Đông Hoang Thần Vương

Chương 1: Chương 1




Đông Hoang! Đỉnh núi Sơn Đông!
Trần Quân Văn hiên ngang đứng đó, gió rét buốt lạnh như đao cứa lên mặt anh.

Anh đứng đấy bất động!
Không hề di chuyển!
Dưới người anh, một bia mộ khắc kim cương đang sừng sững ở đó.

Nhất tướng công thành vạn cốt khô!
Trần Quân Văn đã trở thành tướng, mà người trên bia mộ lại vĩnh viễn hóa thành thây khô!
Trần Thiên Hạo!
Trần Quân Văn dùng đôi tay phủ đầy vết chai sạn của mình nhẹ nhàng lau bức ảnh trắng đen giống mình y như đúc trên bia mộ.

"Người anh em, kẻ địch đã bị tiêu diệt, non sông đã quy về một mối.

Hôm nay anh đến để tạm biệt chú!"
Anh vẫn nhớ trong vạn quân, hai người đã chiến đấu quả cảm, lấy mạng vô vàn kẻ địch!
Anh còn nhớ, khi hai người cùng hợp lực đối mặt với cả triệu quân địch, họ cùng nhau cười lớn hát vang!
Anh còn nhớ, hai người họ cùng nhau uống rượu, chém mấy vạn địch!
"Đại ca, về sau em không thể ở bên anh được rồi".

Một thanh trường đao lao đến!
Advertisement Trận chiến đó, họ đã giết được cả triệu kẻ địch!
Cả trăm ngàn quân đều bị giết sạch!
Trần Quân Văn người được phong là Đông Hoang Thần Vương, cùng xưng huynh gọi đệ với người nắm quyền của Đế Đô.

Người anh em của anh vĩnh viễn ở lại nơi này.

"Người anh em, chú từng nói, người mà chú không yên tâm nhất trong gia đình chính là mẹ mình.

Từ nay về sau, anh sẽ thay chú báo hiếu!"
"Có anh có em, gia đình mới trọn vẹn!"
"Có nhà mới có nước!"
"Người anh em của tôi, tổ quốc của tôi!"
Sau khi uống hết một bình rượu đục, Trần Quân Văn từ đó không tồn tại, trên thế giới chỉ còn Trần Thiên Hạo.

"Vương của tôi, tất cả đã được chuẩn bị ổn thỏa, chúng ta xuất phát được chưa ạ?", người đứng đằng sau là một trong tứ đại Thiên Vương, Tây Lăng Vương Chu Tước khom người nói.

"Lên đường!"
Trần Thiên Hạo quay người, bước từng bước lớn rời đi.

Ba ngày sau, Trần Thiên Hạo mặc quân phục xuất hiện ở trạm xe Nam Thành.

Chu Tước đi sát theo sau.

"Vương của tôi, tôi đã điều tra hết tất cả gia đình trong Nam Thành rồi".

"Nhà họ Trần là gia tộc hạng ba ở Nam Thành, lập nghiệp nhờ ngành bất động sản".

"Nhà họ Trần có ba anh em, bố của ngài là con trưởng trong nhà.

Hai mươi năm trước khi việc làm ăn buôn bán vừa khởi sắc, đột nhiên gặp tai nạn xe nên qua đời, chỉ để lại bà Trần một mình gánh vác".

Advertisement "Bây giờ ông hai là người nắm giữ toàn bộ gia tộc, định đuổi bà Trần ra khỏi nhà".

"Còn có chuyện này sao?", Trần Thiên Hạo lập tức nổi giận, trông vô cùng tàn độc.


Khiến mọi người xung quanh bất giác phải lùi về sau.

Một gia tộc hạng ba nhỏ bé mà lại xảy ra chuyện như vậy.

Anh cả gặp chuyện qua đời, người làm em không những không giúp chị dâu mà còn định đuổi bà lão đã mất đi đôi mắt ra khỏi nhà.

Trần Thiên Hạo là người rất trọng tình nghĩa anh em, trong lòng vô cùng tức giận.

Loại người này mà rơi vào tay anh, anh sẽ dùng một chưởng đập chết!
Anh nắm chặt nắm đấm, sau đó hỏi tiếp.

"Còn những chuyện khác thì sao?"
"Những chuyện khác..."
"Là liên quan đến người vợ chưa cưới của ngài, Lưu Tiểu Nguyệt".

Trần Thiên Hạo nhíu mày.

Báo hiếu với mẹ thì được, còn vợ....!
Anh bắt đầu cảm thấy khó xử.

Chu Tước cung kính nhìn Trần Thiên Hạo, nói tiếp.

"Lưu Tiểu Nguyệt là con riêng của gia chủ nhà họ Lưu, hôn ước này do mẹ Tiểu Nguyệt đặt ra khi bà ấy còn sống, không được nhà họ Lưu chấp nhận, quan hệ giữa hai nhà trở nên rất căng thẳng".

"Vậy thì từ hôn thôi".

"E rằng không từ hôn được...", Chu Tước khó xử đáp.

"Tại sao?", Trần Thiên Hạo trầm mặt nói.

Cứ tưởng từ hôn thì chẳng cần suy nghĩ gì chứ.

"Mẹ của ngài không đồng ý".

"Đương nhiên...!còn có nguyên nhân khác".

Chu Tước lấy ra một chiếc hộp đưa cho Trần Thiên Hạo.

Sau khi mở hộp ra, bên trong là những bức thư được đặt chỉnh tề.

Có những bức bì thư đã vàng do dấu ấn của thời gian, cũng có những bức thư mới chưa bóc.

Trần Thiên Hạo vội vàng nhìn qua, đang đi đột nhiên ngừng lại, con ngươi đen nhánh chuyển động, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Năm năm, em nguyện bị ngàn người chỉ trỏ chỉ để chờ đợi anh trở lại.

Câu này như một con dao sắc bén khắc sâu vào tim Trần Thiên Hạo.

Đúng là không bỏ được hôn ước này.

Trần Thiên Hạo hít hít sống mũi cay cay, thở dài, trong lòng cảm thấy hổ thẹn hơn bao giờ hết.

Nếu như người chết trên chiến trường là mình thì chắc sẽ tốt hơn.

Người anh em, đáng nhẽ chú có thể quay về gặp người vẫn luôn chờ chú, có thể gặp lại người mẹ vẫn luôn chờ mong chú.

Tất cả đều không thể.


Trần Thiên Hạo cảm thấy cổ họng mình nghèn nghẹn, anh nhíu mày.

Việc gấp nhất bây giờ không phải là giành lại gia tộc.

Mà là Lưu Tiểu Nguyệt vẫn luôn chờ đợi anh năm năm.

Người anh em và mình tướng mạo tương đồng, tính tình hợp nhau.

Ngoại trừ chiều cao chênh lệch, chắc không ai có thể nhận ra.

Nhưng cái mà anh phải đối mặt là vị hôn thê nhiều năm tình cảm.

Thời cơ duy nhất chính là năm năm chia cắt này.

Năm năm binh mã chiến trận nhất định có thể làm thay đổi tính nết của một con người.

Đây chính là cơ hội duy nhất.

Trần Thiên Hạo bước nhanh, cơ thể cao lớn đi qua đám người, nơi đó bất giác tạo thành một con đường.

Đây chính là uy nghiêm của bậc quân vương!
Tháng tư, tiết trời vẫn hơi lạnh lẽo.

Trong phòng chờ, Lưu Tiểu Nguyệt tóc ngắn đang lo lắng chờ đợi.

Cơ thể gầy gò được áo khoác ngoài rộng rãi bao phủ.

Mắt liễu hơi hoảng sợ, con ngươi lấp lánh, tràn ngập vẻ chờ mong.

Năm năm.

Người mà cô chờ năm năm cuối cùng cũng trở về.

Anh sẽ trở nên như nào đây.

Liệu cô có thể nhận ra không.

Liệu anh còn thích cô như trước không.

Liệu anh có thích cách ăn mặc hôm nay của cô không.

Trong lòng cô tràn ngập những dòng suy nghĩ phức tạp, ánh mắt của cô bắt đầu rưng rưng.

Là con riêng trong nhà họ Lưu, cô luôn phải chịu những lời chỉ trích.

Vì chăm sóc cho mẹ Trần Thiên Hạo, cô không để ý đến sự phản đối của tất cả mọi người, quyết địnhvào nhà Trần Thiên Hạo ở.

Chỉ trích.

Mắng chửi.

Ép buộc.


Mỗi khi cảm thấy tuyệt vọng bất lực, cô lại gửi gắm tất cả tình cảm vào từng phong thư kia.

Để cô có thể kiên trì tiếp.

Năm năm.

Trần Thiên Hạo cuối cùng cũng quay về.

"Tiểu Nguyệt".

Một khuôn mặt quen thuộc nhưng lại có gì đó xa lạ xuất hiện trong tầm mắt.

Khuôn mặt ấy đã mất đi vẻ non nớt, thay vào đó là sự tang thương của năm tháng.

Lưu Tiểu Nguyệt cảm thấy nước mắt lưng tròng, không kìm được mà trào ra.

Người đó bước từng bước đi tới.

Càng ngày càng gần, nhưng trước mắt cô ngày càng mơ hồ.

Khí tức khó thở đè lên ngực cô, khiến hơi thở của cô trở nên dồn dập.

Anh quay đầu, lén lau nước mắt.

"Tiểu Nguyệt, những năm nay, em đã phải chịu nhiều khổ cực rồi".

Lưu Tiểu Nguyệt sụt sịt mũi, cố gắng nén nước mắt, lồng ngực cô phập phồng lên xuống, cô lấy hết dũng khí, nhìn người đàn ông trước mặt.

Anh cao hơn xưa.

Sự tôi luyện của Đông Hoang đã khiến ngũ quan anh trở nên ngông cuồng, ngang ngược.

Đôi mày kiếm mắt hổ đang nhìn cô, trong mắt tràn ngập sự tự tin.

Anh thay đổi rồi, trở thành một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất.

Ngay giây phút kia, tất cả tủi hờn đều tan vỡ, Lưu Tiểu Nguyệt không kìm được, nhào vào lồng ngực của anh.

Cô òa khóc!
"Anh à, cuối cùng anh cũng về rồi".

"Anh có biết năm năm qua em sống thế nào không?"
Trần Thiên Hạo đau lòng, nước mắt tuôn rơi.

Những câu nói trong thư lại hiện lên trong đầu anh.

Anh đi bảo vệ quốc gia!
Em ở nhà bảo vệ gia đình nhỏ!
Mẹ anh cũng là mẹ em!
Em sẽ chăm sóc thật tốt cho mẹ!
...!
Một câu hẹn ước nhưng phải đánh cược hết thảy.

Nói bao giờ cũng dễ.

Vô danh vô phận vào nhà họ Trần.

Cô phải chịu tất cả những lời chỉ trích.

Cô phải chịu tất cả những lời chửi rủa, giễu cợt.

E rằng, chẳng mấy ai chịu được như cô.

Mà cô chưa từng dao động, chưa từng rời khỏi, chưa từng bỏ cuộc!
Chỉ là!

Trần Thiên Hạo mặc dù là Trần Thiên Hạo nhưng không chỉ là Trần Thiên Hạo!
Món ân tình này quá nặng nề, nặng đến mức đè nặng anh, khiến anh không thở nổi.

Trần Thiên Hạo hít sâu một hơi, trong lòng vô cùng bối rối.

Anh không muốn Lưu Tiểu Nguyệt bị tổn thương, chỉ sợ nói sai gì đó khiến cô nghi ngờ.

Một lúc sau, cơ thể hơi cứng ngắc của anh mới di chuyển, anh khẽ giơ bàn tay đầy vết chai sạn lên, nhẹ nhàng vỗ vai cô.

"Tiểu Nguyệt, mấy năm nay em phải chịu nhiều khổ cực rồi".

"Sau này anh sẽ không rời đi nữa, sẽ ở lại chăm sóc mẹ".

"Và cả em nữa!"
Trần Thiên Hạo vô cùng hoang mang, cuối cùng chỉ nói được câu này.

Lưu Tiểu Nguyệt lau nước mắt, chỉnh lại quân trang cho Trần Thiên Hạo, cô ngẩng đầu, vẻ mặt dịu dàng.

"Chúng mình về nhà trước đã, mẹ đang đợi chúng mình đó".

Mắt Trần Thiên Hạo lóe sáng, anh mỉm cười gượng gạo gật đầu.

Lưu Tiểu Nguyệt nhíu mày.

Không biết vì sao, cô cảm giác Trần Thiên Hạo có vẻ khác xưa, ít nhất khi đối mặt với cô, anh có hơi hoảng loạn.

"Thiên Hạo, anh có nhận được những bức thư em viết cho anh không?", Lưu Tiểu Nguyệt không kìm được hỏi.

"Có".

Trần Thiên Hạo gật đầu, đột nhiên cảm thấy mình thể hiện kém quá, bị Lưu Tiểu Nguyệt nghi ngờ thân phận.

Cô đang muốn thăm dò mình sao?
Anh nhìn Lưu Tiểu Nguyệt, nghiêm túc nói.

"Có một số việc trước đây anh chưa kịp nói với em".

"Mấy năm nay, may có em chăm sóc mẹ anh, anh nợ em quá nhiều, sau này anh sẽ bù đắp cho em".

Trần Thiên Hạo nói thật lòng.

Anh sẵn sàng bù đắp mọi thứ cho cô.

Chỉ cần cô muốn.

Lưu Tiểu Nguyệt cảm động gật đầu, kéo lấy cánh tay anh, ôm chặt lấy nó.

"Trong bức thư cuối cùng của em, em kể cho anh rất nhiều, rất nhiều thứ, nhiều đến mức em cũng quên rồi".

"Thiên Hạo, liệu anh có thể mãi nhớ những lời em từng nói không?"
Lưu Tiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, dịu dàng hỏi.

"Anh sẽ không bao giờ quên, những người sỉ nhục em, anh sẽ bắt chúng phải quỳ xuống nhận lỗi với em".

"Đặc biệt là đám người nhà họ Lưu!"
Trần Thiên Hạo nghiêm túc nhìn cô, gằn từng chữ một.

"Em tin anh".

Đôi mắt đen láy của Lưu Tiểu Nguyệt rưng rưng.

Cô càng kéo tay Trần Thiên Hạo chặt hơn.