Đông Hoang Thần Vương

Chương 149



Chương 149

Hắn ngẩng đầu lên dứt khoát, nhìn chằm chằm đối phương rồi đưa tay vén mái tóc dài đang che khuất nửa phần mặt còn lại, để lộ ra con mắt đỏ rực.

“Lão Quỷ, đây là cái giá mà tôi phải trả”.

“Tôi phải tìm ra người đó”.

Lão Quỷ thở dài một hơi.

Hình bóng già nua phút chốc lom khom hơn.

“Ám Dạ không đơn giản như những gì cậu nghĩ đâu”.

Lão ta gõ nhẹ vào cột nhà ở cạnh, ngọn đèn khẩn cấp lờ mờ trên đỉnh đầu cũng sáng lên.

Muỗi bay xung quanh ngọn đèn hệt như con thiêu thân lao vào ngọn lửa, gắng hết sức để giành lấy tia sáng cuối cùng.

“Vận mệnh của cậu cũng giống hệt như những con muỗi này vậy”.

“Cứ ngỡ là nhìn thấy ánh sáng, thấy hy vọng, nhưng thực ra, đó cũng có thể là cõi chết không chốn dung thân”.

Lão ta lấy tay búng ra một viên đá, ngọn đèn khẩn cấp bị xuyên thủng một lỗ.

Đám muỗi thi nhau lao vào lỗ đèn đó, lần lượt bị nguồn nhiệt cao thiêu đốt đến chết.

Dẫu vậy, các đám muỗi khác vẫn từng đàn bay vào lỗ đèn đó khiến đèn khẩn cấp nhấp nháy mấy lần.

Dưới ánh đèn khẩn cấp, Lão Quỷ hệt như một con quái vật đội lốt người.

Cả bộ da của lão ta nhăn nheo không thành hình người.

Lão ta bị hói, da mặt chảy xệ như một ngọn nến đang chảy, có thể rơi khỏi cơ thể bất cứ lúc nào.

Quả nhiên, dáng vẻ của lão ta hệt như một con quỷ.

Điều khiến Kẻ Ác ngạc nhiên ở đây là Lão Quỷ không có chân, lão ta đi bằng hai chân máy giả.

“Chân của ông?”

“Nhiệm vụ thất bại và đây là cái giá tôi phải trả!”, Lão Quỷ cười khổ đáp.

“Không!”

Kẻ Ác lùi về sau mấy bước, lắc đầu liên tục.

Lão Quỷ vừa là thầy vừa là bạn của hắn, là người duy nhất mà hắn có thể gửi trọn niềm tin.

“Từ lúc cậu mất tích, tôi cũng hiểu nhiệm vụ đã thất bại. Vậy nên cái giá này tôi đã trả rồi”.

“Kẻ Ác, chuyện này không còn liên quan gì đến cậu nữa. Tôi mong là cậu sẽ mãi rời khỏi nơi này”, Lão Quỷ hút một hơi thuốc thật sâu.

Giọng điệu của lão ta có chút thờ ơ pha đôi phần nhẹ nhõm.

“Hắn đâu rồi?”

Giọng Kẻ Ác lạnh lùng, hơi run.

“Hắn ta ư?”

“Ha ha ha…”

“Tìm được hắn thì sao chứ, chẳng lẽ cậu không nhận ra à? Chúng ta sẽ không thể thoát khỏi tầm kiểm soát của bọn chúng được đâu”.

Lão Quỷ cười trong đau khổ rồi quay mặt lại, đôi mắt sáng lấp lánh.

“Nhưng giờ cậu có thể làm được điều đó”.

Kẻ Ác khẽ cúi đầu.

Hắn tiến lên mấy bước, đi đến bên cạnh Lão Quỷ.

Cả người Lão Quỷ run nhè nhẹ.

Lão ta như có cảm ứng, hai mắt hơi nheo lại.

Giọng nói tràn đầy kinh hãi.

“Kẻ Ác, cậu… thật sự muốn làm vậy sao?”

Kẻ Ác không nói năng gì, chỉ gật đầu đáp lại.

Lão Quỷ trầm ngâm hồi lâu mới chịu gật đầu đồng ý.

“Được!”

“Nếu cậu đã có tính toán của riêng mình thì tôi cũng không còn gì để nói”.

“Hy vọng cậu thật sự có cơ hội thành công. Nếu được như vậy, cho dù tôi có phải bỏ mạng nơi suối vàng cũng sẽ thấy vui mừng thay cho cậu”.

Dứt lời.

Lão ta rút ra một tấm lệnh bài màu đen từ trong ngực mình đưa cho Kẻ Ác.

“Ám Dạ chỉ nhận vật không nhận người, chỉ được liên hệ từ một phía. Cậu hãy cầm lấy mật lệnh này”.