Đông Hoang Thần Vương

Chương 146



Chương 146

Cô quay sang nhìn Trần Thiên Hạo nhưng lại thấy mặt anh lạnh tanh.

“Thiên Hạo, có nên cho họ một cơ hội nữa không?”

Trần Thiên Hạo khẽ chớp mắt. Với phong cách làm việc của anh, đối với loại người như vậy, không gi3t ch3t thì cũng coi như một đặc xá rồi.

Nhưng anh biết Lưu Tiểu Nguyệt rất tốt bụng.

Anh tin dù mình có bảo cô bỏ mặc lưu bá thiên thì lòng cô cũng khó mà chấp nhận, sẽ canh cánh không nguôi.

Vậy nên tốt nhất là để cô tự đưa ra quyết định.

Nhà họ Lưu nhất định là nhà của cô.

“Tiểu Nguyệt, giờ em đã là gia chủ của một gia tộc, mọi quyết định của em đều gắn liền với vận mệnh của nhà họ Lưu. Em không cần hỏi ý kiến của anh, chỉ cần đặt lợi ích của nhà họ Lưu lên hàng đầu là được”.

“Để ông ta ở lại là tốt hay không tốt?”

Trần Thiên Hạo nói ra ý kiến của mình.

Lưu Tiểu Nguyệt hơi trầm ngâm.

“Không thể nào phủ nhận rằng, nhà họ Lưu là do một tay ông nội gây dựng nên. Nếu không có ông thì cũng không có nhà họ Lưu của ngày hôm nay”.

“Mặc dù ông ấy phạm sai lầm nhưng em vẫn muốn cho ông ấy thêm một cơ hội nữa”.

“Ừ”, Trần Thiên Hạo gật đầu.

Thực ra điều này vẫn có thể coi là một hành động nhân nghĩa.

Ví như chú hai, chú ba ở nhà họ Trần của anh, đánh cho bọn họ một trận tơi bời thì họ mới toàn tâm toàn ý với gia tộc.

Thấy Trần Thiên Hạo không phản đối, nút thắt trong lòng Tiểu Nguyệt cũng được gỡ bỏ phần nào.

Cô mở cửa xe xuống xe rồi đi về phía cổng nhà họ Lưu.

Lưu Mỹ Lệ và Lưu Phong vẫn đang nài nỉ van xin.

Thấy Lưu Tiểu Nguyệt đi tới, hai người họ cảm thấy có chút hoảng sợ.

Người Lưu Mỹ Lệ run lên, hai mắt ánh lên vẻ kiên quyết.

Bà ta lao đến chặn Lưu Tiểu Nguyệt lại rồi quỳ ngay trước mặt cô.

“Gia chủ, nể tình tôi và bố cô có tình nghĩa vợ chồng bao năm nay, cô có thể cho chúng tôi ở lại nhà họ Lưu được không?”

Lưu Phong cũng bò đến quỳ trước mặt cô.

“Tiểu Nguyệt, tất cả là tại lão già đó. Những chuyện tôi làm đều do ông ta yêu cầu, không liên quan gì đến tôi cả. Xin cô cho chúng tôi về lại nhà họ Lưu”.

Nói rồi họ bắt đầu dập đầu.

Lưu Bá Thiên đưa tay đấm vào nền đất.

Vẻ mặt lão ta vô cùng đau khổ.

“Mau đứng dậy cả đi”.

“Chẳng có chút chí khí nào cả!”

“Lưu Bá Thiên tôi có nghèo đến mấy, khổ đến mấy cũng không cúi đầu nhận lỗi với nó”.

“Lão già chết tiệt, ông còn mặt mũi nào lên tiếng ở đây à. Gia chủ Tiểu Nguyệt năm lần bảy lượt cho ông cơ hội, vậy mà ông luôn nghĩ cách đối đầu với cô ấy, đáng đời ông lưu lạc nơi đầu đường xó chợ”.

Lưu Phong quay đầu lại, chửi rủa lão ta thậm tệ.

Lưu Bá Thiên thấy cảnh tượng trước mắt tối sầm lại.

Lão ta vô cùng tức giận, nôn ra máu đen.

Lưu Tiểu Nguyệt liếc nhìn Lưu Mỹ Lệ và Lưu Phong bằng ánh mắt ghét bỏ.

Cô vẫy tay với mấy người trước cổng tới rồi tiến lên trước đỡ Lưu Bá Thiên đang nằm sõng soài dưới đất ngồi dậy.

Sắc mặt ông ta tái mét, nở một nụ cười đau buồn.

“Lưu Tiểu Nguyệt, cháu đến đây để chê cười ông đấy à?”

“Cháu không quan tâm chuyện đó”.

Lưu Tiểu Nguyệt thở dài.

Lưu Bá Thiên vẫn giữ bản tính không chịu khuất phục.

Chuyện đến nước này rồi, vẫn thà chết chứ không chịu nhận thua.

Cô nhìn sắc mặt tái mét của Lưu Bá Thiên, nghiêm túc nói.