Phương Điền lại cảm thấy mình sắp bốc hơi tới nơi.
Cậu giơ tay sờ vành tai nóng rực, trộm nhìn kênh chat, nhỏ giọng giải thích. "Em... em lúc ấy không hiểu ý anh nên mới hiểu lầm."
"Em không cố ý nói anh là biến thái đâu, thật sự xin lỗi anh nha Sở thần." Cậu hối lỗi.
Ban đầu Sở Tinh Chiết không định làm khó cậu nhưng khi thấy Phương Điền trông mong nhìn màn hình, lại còn vì ngoại hình non nớt mà bày ra bộ dáng đáng thương làm hắn cảm thấy.... có hơi ngứa tay.
Hắn không muốn dễ dàng buông tha cậu nữa.
Dù sao ai cũng biết hắn xấu tính không phải chuyện ngày một ngày hai.
"Cậu có biết bao nhiêu người xem video kia không hả? Tôi lớn như vậy rồi mới mất mặt như vậy đấy." Dứt lời, hắn tự nhiên cảm thấy có hơi tức thật.
Em cũng mất mặt mà!!!
Phương Điền không cam lòng kêu gào trong lòng.
Nhưng ngoài mặt cậu vẫn làm ra bộ dáng thành thật, giọng điệu chân thành nói. "Vậy phải làm sao bây giờ ạ? Anh có muốn em đi giải thích không?"
Vì không nhìn thấy mặt Sở Tinh Chiết, sợ hắn không hài lòng, Phương Điền lại mềm mại nhỏ giọng. "Anh Tinh Chiết, anh đừng giận em nha?"
Giọng nói mềm như bông mang theo chút nũng nịu khiến cho người mang danh tính tình cực tệ, tiếng xấu đồn xa, biệt danh trong vòng là ác ma Sở Tinh Chiết không cáu nổi.
Cục tức Sở Tinh Chiết nghẹn trong ngực bị chọc cho xẹp lép.
Hắn không thể phát cáu trước bộ dạng đáng thương của đồng đội được, Sở Tinh Chiết nhíu mày dời mắt.
Không nỡ nói nặng lời, lại không cam lòng cứ thế mà buông tha cho cậu. Hắn cảm thấy nếu bỏ qua cho lần này, về sau hắn chắc chắn sẽ hối hận.
Hắn dùng vẻ mặt bình tĩnh đấu tranh một hồi mới lạnh lùng đáp lời. "Ừ, tạm tha cho cậu một mạng."
Giọng điệu sảng khoái, trong lòng âm thầm hối hận.
Chết tiệt, nhóc streamer này đúng là lắm mưu nhiều kế.
Hắn không hề biết Phương Điền vừa thở phào nhẹ nhõm, sau lưng lại ung dung đắc ý: Không uổng công tui dùng tuyệt chiêu, quả nhiên mấy người xấu xa cũng dính chưởng. Từ nhỏ đến lớn, từ cha mẹ, người lớn đến cả trùm trường ngồi cùng bàn cấp ba đầu têu bắt nạt cậu cũng bị bộ dáng nhận lỗi cầu xin tha thứ của cậu đánh gục.
Phương Điền âm thầm hả hê, nếu cậu có một cái đuôi, có khi giờ đã vểnh lên tận trời rồi.
Lúc hai người rời khỏi Bootcamp, vòng bo thứ hai đã thu lại.
Bootcamp nằm ở rìa vòng an toàn, nhìn phương hướng cơ bản có thể xác định bo cuối sẽ ở bên kia sông. Để tránh lặp lại thảm kịch bơi sông lần trước, hai người tranh thủ lúc bo chưa thu đi chiếm điểm trung tâm.
Giành điểm trung tâm vòng bo là lối chơi mà Sở Tinh Chiết và đồng đội hay dùng khi đấu tập. Mặc dù trên đường di chuyển có thể gặp những đội cũng đang chạy bo hoặc đến nơi sớm hơn. So với núp ngoài bo kiếm điểm hạ gục thì cách này lợi hơn nhiều.
Dù sao ở điểm trung tâm cũng không có bo.
Điều Sở Tinh Chiết sợ khi chơi hình thức tpp không phải là đọ súng thua mà là mới dọn xong Bootcamp, vừa chạy vào bo đã gặp phải địch núp lùm úp sọt, chả có cơ hội để thể hiện kỹ năng.
Sau khi hai người vừa an toàn qua cầu, quả nhiên đụng phải một đội đang camp bên kia sông.
Hai đội đụng mặt, hai người chạy đằng trước chưa phản ứng kịp, Sở Tinh Chiết đã dùng AKM hạ gục. Mấy người đằng sau thấy đột nhiên thấy đồng đội mình chết ngắc thì sợ đến mức đứng tại chỗ bắn lung tung. Thấy bên kia chỉ có hai người, bọn họ quả quyết quăng đồng đội lại chạy trốn vào khu nhà.
Sở Tinh Chiết ném lại một câu. "Giết đi." rồi chạy theo hai người kia.
Phương Điền biết hắn muốn cho cậu tăng chỉ số sát thương gây ra để tránh lúc tổng kết cuối trận phải xấu hổ khi sát thương cả trận là số không tròn trĩnh. Cậu ngoan ngoãn đáp lại một tiếng.
Người đang bị bắn hạ dưới đất còn muốn vùng vẫy, cậu ta bò lung tung, mở mic xin nha. "Anh trai, đừng giết em mà! Trang bị của em đều cho anh, K98, scope 6X, first kit, med kit đều cho anh hết! Cho em cơ hội đi anh!"
Nhưng Phương Điền vừa theo chân Sở Tinh Chiết ra khỏi Bootcamp, giàu chảy mỡ. Cậu nhếch môi kiêu ngạo, dùng giọng điệu lạnh lùng nói. "Nghĩ gì vậy, tôi là người đàn ông đi ra từ Bootcamp đấy."
Kẻ địch: ...
Có cảm giác mình đang nghe người ta khoe khoang.
Phương Điền thấy cậu ta không còn lời nào để nói cũng không dài dòng nữa, cậu cầm khẩu M4, mở ống ngắm 4X. sấy đạn liên tục vào đối phương.
Khoảng cách chưa tới mười mét, bốn mươi viên đạn liên tục bắn ra, kẻ địch không chút thương tích!
Kẻ địch cho rằng mình chắc chắn phải chết: ...
Phương Điền: ...
Bầu không khí đông cứng.
Cậu len lén liếc màn hình phát sóng.
Một đám thi nhau tâng bốc trên kênh chat.
[Đỉnh ghê, mấy phát súng chào mừng luôn.]
[Cây súng trang bị ống ngắm 4X này xém thì bắn rơi cả máy bay rồi.]
[Trời ơi, là ma thuật ư? Nồi cơm điện ở nhà thế mà tự động nấu cơm.]
[Một loạt đạn bắn ra không gây thương tích, đánh tan tành tâm lý của kẻ địch. Không hổ là cục cưng của tôi!]
Thêm một lần nữa Phương Điền cảm thấy mình sắp bốc hơi.
Đúng lúc này Phương Điền nghe thấy kẻ địch thốt ra một câu nghi hoặc. "Cậu muốn làm nhục tôi?!" Nói xong còn bò đến bờ sông, hiền nhiên muốn tự dìm chết mình.
Tôi mới nhục đây này!!!
Phương Điền cáu kỉnh, sắc mặt đỏ bừng, trách móc nói. "Cậu lộn xộn cái gì!" Dứt lời liền không mở ống ngắm mà bắn chết đối phương.
Lúc Sở Tinh Chiết dọn xong quay về thì thấy Phương Điền đang nghiêm túc loot hòm.
Sở Tinh Chiết nhác thấy khu đối diện có hai người đang nhảy nhảy liền lên xe trước đợi Phương Điền. Nửa phút sau vẫn thấy cậu đang nhặt đồ, đã thế còn đang tranh thủ nốc hai bình nước tăng lực.
Sở Tinh Chiết: ...
Hắn không hiểu nổi tại sao có mỗi cái hòm mà cũng loot lâu như vậy.
Suy nghĩ một lúc, hắn lên tiếng. "Xin hỏi người đàn ông đi ra từ Bootcamp kia ơi, cái hòm này có gì thơm mà cậu liếm mãi thế hả?"
Vì balo đã đầy và vẫn thèm thuồng đống nước tăng lực, Phương Điền lựa chọn uống hai bình, nhặt hai bình. Vừa nghe Sở Tinh Chiết kêu vậy, khuôn mặt non nớt của Phương Điền đã đỏ bừng.
Cậu vội vàng vơ mấy lon nước, cất súng rồi chạy ra đường cái.
Sở Tinh Chiết thấy liền bấm còi hai lần, ra hiệu cậu mau lên xe.
Phương Điền còn đang bận thấy xấu hổ vì ban nãy lỡ gáy to quá mà quên mất Sở Tinh Chiết ở đây, không để ý Sở Tinh Chiết đã lái xe tới, cắm đầu chạy về phía trước, nói. "Xong rồi ạ, chúng ta đi thôi!"
Sở Tinh Chiết: ...
Hắn lái xe đi bên cạnh, Phương Điền vẫn chưa có phản ứng. Sở Tinh Chiết nhướn mày, hắn trực tiếp tăng tốc vọt lên ngay trước mặt Phương Điền, bực bội nói. "Cậu ngồi xe thì bỏng chân hay gì mà sống chết không lên?"
"Mắt to như thế chỉ để trưng à?"
Phương Điền: ...
Mặc dù lần này hắn không gọi cậu người mù nhưng cậu vẫn cảm thấy nhục nhã.
Phương Điền không dám trả lời, thành thật leo lên xe.
Sở Tinh Chiết đỗ xe ngay trên sườn đồi phía Bắc, nơi này là chỗ cao nhất của hòn đảo, tầm nhìn xa. Vị trí bọn họ chọn cực kỳ tốt, hòm thính được thả cách đó không xa.
"Anh ơi, thính sắp rơi vào mặt em rồi!" Phương Điền hưng phấn kêu lên.
"Hơn sáu mươi mét, mặt cậu cũng to thật đấy." Sở Tinh Chiết trêu chọc.
Phương Điền hừ một tiếng, chưa đợi thính rơi xuống đã vui vẻ chạy tới.
Sở Tinh Chiết nhìn thấy cậu hào hứng như vậy liền không nhịn được muốn đùa. Hắn mở ống ngắm, bắn mấy phát dưới chân Phương Điền, quả nhiên đối phương sợ bay màu, kêu ầm ĩ. "Có người! Có người bắn em! Anh Tinh Chiết cứu em với!"
Sở Tinh Chiết suýt chút nữa thì cười ra tiếng.
Hắn ho khan, cố nín cười, nói qua quýt. "Tôi cướp cò."
Phương Điền không hề nghi ngờ, thả lỏng than. "Anh làm em sợ gần chết."
Cậu rất nhanh đã vui vẻ trở lại, Phương Điền nằm sấp trên mặt đất, chờ thùng thính vừa chạm đất đã nhấn mở ra. Nhìn thấy cây súng bắn tỉa màu xanh lục ở bên trong, Phương Điền ngạc nhiên. "AWM!!!"
Vừa định nhặt thì cậu chợt nhớ tới Sở Tinh Chiết, nghĩ thầm trang bị tốt như thế này nên ưu tiên cho ông lớn hơn, thế là giả vờ hào phóng nói. "Anh Tinh Chiết anh cầm đi, chắc chắn anh dùng tốt hơn em."
Tuy nói vậy nhưng giọng điệu và biểu cảm của cậu lại lộ ra sự khao khát mãnh liệt với khẩu súng này.
Sở Tinh Chiết liếc nhìn người đang mong ngóng súng thính trên màn hình, khựng một chút mới nói tiếp. "Tôi không dùng súng bắn tỉa."
Phương Điền vừa nghe vậy đôi mắt đã sáng lấp lánh, cảm động đến mức bắt đầu thổi phổng Sở Tinh Chiết. "Anh Tinh Chiết anh tốt quá đi mất! Em chơi game lâu như vậy rồi mà đây mới là lần đầu tiên được cầm AWM á!"
Sở Tinh Chiết nhếch môi. "Đáng thương vậy sao?"
"Vâng!!!" Phương Điền nhíu mày, bắt đầu kể khổ. "Trước đây em từng gặp được hai lần, một lần là bị đồng đội nhặt trước, một lần là đồng đội cướp đạn không chịu cho em, em ném luôn súng vào nước cho khỏi ai dùng được luôn!"
"Em còn bị khẩu AWM này bắn chết biết bao lần!" Cậu than thở.
"Đây là lần đầu tiên em được cầm nó đó! Anh Tinh Chiết, cảm ơn anh!" Để cường điệu tầm quan trọng, Phương Điền còn nhấn mạnh từ "lần đầu tiên".