát hiện, bị cậu ta ấn còi bắt lên xe.
Phương Điền cảm nhận được nỗi sợ khi bị kiểm soát.
Đây là thế hệ trẻ sao...
Ánh mặt cậu mê mang.
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha em trai này cũng ngông quá rồi!]
[Bé cưng Điền cứ hệt như con tin bị bắt cóc trên xe ấy.]
[Biểu cảm Phương Điền vừa sợ hãi vừa hoang mang, trong sự hoang mang ấy còn bùng cháy khát vọng sống cháy bỏng.]
[Ánh mắt Phương Điền tràn ngập bốn chữ để tôi xuống xe to đùng!]
Phương Điền chơi với Sở Tinh Chiết lâu vậy rồi mà chưa từng phải trải qua tình cảnh như này.
Nếu trước đấy cậu còn thấy em trai nhỏ có hơi giống Sở Tinh Chiết thì bây giờ lại chẳng thấy giống chỗ nào hết.
So với cậu ta, Sở Tinh Chiết còn bình tĩnh, trầm ổn hơn nhiều.
Tuy hai người đều am hiểu phong cách đấu súng cận chiến nhưng khi Sở Tinh Chiết chơi với Phương Điền chưa bao giờ dẫn cậu chủ động đi tìm địch. Lúc cướp thính cũng sẽ yên lặng camp một bên, chờ cậu nhặt xong thì đi. Gặp phải hỗn chiến trong thành phố phản ứng đầu tiên là rời khỏi đó, chỉ khi nào Phương Điền bị hạ gục mới bất đắc dĩ tham gia.
Thật ra Phương Điền cũng tò mò, Sở Tinh Chiết là tuyển thủ chuyên nghiệp, lẽ ra hắn sẽ thích chủ động tấn công hơn.
Sau đó cậu phát hiện căn bản là Sở Tinh Chiết quá lười, lười tìm người, cũng lười bắn nhau.
Có lẽ do hắn cảm thấy đánh với người qua đường chẳng có ý nghĩa gì....
Nói đi cũng phải nói lại, đã hơn nửa trận rồi, cậu và số hai có duyên trở thành đồng đội hai ván liên tiếp, không thể cứ kết thúc qua loa như vậy được.
Phương Điền suy nghĩ, cuối cùng quyết định thương lượng với cậu ta.
Ngoại trừ lúc bị kiểm soát ra thì cậu vẫn có thiện cảm với cậu em trai chơi cực giỏi này.
"Ờm, anh có hơi say xe..."
Phương Điền ngập ngừng lên tiếng.
Tân Dã đang hưng phấn sau khi bắn người đáp:
"Hả?"
"Say gì cơ?"
Phương Điền chậm rì rì nói: "Anh say xe, anh không muốn đánh nhau, anh muốn xuống xe lục nhà..."
Tân Dã kinh ngạc: "Anh nhặt nhiều hòm như vậy mà còn muốn soát nhà á?"
Phương Điền lập tức viện lý do: "Em không để anh xuống xe, anh chưa kịp loot em đã giục anh rồi!"
"Em chỉ vui một mình thôi."
"Toàn mặc kệ anh."
Phương Điền chỉ trích.
Tân Dã: ....
Đôi tai đang đeo tai nghe của Tân Dã có hơi ngứa ngáy.
Cậu ta nghĩ thầm, sao người này nói chuyện nghe cảm giác cứ như nhỏ hơn cậu ta hai tuổi thì có.
Đã quen với tiết tấu khi thi đấu, Tân Dã sẽ không để ý đến cảm xúc của người lạ cho nên dù có chơi team bốn cậu ta cũng theo thói quen mà nhảy một mình.
Có thể kéo Phương Điền đã là tốt lắm rồi, không ngờ người này còn dám đưa ra yêu cầu với mình.
Nhưng hai câu chê trách mềm như bông của đối phương làm ngón tay cậu ta cứng đờ.
Tân Dã do dự hai giây rồi thỏa hiệp.
Cậu ta nói với Phương Điền: "Vậy cậu lái xe nhé?"
Phương Điền: .....
Giờ cậu không biết là bị kiểm soát đáng sợ hơn hay là để mình tự lái xe đáng sợ hơn nữa.
Song Phương Điền vẫn nói: "Vậy em đừng chỉ huy anh, chúng ta từ từ loot đồ, từ từ vào bo, cứ nghe anh."
Tân Dã: ....
"Được."
Phương Điền yên tâm.
Chơi chậm chắc là không sao đâu.
Nhảy dù còn làm được mà, lái xe thì có gì khó chứ.
Phương Điền tự an ủi mình.
Sau trận chiến vừa rồi, chiếc xe Jeep đã bị bắn cho mất nửa cây máu, nếu ăn thêm vài viên đạn nữa sẽ nổ tan tành. Vì an toàn, Phương Điền chọn đổi sang xe máy ven đường.
"Chờ bo thu rồi mình đi, không cần vội."
Phương Điền chậm rì rì chở đồng đội trên đường lớn, thậm chí còn chẳng dám tăng tốc.
Vòng bo tiếp theo là sân bay bên kia đảo.
Tân Dã ngồi sau nhắc nhở Phương Điền: "Không qua cầu sớm dễ bị chặn lắm."
Phương Điền gật đầu: "Ừ, giờ chúng ta qua thôi."
Cậu nhìn vòng bo bên kia đảo, thầm nghĩ còn sớm, không cần vội vàng.
Cậu tiếp tục lái xe loạng choạng đến cầu.
Kết quả là mới tới đầu cầu đã nghe thấy tiếng đấu súng kịch liệt.
Căn nhà hai bên đều được các đội khác nhau chiếm giữ, cả đầu cầu chìm trong bom đạn, khói lửa.
Lúc này không còn kịp bơi qua sông nữa, cây cầu là con đường duy nhất để vào bo.
Phương Điền nhíu mày, cố gắng bình tĩnh nói với Tân Dã: "Nhân lúc bọn họ không để ý tụi mình trực tiếp phóng qua đi."
Tân Dã ngoài mặt đồng ý, nhưng thực tế đang cực kỳ muốn xuống xe đấu súng.
Phương Điền hít sâu một hơi, đè phím tăng tốc, lao vút lên cầu.
Vì sợ đổ xe nên cậu vô cùng tập trung.
Khi đi ngang qua đầu cầu, tiếng đạn xé gió không ngừng vang lên bên tai. Phương Điền nhíu chặt mày thầm cầu nguyện không bắn trúng mình, không bắn trúng mình...
"Ê."
Tân Dã ngồi đằng sau kêu lên.
Phương Điền đang tập trung cao độ không đáp lại.
"Này!"
Tân Dã lại lớn tiếng gọi.
Phương Điền nghe được, cậu tưởng đối phương muốn xuống xe bắn nhau nên vội vàng xoa dịu cậu ta: "Không sao, không sao. Chúng ta đi trước, sang bên kia rồi xử bọn họ sau."
"Sắp tới rồi, sắp tới rồi!"
Phương Điền nhìn khu an toàn gần trong gang tấc, cổ vũ Tân Dã.
Thấy Phương Điền đắm chìm trong thế giới riêng, Tân Dã không nhịn được gào lên,
"Ê! Má nó tôi bị hạ gục mà anh không thấy à!!!"
Phương Điền hoảng hồn, kinh ngạc quay đầu lại –
Ghế sau xe máy trống không, làm gì còn người nào nữa!