Đồng Đội Giỏi Làm Nũng Quá, Làm Sao Bây Giờ?

Chương 30: Nhóc ăn xin



Editor: YYone

Sở Tinh Chiết chỉ muốn lập tức xử lý hai người.

Nhưng hắn vừa đấu giải xong, đặt chân đến nhà đã rạng sáng, bình thường giờ này Phương Điền đã chuẩn bị tắt livestream rồi.

Sở Tinh Chiết nhìn Phương Điền cười đến mức lộ hai lúm đồng tiền nhỏ vì mấy câu của Tân Dã, trong lòng không khỏi ngứa ngáy, chỉ muốn bóp cậu mấy phát.

Tối hôm đó, Sở Tinh Chiết mơ một giấc mơ đầy ly kỳ.

Hắn mơ thấy mình mệt mỏi nằm trên giường phòng ngủ, đối diện là một cái cửa sổ lớn.

Ngoài đó loáng thoáng có bóng người, trong mơ Sở Tinh Chiết không tỉnh táo lắm nhưng không hiểu sao hắn chắc chắn người đó là Tân Dã.

Hắn còn chưa kịp nhìn kỹ lại thì cửa phòng đã mở ra.

Phương Điền mặc đồ ở nhà, bê một bát sứ trắng từ từ đi về phía hắn, ngồi xuống mép giường.

Cậu mỉm cười với Sở Tinh Chiết, để lộ hai lúm đồng tiền đáng yêu, giọng nói mềm mại:

"Lang quân, uống thuốc thôi."

Buổi sáng Sở Tinh Chiết tỉnh dậy, sau lưng ướt đẫm mồ hôi.

Nhớ lại những gì xảy ra trong mơ, hắn chỉ cảm thấy má nó ảo thật sự.

Tới mức cả sáng ở câu lạc bộ, trong đầu hắn toàn má lúm đồng tiền của Phương Điền, Phương Điền mỉm cười, Phương Điền gọi hắn lang quân, uống thuốc thôi.

Sự lơ đễnh của Sở Tinh Chiết đương nhiên không thể qua mắt được đồng đội.

Nhiếp Dương Dương không nhịn được mà nói: "Tối qua cậu vội vội vàng vàng phi về như sợ vợ chạy mất nên mấy anh em mới đẩy cuộc họp sang hôm nay."

"Thế mà nghỉ xong một đêm, trông cậu còn hồn vía lên mây hơn thế hả? Làm sao, vợ chạy thật rồi à?"

Sở Tinh Chiết: ........

Hắn lạnh lùng nhìn Nhiếp Dương Dương, môi mím lại nhưng không phản bác.

Nhiếp Dương Dương: .........

Chết tiệt, vẻ mặt gì thế.

Chẳng lẽ mẹ nó tôi chọc trúng tim đen cậu à?

Trong phòng huấn luyện đội tuyển 7AG, bầu không khí lặng ngắt như tờ.

—-

Tối hôm đó Phương Điền mở livestream, theo thói quen tổ đội với Tân Dã.

Lúc khu bình luận nói Sở Tinh Chiết đang online cậu còn không phản ứng kịp.

Cho đến khi góc phải màn hình hiện lên lời xin vào đội của Break.

Phương Điền ngơ ngác, ngây người hai giây mới vội vàng nhấn đồng ý. Sở Tinh Chiết vừa vào đội, cậu không nhịn được mà phấn khích reo lên:

"Anh Tinh Chiết!!"

"Cuối cùng anh cũng về rồi!"

Giọng điệu vui mừng, ngọt ngào cứ như người vợ mới cười chờ chồng về muộn, chỉ thiếu mỗi câu "Em nhớ anh lắm" nữa thôi. Nghe vậy, cơn giận cùng cảm giác ghen tuông buổi sáng của Sở Tinh Chiết lập thức biến mất.

Trên sóng livestream, Sở Tinh Chiết nhướng mày, tỏ vẻ bình tĩnh "Ừm." một tiếng.

Biểu cảm ung dung, bình thản, mang theo chút đắc ý.

Mà fan đang ở phòng live của hắn thì không nhịn nổi nữa, đua nhau ầm ĩ:

[Không gọi Điền Điền, không gọi cục cưng, mồm anh đâu rồi?]

[Rốt cuộc là nãy ai mở livestream mặt xị ra, chờ người ta online thế.]

[Đừng có vờ vịt, đừng có vờ vịt!]

[Bớt tỏ vẻ đê.]

Bên kia, Tân Dã im lặng một lúc cuối cùng cũng lên tiếng:

Cậu ta bình tĩnh gọi: "Anh Sở."

Sở Tinh Chiết lạnh nhạt hừ một tiếng, không đáp lại.

Phương Điền không nhận ra giọng điệu hai người có gì khác lạ, còn hào hứng nói với Sở Tinh Chiết: "Nhờ anh Tinh Chiết bảo tiểu Dã kéo em mấy ngày nay đó. Cậu ấy chơi giỏi lắm, còn chịu dạy em nữa. Dạo này KD của em tăng lên á."

Sở Tinh Chiết: .....

Ông đây không giỏi? Ông đây chưa từng dạy cậu? Mẹ nó trước đây ai bảo mình không cần mạnh lên hả?

Sở Tinh Chiết bắt đầu tức xì khói.

Lúc này Tân Dã mỉm cười, nói với Phương Điền: "Cậu có cần tôi dạy đâu, gần đây cậu bắn tỉa hay lắm, tôi còn không giỏi bằng cậu nữa."

Sở Tinh Chiết: ....

Thằng nhóc này nói cái khỉ gì vậy, còn không thèm chớp mắt luôn?

Mẹ nó một tuyển thủ chuyên nghiệp tự nhận mình chơi không giỏi bằng một streamer ngốc nghếch?

Cậu còn chơi cái quái gì nữa.

ITF sớm có ngày giải tán.

"Vào trận được chưa." Sở Tinh Chiết nghe không nổi nữa, lạnh mặt thúc giục.

Phương Điền đang được khen đến mụ mị đầu óc, mím môi nín cười, nghe thấy Sở Tinh Chiết nói thì mới "A." một tiếng nhấn ghép trận.

Vì Sở Tinh Chiết quay lại nên cậu cực kỳ vui.

Hắn là người bạn đầu tiên cậu quen trong game này, cũng là người giỏi nhất cậu từng biết.

Thời gian cậu chơi đôi với Sở Tinh Chiết còn nhiều hơn so với bất kỳ người nào.

Tính cách mạnh mẽ lúc chơi game của Sở Tinh Chiết cho cậu cảm giác an toàn, khiến cậu thấy đặc biệt nên dần trở nên ỷ lại vào hắn. Cho nên hai ngày đầu Sở Tinh Chiết đi thi đấu, Phương Điền có chút hụt hẫng.

Đến tận khi Sở Tinh Chiết nói đã bảo Tân Dã đến kéo cậu.

Cậu có cảm giác lúc nào cũng được người này quan tâm, bảo vệ.

Thậm chí Phương Điền còn nghĩ Sở Tinh Chiết thật sự giống anh trai mình.

Nếu không phải Tân Dã nhắc nhở trong khoảng thời gian thi đấu, đội tuyển quản lý rất nghiêm ngặt, không nên quấy rầy hắn thì Phương Điền đã không nhịn được nhắn tin cho Sở Tinh Chiết rồi.

...

Phương Điền suy nghĩ linh tinh, không nhận ra bầu không khí kỳ lạ giữa Tân Dã và Sở Tinh Chiết.

Trận đấu bắt đầu, cậu theo thói quen hỏi: "Chúng ta nhảy ở đâu thế?"

Sở Tinh Chiết: "Bootcamp."

Tân Dã: "Khao."

Hai người đồng thời lên tiếng, lại đồng thời im lặng.

Phương Điền hoang mang, hỏi lại: "Cuối cùng mình nhảy ở đâu thế, hai người thống nhất đi."

Sở Tinh Chiết còn chưa lên tiếng, Tân Dã đã cướp lời: "Nhảy Khao đi, chúng ta quen nhảy ở đó rồi. Bootcamp mới đáp đất đã phải giao tranh, tôi sợ cậu bị dính đạn."

Sở Tinh Chiết: ....

Phương Điền vừa nghe xong đã thấy có lý: "Vậy mình nhảy Khao nhé, được không anh Tinh Chiết?"

Chỗ hai người nhảy quen rồi còn hỏi ý tôi làm gì?

Sở Tinh Chiết hừ một tiếng, coi như đồng ý.

Nhưng cảm giác bực bội trong lòng lại tăng thêm một chút.

Lúc này Sở Tinh Chiết hệt như lúc hắn vừa mới quen Phương Điền.

Đặc biệt là khi Tân Dã và Phương Điền nói chuyện với nhau.

Không phải hừ thì là cười nhạt.

Ba người đáp xuống Khao đụng phải một đội khác, sau khi Tân Dã nhắc nhở, Phương Điền liền trốn vào căn nhà trong cùng.

Đội bên kia đáp xuống nhà kho lớn, Tân Dã và Sở Tinh Chiết vừa nhặt được súng liền vọt tới.

Phương Điền tìm được một khẩu súng bắn tỉa tự động và ống ngắm 3X trong căn nhà hai tầng. Cậu đánh cận chiến không tốt nhưng ở tầm trung và xa thì tương đối ổn. Lúc Tân Dã và Sở Tinh Chiết đang đấu súng kịch liệt trong nhà kho, Phương Điền ở trên cao cũng giúp hạ được một người và tiêu diệt một người.

Đánh xong, Tân Dã khen cậu: "Bắn hay lắm Phương Điền. Xa như thế mà vẫn trúng, có tài đó."

Phương Điền đắc ý cười thành tiếng, giả bộ khiêm tốn nói: "Tạm được thôi."

Tân Dã mỉm cười: "Khiêm tốn quá rồi."

Sở Tinh Chiết: ......

Hai người chưa nói được mấy câu, Sở Tinh Chiết đã lạnh lùng cắt ngang, nói với Phương Điền:

"Cậu đắc ý cái gì?"

"Khoảng cách còn không tới 50m, QBU có ống ngắm thì ai có tay chẳng bắn được?"

"Mỗi thế thôi?"

Phương Điền: ......

Cậu há mồm, vừa định phản bác thì nghe thấy Sở Tinh Chiết quay sang nói Tân Dã.

"Còn cậu nữa, đừng có giả mù để dỗ cậu ấy."

"Đầu óc cậu ấy không thông minh lắm, sẽ tin lời cậu mất."

Tân Dã: ......

Lần này Phương Điền cảm thấy mình thật sự bị xúc phạm, cậu bực bội hừ hừ mấy tiếng, hung dữ với Sở Tinh Chiết: "Sao anh lại nói em!"

Sở Tinh Chiết cười khẩy: "Thấy cậu đần quá, sợ cậu bị người ta lừa."

Phương Điền không đấu võ mồm nổi với hắn, bĩu môi không thèm nói chuyện nữa.

Đáng ghét, sao người này mới về mà tính tình đã tệ như thế, trước đây còn đối xử tốt với cậu, giờ thì sớm nắng chiều mưa. Biết thế đã chẳng thèm nhớ rồi!!

Phương Điền tiếp tục quyết định bỏ bơ Sở Tinh Chiết.

Từ Khao đi ra, vòng bo thu về phía trung tâm bản đồ, ở trên đường không có xe, ba người chỉ có thể chạy bộ vào khu an toàn.

Mới chỉ là vòng bo đầu nên khi chạy ngang qua Paradise Resort thì vẫn nghe thấy tiếng súng ở bên trong.

Chỗ này vừa hay nằm ở rìa khu an toàn, Tân Dã đề xuất vào trong chiếm vị trí, tiện thể canh bo luôn.

Sở Tinh Chiết không có ý kiến.

Cả hai lén lút lẻn vào, Phương Điền nghe tiếng súng dày đặc xung quanh, căng thẳng theo sát bọn họ.

Hai người từ ban công tầng hai nhà chính leo lên mái nhà. Chiếm được vị trí cao, tầm nhìn tốt, nháy mắt đã quét sạch mấy đội.

Phương Điền vất vả lắm mới leo lên được trên mái thì Paradise Resort đã yên tĩnh trở lại.

Cậu đành lật đật bò xuống.

Lúc đáp xuống bên ngoài, Phương Điền tinh mắt thấy một người đang lén lút chạy trốn ở ngoài tường rào.

Cậu lập tức hào hứng, nhanh chóng ngắm bắn. Tên kia đã cạn máu sau khi đấu súng, đồng đội đều chết hết, thấy tình hình không ổn nên vội vã chạy ra ngoài, không kịp băng bó, không để ý có người đằng sau.

Nên bị một viên đạn QBU của Phương Điền tiêu diệt.

Phương Điền cũng giật mình.

Sở Tinh Chiết nghe thấy tiếng súng thì vội chạy tới, nhìn thấy thông tin tiêu diệt trên góc phải, bước chân hắn chậm lại, cố ý nói với Phương Điền: "Ồ? Sao lại có một người ăn may ở đây vậy nhỉ?"*

Hắn đang ám chỉ phát đạn kia của Phương Điền là ăn hên.

Phương Điền vốn đang vui vẻ vì giết được địch, nghe thấy vậy liền mất hứng nhưng cậu vừa quyết định bơ hắn nên chỉ hừ một tiếng, xoay người đi loot hòm.

Thấy cậu cứ hừ hừ, khóe môi Sở Tinh Chiết hơi cong lên, lộ ra ý cười.

Song rất nhanh hắn đã cười không nổi nữa.

Phương Điền không quen địa hình phức tạp của Paradise Resort, cậu tìm tới tìm lui cũng chẳng được mấy cái hòm, đã vậy còn bị loot cả rồi.

Sở Tinh Chiết và Tân Dã ở trên cao loot được kha khá đồ, nhưng vị trí các hòm đều tương đối oái oăm, Phương Điền không bò lên được, chỉ đành sốt ruột nhảy nhót bên dưới.

Tân Dã thấy thế thì nói với cậu: "Cậu đừng lên, cậu cần cái gì để tôi mang xuống cho."

Phương Điền ngoan ngoãn đồng ý.

Tân Dã: "Muốn báng súng M4 không?"

Phương Điền: "Có!"

Tân Dã: "Băng đạn mở rộng có lấy không?"

Phương Điền: "Muốn! Muốn cả hai cái!"

Tân Dã: "Được, med kit với ống tiêm có lấy không?"

Phương Điền: "Lấy!"

Tân Dã: "Có M24 nữa, cậu có dùng không? Cần thì tôi mang xuống cho."

Phương Điền phấn khích đáp: "Cần, cần, cần!"

Tân Dã: "Được, băng đạn mở rộng, báng súng đều lấy cho cậu, có muốn lấy đạn M762 không?"

Phương Điền: "Muốn! Anh muốn, cái gì cũng muốn!"

Sở Tinh Chiết ở bên cạnh nghe một lúc, cuối cùng không không nhịn được mà nói: "Cái gì cũng muốn?"

"Cậu là ăn mày hả?"

Phương Điền tức giận: "Anh ấy!!!"

Sở Tinh Chiết hừ một tiếng, đi ra ngoài.

Trước đấy hắn đã thấy một thùng thính cách đấy không xa.

Ba người đi ra từ Khao thì đụng phải một đội cướp thính. Sở Tinh Chiết đứng trên sườn núi dùng một băng đạn quét sạch đội địch. Lúc này khói từ thùng thính cũng đã tan hết.

Hai người chạy tới nơi thì thấy trên mặt đất đã toàn là hòm. Balo của Phương Điền đã đầy nên không qua nhặt, Tân Dã đi loot đồ được một lát liền quay sang hỏi cậu:

"Chỗ này có scope 6X, cậu có lấy không?"

Phương Điền nghe vậy lập tức gật đầu, vừa định mở miệng.

Thì thấy mic Sở Tinh Chiết lóe lên.

Sở Tinh Chiết mới nói một chữ: "Cậu...."

Phương Điền đã lập tức cắt ngang: "Em là ăn mày!"

Sở Tinh Chiết: ......

Hắn im lặng hai giây, đột nhiên khẽ bật cười.

Giọng hắn không kìm được ý cười, nói với Phương Điền:

"Tới loot thính đi, nhóc ăn mày."

🌷🌷🌷

YYone:"*" Cái nè Tinh Chiết dùng 碰瓷的, chỉ mấy người mà không mất sức mà vẫn có Kill. Kiểu như khi địch cạn máu do bị người khác bắn/bị bo cắn/ bla bla bla xong bạn bắn một phát gạt giò được địch ấy