Đông Hoang Thần Vương

Chương 177



Chương 177

“Lập tức huy động tất cả mọi người, mau chóng tìm kiếm tung tích của Lộ Bình”.

Triệu Thiên Đạo kích động ra lệnh.

Sau đó nhìn Triệu Vô Cực một cái.

“Cậu chủ nhà họ Bạch đâu?”

“Chắc vẫn đang trong xưởng đóng tàu”.

“Ừ, có người nhà họ Bạch, còn có sư phụ bố giúp đỡ. Chúng ta không có gì phải sợ nữa”.

Trên mặt Triệu Thiên Đạo hiện lên vẻ tàn nhẫn.

“Bảo mấy tên thuộc hạ tập trung để mắt đến nhà họ Trần cho bố”.

“Đất Nam Thành, ngoại trừ Trần Thiên Hạo ra e là không còn ai dám ra tay với nhà họ Triệu ra”.

Khoảnh khắc tiếp theo.

Tất cả đội chống bạo động từ khắp thành phố đã được điều động.

Các bản tin về sự mất tích của Triệu Lộ Bình cũng lần lượt được phát đi.

Hi vọng tìm được ai đó có lòng tốt cung cấp manh mối.

Đồng thời, nhiều nghi can có tiền án đều bị triệu tập để tra khảo.

Vệ sĩ thân cận của Triệu Vô Quân cùng với đám côn đồ nhà họ Triệu bắt đầu một cuộc tìm kiếm, lùng sục mọi ngõ ngách của Nam Thành.

Nhưng trong đó, nhà họ Trần vẫn là đối tượng rà soát chính của đối phương.

Trong một nhà máy bỏ hoang.

Mật lệnh trong tay Kẻ Ác truyền tới.

Giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên.

“Lão Quỷ, nhiệm vụ ở Nam Thành liên tiếp thất bại hai lần, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”

Kẻ Ác trầm giọng nói.

“Nam Thành có biến!”

“Tôi sẽ sắp xếp cho đà chủ phân đà đích thân đi điều tra tình hình!”

Mật lệnh không còn động tĩnh.

Vẻ mặt của Kẻ Ác hơi ảm đạm.

Đà chủ, lẽ nào là người đó?

Bên ngoài xưởng đóng tàu.

Sau khi Trần Thiên Hạo và Tiền Cẩm Lâm đi ra, nhìn thấy nhóc 13 đang trốn trên mặt đất.

Cậu hơi cúi đầu, trên tay cầm cây gậy viết nguệch ngoạc trên mặt đất.

Trần Thiên Hạo đi đến bên cạnh nhóc 13 rồi dừng lại.

Anh hỏi.

“13, có hứng thú đi Đông Hoang không?”

“Đông Hoang?”

Nhóc 13 hai mắt sáng lên, ngẩng đầu nhìn Trần Thiên Hạo hỏi.

Trần Thiên Hạo gật đầu.

“Nếu em muốn trở thành lính cũng có thể tới Nam Cương, chị có thể đề bạt em”, Tiền Cẩm Lâm ở bên cạnh cười nói.

Nhóc 13 nhìn cô ta một cái, không thèm quan tâm.

“Anh, em có thể đến Đông Hoang sao?”, nhóc 13 lại ngẩng đầu hỏi Trần Thiên Hạo.

“Đương nhiên có thể”, Trần Thiên Hạo gật đầu.

Nghĩ một chút, sắc mặt nhóc 13 trở nên khó xử.

“Em muốn đi, chỉ là, mỗi năm em đều phải đốt quần áo và đồ ăn cho mẹ”.

Nhóc 13 lẩm bẩm với vẻ mặt buồn bã.

“13, nếu em muốn đi, chị có thể làm giúp em những việc này”.

Tiền Cẩm Lâm chớp mắt, nghiêm túc nói.

Nhóc 13 khẽ cau mày.

Đôi mắt đen láy nhìn Tiền Cẩm Lâm hồi lâu.

Cậu đứng dậy, rời đi mà không quay đầu lại.

“Haiz! Đứa bé này vẫn luôn ghét bỏ tôi như vậy”.

Vẻ mặt của Tiền Cẩm Lâm có chút bất lực.