Đông Hoang Thần Vương

Chương 132: Mẹ Của Tiêu Mị Mị Gặp Chuyện





Chỉ với một bữa cơm, Tiêu Mị Mị đã chứng kiến những chuyện ly kỳ mà cả đời này chưa chắc đã có cơ hội được thấy.

Trên đường đi, cô ta vẫn mải mê suy đoán thân phận thật sự của Trần Thiên Hạo.

Mặc dù cô ta cảm thấy lời anh nói rất hợp lý, không có gì để bắt bẻ, nhưng mà một nhân viên phụ trách sắp xếp lịch trình cho lãnh đạo cũng không đến mức khiến quản lý khách sạn phải đối đãi cung kính tới vậy.

Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của riêng cô ta.

Thoắt cái, cô ta đã phải quay về với hiện thực tàn khốc, khiến cô ta trở tay không kịp.

Bởi vì cô ta vừa về đến nhà đã hay tin bệnh nặng của bố mình lại tái phát.

May mà có anh về cùng cô ta nên mới vượt qua được lần này.

Sau khi đưa bố đến bệnh viện, khó khăn đầu tiên cô ta phải đối mặt chính là khoản tiền viện phí khổng lồ.

Cô ta không biết làm thế nào, chỉ có thể dùng thẻ tín dụng để chống đỡ.

“Mị Mị, bố cậu bị sao vậy?”
Dường như cô ta đã bị tình huống như vậy tra tấn nhiều lần tập mãi thành quen.

Cô ta thở dài đáp.

“Bố tôi bị xuất huyết não từ lâu rồi.

Sau khi bị đuổi ra khỏi gia tộc, ông ấy liền mắc bệnh này.

Bao nhiêu năm nay, mẹ tôi vẫn phải bươn chải suốt ngày đêm làm đủ mọi việc để nuôi gia đình”.

“Còn tôi vốn đang có một công việc ổn định, nhưng bây giờ…”
Trần Thiên Hao biết không phải cô ta cố tình nhắc tới chuyện này nhưng anh vẫn cảm thấy áy náy.


“Mị Mị, tại tôi nên cậu mới bị đuổi việc”.

“Chuyện này không liên quan gì đến cậu, tôi vốn đã không có ý định làm ở đó lâu dài rồi”, cô ta cố gắng gượng cười nhìn anh.

“Bây giờ cậu livestream có kiếm được tiền không?”
Anh không kìm được cất giọng hỏi.

Thật ra anh rất muốn bỏ vốn cho cô ta mở công ty, ổn định cuộc sống ở Đế Đô.

“Đương nhiên là được rồi.

Tôi thấy cậu đi lính lâu quá nên thành lạc hậu đấy.

Bây giờ đang là thời đại của livestream kiếm tiền đó.

Những người livestream nổi tiếng có thể kiếm được mấy chục nghìn một ngày lận”.

“Mấy chục nghìn?”
Nghe thấy vậy, anh khá bất ngờ.

Không phải anh thèm muốn số tiền này, mà là nếu ở Nam Thành, mấy chục nghìn bằng thu nhập cả năm của một người làm lụng vất vả.

“Nhiều như vậy sao?”
“Tất nhiên, cho nên tôi mới nghĩ thời buổi bây giờ khó xin việc, chi bằng tự gây dựng sự nghiệp.

Mình theo hình tượng loli đáng yêu, biết đâu lại có thể thành công”.

“Ha ha”, nghe thấy giấc mơ tươi đẹp của cô ta, anh không nhịn được bật cười thành tiếng.

Trông cô ta chẳng khác nào một cô gái mới lớn chưa trải sự đời tràn ngập chờ mong với tương lai.

Một lát sau bác sĩ đi ra khỏi phòng cấp cứu.

Dường như ông bác sĩ cũng quen với hoàn cảnh này, giải thích cho Tiêu Mị Mị.

“Ông ấy vẫn mắc bệnh cũ thôi, chuẩn bị thay máu đi”.

Bệnh cũ…
Thứ bệnh cũ này nếu muốn điều trị thì phải mất hơn hai mươi nghìn.

Đối với Tiêu Mị Mị, đây là chuyện rất quen thuộc.

Giải quyết mọi chuyện xong xuôi, trời cũng đã gần tối.

Cô ta vừa mới ngồi lên ghế nghỉ ngơi thì chuông điện thoại đã réo lên inh ỏi.

Người gọi đến là một dãy số xa lạ.

Sau khi cô ta nghe máy, đối phương lập tức hung dữ chửi bới.

“Con mẹ nó mày là Tiêu Mị Mị phải không?”
Cô ta thoáng sửng sốt, sau đó nổi giận đùng đùng.

“Ông là ai, tôi không quen biết ông.

Đừng có chửi bới lung tung”.

“Mày không biết tao nhưng tao biết mày.

Mau tới tiệm cơm Thiên Phúc ngay cho tao.

Con mẹ vô dụng của mày làm khách hàng bị thương, mau cút tới đây bồi thường”.

Nghe thấy thế, cô ta thấy đau cả đầu.


“Mẹ tôi…”
Sắc mặt cô ta trở nên tái nhợt.

Cô ta luống cuống nhìn anh.

“Thiên Hạo, mẹ tôi xảy ra chuyện rồi.

Tôi phải lập tức đi tới đó”.

“Vậy thì đi thôi, còn chờ gì nữa”.

May mà tối nay có Trần Thiên Hạo bên cạnh, cô ta mới không bị chân tay luống cuống.

Bao nhiêu năm lủi thủi một mình chiến đấu với trò đời nghiệt ngã, giây phút ấy khiến cô ta bỗng cảm thấy có một chỗ dựa thật tốt.

Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh tới tiệm cơm ở ven đường.

Ngày thường mẹ của Tiêu Mị Mị rửa bát thuê ở đây.

Cô ta không tài nào hiểu nổi tại sao mẹ mình lại có thể làm người khác bị thương.

Đến khi vào trong, cô ta mới biết được chuyện gì đang xảy ra.

Thì ra là trong lúc thu dọn bạn đĩa, mẹ cô ta trượt chân ngã khiến mảnh vỡ bắn vào khách hàng ngồi ở bàn bên cạnh.

Thật ra cũng không phải vấn đề gì to tát.

Bắp chân người đó bị quệt cho một vết, chỉ có điều máu chảy hơi nhiều mà thôi.

“Con mụ vô dụng này, không làm được cái trò trống gì hết.

Tôi thuê bà về còn có ích gì?”
Ông chủ quán to béo đang chỉ vào một người phụ nữ tóc hoa râm gầy yếu mà xỉ vả.

Bà ấy chính là Lưu Thúy Liên, mẹ của Tiêu Mị Mị.

Giờ phút này bà ấy đang bị dọa sợ nước mắt giàn giụa.

Ông chủ vừa mắng chửi vừa không ngừng cười làm lành xin lỗi khách hàng.

“Xin lỗi mọi người rất nhiều.

Hôm nay tôi sẽ miễn phí các món mọi người đã gọi.

Người nhà con mụ này sắp tới rồi.

Cần bồi thường bao nhiêu tiền mọi người cứ đòi thoải mái”.

“Tôi tuyệt đối sẽ không thiên vị nhân viên của tiệm”.

“Đương nhiên phải bồi thường rồi.

Bà già này đúng là không có mắt”.

Khách hàng tức giận nói.

Có người say rượu dứt khoát đập đĩa lên đầu Lưu Thúy Liên, máu chảy ròng ròng.

Bà ấy hoảng sợ hét lớn, vụng về che kín đầu mình.

“Cầu xin mọi người hãy thương xót cho tôi, đừng gọi con gái tôi tới đây.

Con bé đang ở viện chăm bố nó bị xuất huyết não phải đi cấp cứu.


Xin mọi người đừng làm con bé lo lắng”.

“Cần bồi thường bao nhiêu tiền, ông chủ cứ việc trừ vào tiền công của tôi”.

Bà ấy mặc cho máu chảy sau đầu, chân thành chắp tay trước ngực quỳ xuống van nài.

“Trừ vào tiền công của bà hả? Tháng này bà nghĩ bà vẫn còn tiền công chắc? Bây giờ bà còn đang nợ tôi mấy nghìn nữa đấy”, ông chủ không hề có lòng thương hại.

“Tôi, tôi chưa được lĩnh lương tháng này, sao lại bảo tôi nợ tiền ông?”, Lưu Thúy Liên trợn trừng mắt, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ và bất an.

“Bà nghe cho kỹ đây, bà làm vỡ bát đĩa ba lần mất năm trăm, tuần trước làm khách hàng bị thương tôi còn phải bồi thường hộ ba nghìn.

Con mẹ nó một tháng tiền công của bà mới có một nghìn rưỡi thôi”.

“Bây giờ bà vẫn còn nợ tôi hai nghìn đấy”.

“Không, không phải”.

“Ông chủ, ông có tính sai gì không? Bát đĩa cũng lắm cũng chỉ mấy chục thôi mà.

Ngày đó khách hàng bị thương ông cũng chỉ bồi thường người ta ba trăm, lấy đâu ra ba nghìn?”
“Ông chê tôi vô dụng nên định lừa tiền tôi sao?’
Nói tới đây, Lưu Thúy Liên liền òa khóc.

“Con mẹ nó đúng rồi đấy, tôi khinh thường bà vô dụng đấy.

Vậy thì thế nào? Tôi không chỉ bắt nạt bà, tí nữa con gái bà tới tôi cũng chửi nó luôn.

Nói cho bà hay, ở Đế Đô này không có bản lĩnh thì phải chịu bắt nạt”.

Ông chủ ưỡn cái bụng to phệ phách lối nói.

“Ai bảo không có bản lĩnh thì phải chịu bắt nạt?”
Một giọng nói vang dội ở ngoài cửa.

Trần Thiên Hạo và Tiêu Mị Mị sải bước đi vào.

Cô ta thấy mẹ mình đầu đầy máu mà vẫn phải quỳ dưới đất khóc lóc cầu xin người ta, trái tim nhói đau.

Gương mặt trắng bóc nhanh chóng bị lửa giận thiêu đốt trở nên đỏ bừng.

Cô ta chạy tới dìu mẹ mình đứng dậy, lấy khăn tay trong túi băng bó vết thương cho bà.

Hai mắt hừng hực lửa giận, lớn tiếng quát.

“Sao ông dám đánh mẹ tôi, còn bắt mẹ tôi quỳ xuống hả?”
“Ơ hay, mẹ cô không cẩn thận bị ngã vỡ đầu thì liên quan gì đến tôi? Với cả quỳ xuống cũng là bà ta tự muốn quỳ, tôi có bắt đâu?”
Ông chủ lạnh giọng đáp.

Giây phút nhìn thấy chủ nhân của giọng nói vang dội vừa rồi là Trần Thiên Hạo xuất hiện, trông thấy bóng dáng cao lớn của anh toát ra khí thế hùng hổ.

Ông ta lập tức e sợ không dám ngẩng đầu đối mặt với anh..