Đông Hoang Thần Vương

Chương 151



Chương 151

Trần Thiên Hạo không thèm đáp lại, chỉ cau mày chăm chú theo dõi từng sự thay đổi bé nhỏ trên mặt đất bằng kia.

Khóe mắt hơi đỏ lên.

Đối với anh mà nói, việc này cực kỳ ý nghĩa.

“Reng reng reng!”

Bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại réo lên inh ỏi.

Anh mở điện thoại ra xem thử.

Thấy người gọi tới là Chu Tước.

“Nói đi!”

“Vương, xảy ra chuyện rồi”, giọng nói của Chu Tước ở đầu dây bên kia có chút khó nhọc.

“Tiền Cẩm Lâm đã bị bắt đi”.

“Cái gì?”

Trong lòng anh lập tức dậy sóng.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Nửa đêm tôi đến công trường nhà họ Triệu thám thính tình hình, phát hiện cô Tiền bị bắt đi. Tôi đã cố gắng cứu người nhưng không thành”.

“Bây giờ cô đang ở đâu?”

Giọng nói của anh trở nên run rẩy.

Không biết từ bao giờ, vị trí của Tiền Cẩm Lâm trong lòng anh đã quan trọng không gì sánh được.

“Tôi…”

“Bịch!”

Bỗng có tiếng tạp âm truyền tới.

Ngay sau đó, điện thoại bị người ta phá nát, kêu rè rè vài tiếng rồi hoàn toàn mất tín hiệu.

Sắc mặt Trần Thiên Hạo tối sầm lại, lạnh lùng như băng giá.

“Thanh Long, đến công trường nhà họ Triệu ở thành Đông ngay”.

Tại công trường khai thác của nhà họ Triệu ở thành Đông.

Tiếng máy móc hoạt động kêu ầm ầm đinh tai nhức óc.

Tảng đá đang bị máy móc đập vỡ ra từng chút một.

Triệu Lộ Bình ngồi trong phòng nghỉ tạm được dựng bằng nhôm.

Trước mặt hắn ta…

Là Tiền Cẩm Lâm bị trói chặt cả người và Chu Tước.

Lúc này, trên đỉnh đầu Chu Tước be bét máu, vết máu đông lại dần kết vảy. Cả gương mặt của cô ấy cũng đầy những vết máu dữ tợn.

“Rốt cuộc hai đứa chúng mày là người của ai? Mau khai ra cho tao!”

Tiền Cẩm Lâm trợn mắt nhìn hắn ta, lúm đồng tiền hơi nhăn lại.

Cô ta hừ lạnh một tiếng.

“Đợi một lát nữa mày sẽ biết thôi”.

“Còn dám mạnh miệng hả?”

“Bốp!”

Tiền Cẩm Lâm ăn trọn một cú tát trời giáng.

Thoáng chốc trên mặt cô ta hiện ra vết bàn tay đỏ lừ.

Triệu Lộ Bình lại nhìn sang Chu Tước.

Mặt hắn ta đen sì, tràn ngập vẻ nghi hoặc.

Giọng nói lạnh lùng của hắn ta vang lên.

“Mày vừa gọi điện thoại cho ai?”

Chu Tước vẫn cúi gằm đầu xuống, không nói nửa lời.

“Bịch!”

Triệu Lộ Bình giận dữ đạp vào miệng cô ấy.

“Mày còn cứng đầu nữa hả?”

Hắn ta lấy một miếng sắt điên cuồng quất vào miệng Chu Tước.

“Bốp bốp bốp!”